Chương 986
Ông Nội Cậu 2
Bên cạnh hai người đặt bảy, tám chai bia, cũng tính là một loại bia bản địa ở Đại Lý, tên rất hợp cảnh, gọi là “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, trên cơ bản du khách đến Đại Lý đều sẽ được giới thiệu cho loại bia này.
“A... sảng khoái.”
Người đàn ông trẻ tuổi xoa bụng mình, con chó lông vàng đó, một mình anh ta ăn hết hơn phân nửa, còn Tô Bạch thì lại chỉ nhấm nháp một chút.
Tên của người đàn ông gọi là “Diêu Triết”, nghe qua là một cái tên rất không may mắn, con chó này dựa theo cách nói của anh ta, là vừa mới mua từ phía thính giả phương tây thông qua cách thức lấy vật đổi vật vào đợt trước, đặt tên là “Edward”, đương nhiên, không phải mua để ăn, chỉ là hiện giờ nó đã chết rồi, chỉ có thể ăn rồi lại nói sau, dựa theo Diêu Triết nói, đợt này anh ta đã cho con chó này ăn không ít linh đan diệu dược, nên trong thịt chó tràn đầy hương vị, thật sự rất bổ.
“Nói thật, trong lớp thính giả có thâm niên, người có lực chiến đấu đơn thuần mạnh hơn cậu, phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu đâu.” Diêu Triết vừa xoa bụng vừa nói, thực ra anh ta thoạt nhìn hơi gầy gầy cao cao một chút, không béo, thậm chí còn hơi gọn gàng, lại đeo thêm một chiếc đàn guitar ra ngoài, nên cũng thu hút tâm hồn thiếu nữ của một tốp lớn các cô gái, nhưng lúc này, tư thế của anh ta quả thực còn không để ý hình tượng hơn cả tên mập mạp kia, đặc biệt là khi áo vén lên, lông kéo thẳng từ lỗ rốn lên đến ngực, quả thực không được đẹp mắt cho lắm.
Có khả năng một vài cô gái sẽ cảm thấy thứ này tượng trưng cho đàn ông, cũng từng có một tạp chí không biết tên làm một khảo sát không quá uy tín, rằng có hơn chín mươi phần trăm nữ giới thích bạn đời của mình có lông ngực, nhưng xét theo góc nhìn này của Tô Bạch, thì lại không dễ nhìn đến như vậy.
“Có lẽ là thế.”
Được một người vừa rồi bị mình bạo hành nịnh nọt mình, không thể nghi ngờ gì chính là một chuyện khiến người khác rất hưởng thụ.
“Khà khà.” Diêu Triết nở nụ cười không biết xấu hổ, sau đó chà xát tay: “Vậy cũng không có cách nào khác, con chó đó của tôi đã bị chúng ta ăn sạch rồi, vậy chỉ có thể mượn con mèo đó của cậu dùng tạm thôi, chúng ta cùng nhau phát tài, thế nào?”
“Cậu muốn mượn, thì cứ việc lấy đi.” Tô Bạch đáp một tiếng vô cùng hào phóng.
Diêu Triết lập tức nhướng mày vui vẻ.
“Nhưng bây giờ bản thân tôi cũng không chắc mình có thể đánh thắng được nó hay không?” Tô Bạch lại nói tiếp.
“...” Diêu Triết.
“Nhưng cậu có thể nói với tôi một chút rằng cậu mua con chó đó dự định làm gì không?” Đây ngược lại là một chuyện mà Tô Bạch rất có hứng thú, quả nhiên, không phải mỗi một thính giả, đặc biệt là thính giả có thâm niên đều thích ra ngoài tùy tiện đi du lịch giống như mình, thường thì thính giả thực tập và những thính giả cấp thấp đó, cả ngày đều hoang mang không chịu nổi, chỉ sợ thế giới chuyện xưa tiếp theo sẽ lập tức tới gần, mà phần lớn thính giả có thâm niên thì lại giống như đám người hòa thượng và mập mạp, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để tăng cao thực lực của bản thân, và tăng cao thủ đoạn của mình, theo đuổi sự đột phá lớn hơn, còn có một bộ phận người ít hơn, thì lại giống như Tần Dương ở đảo Tần Hoàng, kiên trì làm công việc trước đây khi mình chưa làm thính giả, việc này thực ra lại càng giống như một loại tê liệt đối với bản thân mình, một loại an ủi nội tâm mà họ khao khát có được.
Ngay khi anh trở thành thính giả, thực ra anh đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cuộc sống của người bình thường, người bình thường mấy tháng hoặc nửa năm, thậm chí là một năm sau khi vất vả làm việc, có thể nhân kỳ nghỉ ra ngoài đi du lịch để thả lỏng một chút, nhưng đối với thính giả mà nói, mỗi một ngày đều trải qua như thể là ngày cuối cùng, sinh mệnh của bọn họ vẫn luôn nằm trong một loại trạng thái tính giờ, để thật sự đặt toàn bộ tạp niệm qua một bên mà đi du lịch dạo chơi, gần như là một chuyện ngoại trừ có bệnh thần kinh thì không có khả năng đi làm.
Diêu Triết chần chừ một chút, rồi gật đầu, đáp: “Dù sao bây giờ tôi cũng không có cách nào khác, cứ nói với cậu vậy đi, thấy sườn núi phía bên Nhĩ Hải đó không? Ở nơi đó có một ngôi miếu tồi tàn, dù sao thì ở bên này, trên cơ bản mỗi một thôn đều có miếu của riêng mình, đương nhiên lớn nhất vẫn là bên Sùng Thánh tự tam tháp đó, đó là chùa miếu thuộc hoàng gia ngày trước, còn lại, chùa miếu bình thường ở những khu vực khác cũng chỉ lớn cỡ một từ đường mà thôi.
Ở trong thôn xóm đó, mấy năm trước xảy ra một vài chuyện tà môn, đàn bà rất ít người có thể sống được hơn sáu mươi tuổi, sau này người trong thôn đã tìm thuật sĩ phong thủy về xem một chút, thuật sĩ nói ngôi miếu đó có vấn đề, nên người trong thôn mới dỡ ngôi miếu đó.
Khà khà, tôi biết, dù sao thì tín ngưỡng của người Trung Quốc vẫn luôn thay đổi rất nhiều, phần lớn đều là chủ nghĩa vị kỷ, một khi biết có khả năng sẽ ảnh hưởng xấu đến mình, sẽ chẳng quan tâm anh là thần thánh phương nào mà đẩy anh đi.”
“Vậy ngôi miếu đó có vấn đề gì?”
“Thuật sĩ phong thủy đó là ông nội của tôi.” Diêu Triết nói tiếp: “Mà ông nội tôi đã từng để lại bút ký của mình, ông cụ nói, thực ra khi ấy ông cụ cũng đã nhìn ra được chuyện đó rồi, vấn đề hoàn toàn không nằm ở ngôi miếu đó, mà là bên dưới ngôi miếu đó có khí tức của tà khí lưu chuyển, chắc hẳn là vật đại tà ở bên dưới đã rút linh khí thiên địa, bắt đầu tự mình vận chuyển, vì vậy ban đầu nó mới hấp thu tinh khí của người bình thường, mà cơ thể của nữ giới bình thường đều yếu hơn đàn ông một chút, cho nên phụ nữ rất dễ chết sớm, mà đàn ông, tuổi tác vừa cao sẽ biến thành quỷ bệnh lao.
Khi ấy, ông nội tôi cũng biết sức mình, cho nên mới kêu người trong thôn dỡ bỏ ngôi miêu đó, nghĩ đến sau này nếu trong thế hệ đời sau có nhân tài, vậy có thể đi tới nơi đó theo bút khí của ông, lấy vật âm tà đó ra để luyện hóa cho mình sử dụng.”
“Dỡ bỏ ngôi miếu đó, có thể ngăn cản được thứ đó hấp thu tinh khí của con người không?” Tô Bạch hỏi.
“Làm sao có thể được chứ, bởi vì khi ấy bên này đã bắt đầu tiến hành khai phá như một thành phố du lịch rồi, ông nội lo lắng lỡ như ngôi miếu đó cũng bị nhìn trúng, bị tân trang thành một địa điểm du lịch, vậy chẳng phải thứ đó cũng bị lộ ra hay sao? Vậy người đời sau làm sao còn có thể lấy được nữa chứ?
Cho nên ông cụ mới lừa người trong thôn dỡ miếu đó.
Thực ra, thứ đó vẫn còn đang vận chuyển, người trong toàn bộ thôn đó cũng đang không ngừng cung cấp tinh khí của bản thân cho thứ đó.
Trùng hợp thay, bây giờ tôi đã trở thành thính giả, thứ mà ông nội tôi phát hiện ra, hiển nhiên một đứa làm cháu trai như tôi nên đi lấy nó ra rồi.”
Tô Bạch không nhịn được mà chửi một câu: “Ông nội cậu.”