Chương 985
Ông Nội Cậu 1
Yêu thú mà mình vất vả lắm mới đào tạo ra, cứ như vậy bị con mèo đó vả phát chết ngay, cơ bắp trên gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi vặn vẹo theo bản năng, Tô Bạch cũng chú ý đến hành động này của đối phương, đồng thời, ngay sau đó, hắn cũng để ý đến sát khí đáng sợ đang bốc lên của đối phương.
Sát khí mạnh mẽ trong nháy mắt đã chuyển hóa bố cục xung quanh thành một sát cục phong thủy, toàn bộ mọi thứ xung quanh, và ngay vào lúc này bắt đầu gạt bỏ Tô Bạch.
Đối phương là một thuật sĩ!
Ánh mắt của Tô Bạch híp lại, cả người trực tiếp chủ động lao về phía trước, mặc kệ người ở khắp bốn phương tám hướng, ta cứ một đường xông lên!
“Ầm!”
Một tiếng ầm vang bị giới hạn trong phạm vi cực nhỏ, ngay sau đó, chỉ nhìn thấy quần áo trên người Tô Bạch, trên cơ bản đều đã nát vụn, hắn đâm sầm vào cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi, sau đó hai người cùng nhanh chóng tiến lên, mà phía trước, lại là Nhĩ Hải trong suốt và xanh biếc.
“Ùm!”
Cả hai người đàn ông cùng rơi vào trong Nhĩ Hải, hơn nữa còn đang nhanh chóng chìm xuống, nếu từ xa nhìn tới, còn tưởng rằng cả hai người tự tử vì tình.
Thuật sĩ, Tô Bạch đã từng nghe mập mạp nhắc tới, trong mắt của người bình thường, thuật sĩ và đạo sĩ không có sự khác biệt, trên cơ bản đều tương tự nhau, nhưng trong mắt mập mạp, trước đây đạo sĩ và thuật sĩ thực ra giống nhau, mọi người đều cầu thần, hỏi dược thần, và những sự tồn tại khác với lẽ thường, nói một cách đơn giản chính là truyền thừa của vu cổ ngày trước.
Sự truyền thừa của vu cổ lại càng dài lâu hơn, đại khái chính là khi ấy trong bộ lạc của Viêm Hoàng đã sớm có một nghề nghiệp cần thiết như vu sư này, chí ít thì ở trong bộ lạc có cấp bậc hơi cao một chút đều chắc chắn có tiêu chuẩn này, kiêm thêm trách nhiệm bác sĩ và thần côn, mà sau rất nhiều năm phát triển và thay đổi, vu sư bắt đầu phân ra, trên thực tế có rất nhiều nghề nghiệp khi xét ngược lên, lão tổ tông đều là vu sư cả.
Trong đó, có một bộ phận bắt đầu tu đạo, chứng minh sự trường sinh, khát khao thoát khỏi sự trói buộc số mệnh nhân loại của mình, tìm kiếm một loại đại giải thoát, dần dần biến đổi thành một chi đạo sĩ, mà cũng có một phần, theo đuổi các phương pháp lối tắt như luyện dược, ngắt âm bổ dương, linh thú các loại, thì lại trở thành một chi thuật sĩ.
Nói một cách tương đối, thì đạo sĩ là một đám tự nhận mình là quý tộc khá lợi hại, mà thuật sĩ ở trong mắt đạo sĩ lại chính là một nhân loại theo đuổi sự kỳ diệu của âm dương, có rất nhiều quân vương trong lịch sử cổ đại, bên cạnh đều có người đạo gia được sủng ái, nhưng chân nhân đạo gia đều giữ vững sự trong sạch của mình, những kẻ giúp hoàng đế đi luyện dược lấy âm bổ dương đó, thì lại theo dòng thuật sĩ là phần lớn, đại khái nổi tiếng nhất chính là vào thời nhà Tần, Từ Phúc đã giúp hoàng đế Tần ra biển tìm thuốc trường sinh bất tử.
Ngay khi đánh nhau với đối phương, Tô Bạch cũng cảm giác được thủ đoạn và pháp môn nhiều vô kể của anh ta, thậm chí pháp khí trên người anh ta, còn như kho tạp hóa hơn so với mập mạp nhiều, cái này tiếp nối cái kia, một cái này nối tiếp một cái kia, liên tiếp xuất hiện.
Nhưng mỗi một lần Tô Bạch đều xông lên với phương thức trực tiếp nhất, thực ra, cho dù là đạo sĩ hay là thuật sĩ, nếu anh để một thính giả cường hóa cơ thể là chủ yếu cận thân, vậy không muốn bị vây vào hoàn cảnh xấu là chuyện rất khó.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Tại nơi sâu trong Nhĩ Hải, sóng dao động năng lượng mạnh mẽ tùy tiện tuôn ra.
Lúc mới đầu, đối phương còn rất coi thường Tô Bạch, đôi bên đều là thính giả có thâm niên, ai sợ ai chứ?
Nhưng sau khi đánh một trận, đối phương đột nhiên phát hiện ra, loại cường hóa cơ thể hoàn toàn không sợ chết như Tô Bạch này lại từng bước một ép mình vào một loại tuyệt cảnh.
Ngay lập tức, người đàn ông trẻ tuổi lôi một tấm gương đồng ra, gương đồng phủ đầy hoa văn cổ, tản ra một loại ánh sáng kỳ quái.
“Phá, toái, lập!”
Mặt gương đồng vỡ thành tiếng, hóa thành những vòng sáng trực tiếp bao phủ lấy Tô Bạch, thành công hạn chế năng lực hành động của hắn, sau đó người trẻ tuổi nhanh chóng nổi lên.
“Phụt...”
Sau khi ói ra một ngụm nước, người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng cũng bò được lên bờ, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều bầm dập, trên cơ bản đã không thể tìm được một chỗ nào không xanh cũng không tím, thậm chí ngay cả răng cũng gãy hai cái, rõ ràng rất chật vật, hiển nhiên vừa rồi đã hoàn toàn chịu một trận đòn.
Cũng vào mười mấy giây sau, một cột nước vọt thẳng lên, cơ thể của Tô Bạch đứng vững ở trên bờ, ngay trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi ở phía trước với ánh mắt hơi lạnh lùng.
Lúc đầu, người đàn ông trẻ tuổi còn “cố ngậm bồ hòn làm ngọt”, miễn cưỡng chống lại ánh mắt của Tô Bạch, nhưng ngay khi anh ta nhìn thấy sát khí hoàn toàn không giả ở tận sâu trong đáy mắt hắn đó, đột nhiên ý thức được, Tô Bạch thật sự có khả năng sẽ giết chết mình thật, thậm chí còn không ngại hứng chịu một chút trách nhiệm nhân quả!
“Cậu muốn ăn thịt nướng hay là thịt hấp?” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn về phía Tô Bạch hỏi.
...
Tuy rằng bên bờ Nhĩ Hải là một thắng cảnh du lịch, nhưng bây giờ, một đang là mùa ế hàng, hai là khắp xung quanh Nhĩ Hải, ngoại trừ mấy điểm phong cảnh mới khai phá ra đã thương nghiệp hóa còn xem như tạm được ra, thì phần lớn những nơi còn lại vẫn trông có vẻ khá hoang vu, cho nên, tìm một nơi thôn quê để nhóm lửa trại, nướng mấy miếng thịt chó, quả thực rất thuận tiện.
Thịt chó được nướng, bên ngoài cháy bên trong mềm, thêm lên một chút muối ăn thuận tiện lấy từ nhà bếp của ông chủ khách sạn, ngược cũng có thể xem là rất vừa miệng, ăn thịt chó, thực ra thích nhất vẫn là mùi khai đó của nó.
“Ăn, ăn, ăn, tôi phải ăn nhiều thêm một chút.”
Cho dù bị đánh đến mặt mày bầp dầm, nhưng người đàn ông trẻ tuổi vẫn ăn ngấu nghiến thịt chó rồi nuốt xuống, như thể ăn ít một chút thì mình sẽ lỗ vốn vậy.
Tô Bạch thì lại ở bên cạnh từ từ nhai nuốt, nhìn một màn trước mặt này, thật sự có hơi dở khóc dở cười.
Mập mạp từng chế nhạo những thuật sĩ đó, phần lớn đều không có mặt mũi, Tô Bạch còn không tin cho lắm, nhưng bây giờ nhìn vị ở trước mặt này, quả thực là còn hơn cả mập mạp.