Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 987 - Chương 987 Tăng Nhân Đẩy Cửa Dưới Ánh Trăng 1

Chương 987

Tăng Nhân Đẩy Cửa Dưới Ánh Trăng 1


“Ông nội cậu.”


Câu nói này thực ra được tính là chửi người ta, Tô Bạch cũng không giấu diếm gì, lại càng không giả bộ bằng giọng điệu gì đó, mà cho dù là như vậy, thì Diêu Triết cũng chỉ cười “khà khà” hai tiếng, rõ ràng cũng không để ý đến lời nói này của Tô Bạch cho lắm.


Mập mạp nói những người như thuật sĩ này, chỉ chú trọng vào thủ đoạn, coi trọng thuật mà không coi trọng pháp, bây giờ cảm thấy lời này quả thực rất có lý lẽ, trước đó một vuốt của Cát Tường vồ chết con chó của Diêu Triết, Diêu Triết bị mình đánh một trận, mà vẫn có thể coi như không có chuyện gì mà ăn thịt chó chung với mình, cũng đủ chứng tỏ loại tâm thái đó của anh ta, còn không có thể diện hơn cả mập mạp, giới hạn cũng càng thấp hơn mập mạp.


Hơn nữa, đối phương còn mặt không đỏ, khí không thô, nói ra chuyện nham hiểm mà ông nội anh ta đã làm vào năm đó ra một cách rất bình thường, thái độ thẳng thắn này cũng chứng tỏ thế giới quan của anh ta vốn chính là như thế.


Để một tà vật đó không bị thế giới bên ngoài phát hiện, mà ông nội anh ta đã cố tình lừa thôn dân bị hại dỡ ngôi miếu đó, sau đó mười mấy năm này qua đi, thôn dân ở thôn xóm đó, cho dù là nam hay nữ, cũng cho dù là già hay trẻ, thực ra mỗi ngày đều đang hứng chịu sự đau đớn bị tà vật hấp thu tinh khí.


Loại chuyện này, Tô Bạch cho rằng mập mạp tuyệt đối không thể làm ra được, tuy rằng mập mạp cũng rất đê tiện, cũng rất thích giả heo ăn thịt hổ, thấy đồ tốt thì hai mắt cũng tỏa ra ánh sáng xanh, nhưng anh ta vẫn chưa đến mức kéo thấp giới hạn xuống mức độ này.


Mà con người Diêu Triết này, cũng đã bị ghim một cái đinh lên ở trong lòng Tô Bạch, một người như vậy, anh mãi mãi không thể trở thành bạn bè với anh ta, bởi vì anh ta so với phần lớn thính giả, lại càng giống thính giả hơn, trong mắt ngoại trừ lợi ích ra cũng không còn một thứ gì khác nữa.


“Sở dĩ lần này tôi vội vội vàng vàng đi giao dịch con chó này với người phía bên phương tây đó, cũng là để tìm kiếm tà vật đó cho thuận tiện hơn một chút mà thôi, mấy thứ như tà vật đó, yêu vật lại càng nhạy bén hơn so với nhân loại chúng ta, nhiều năm như vậy qua đi, nó chắc hẳn cũng đã nuôi dưỡng ra linh hồn của mình, hai người chúng ta có thực lực mạnh như vậy đi tới đó, nó chắc chắn sẽ nấp kỹ, cũng chỉ có yêu thú mới có thể tìm được vị trí cụ thể của nó mà thôi”


Tô Bạch gật đầu, sau đó ngáp một cái, lôi bao thuốc ra, lấy ra hai điếu, một điếu ném cho Diêu Triết, một điếu tự châm lên cho mình.


“Vậy, tà vật đó cho ai?”


Đây là một vấn đề mấu chốt nhất, cũng là một vấn đề không có cách nào lảng tránh, tà vật chỉ có một, bây giờ cậu muốn kêu tôi mang Cát Tường ra ngoài tìm đồ, vậy rốt cuộc tà vật cho ai?


“Cậu cần thứ gì?” Diêu Triết hỏi một cách rất thẳng thắn.


“Tôi không thiếu gì cả.” Tô Bạch lắc đầu, rõ ràng, đây là từ chối lời đề nghị của Diêu Triết, ý của Diêu Triết là tà vật đó sẽ cho anh ta, còn anh ta sẽ bồi thường cho hắn ở phương diện khác.


“Vẫn phải cần gì đó chứ?” Diêu Triết có hơi không từ bỏ, hỏi: “Không có tôi, cậu cũng chẳng tìm được vị trí của nơi đó đâu, bây giờ nói không chừng người ở trong thôn đó đã chết sạch cả rồi, cậu tìm cũng không tìm được.”


Tô Bạch trực tiếp đứng dậy, duỗi thắt lưng, rồi đáp một cách rất không hề gì: “Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tới đây du lịch và thả lỏng mà thôi, cảm ơn thịt chó của cậu.”


Nói xong, Tô Bạch đi thẳng xuống dưới, chuẩn bị trở về khách sạn, đây ngược lại cũng không phải điệu bộ cố tình lên giá, mà là vì hắn thật sự không để ý.


Một ánh mắt âm độc lóe lên trong mắt của Diêu Triết rồi dập tắt, anh ta lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình.


“Vậy thứ đó cho cậu, nhưng cậu phải đồng ý sau khi xong chuyện, phải bồi thường cho tôi ở phương diện khác.”


Tô Bạch dừng bước chân, thứ hắn cần thực ra chính là một câu nói này, tuy rằng đối với thính giả mà nói, lời hứa nói ra cũng chẳng khác với đánh rắm là bao, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là có chung một nhận thức này, một khi sau khi xong chuyện, Diêu Triết muốn chơi thủ đoạn cưỡng chế chèn ép, vậy thì Tô Bạch cũng sẽ mượn nguyên nhân này, trực tiếp đánh chết Diêu Triết ở nơi đó, cho dù có trực tiếp đánh chết anh ta, thì Phát Thanh cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Tô Bạch.


Phát Thanh là người nói lý lẽ nhất.


Mà câu nói đó của Diêu Triết, sau khi thành chuyện phải cho mình một sự bồi thường nhất định, tương đương với đã ngồi vững vào một loại tư thế, đó chính là tôi chắc chắn sẽ giở thủ đoạn cưỡng chế chèn ép, đến khi đó, cậu có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, bởi vì ngay cả Tô Bạch có gì anh ta cũng không biết, ngay cả muốn Tô Bạch bồi thường thứ gì, anh ta cũng không thảo luận.


Đương nhiên, đây là chuyện mà hai bên đều nắm nằm lòng, Diêu Triết cũng biết rõ, Tô Bạch chỉ muốn mình nói câu nói này, đến khi ấy, hai người lại càng phải dựa vào bản lĩnh.


“Để tôi suy nghĩ một ngày, ngày mai có thể trả lời cậu.” Tô Bạch vẫy tay và nói.


“Không được, tối nay nhất định phải trả lời tôi!” Diêu Triết cắn răng, nói thẳng.


“Ồ, có sự thay đổi gì sao?” Tô Bạch hỏi.


“Hòa thượng ở phía bên Sùng Thánh tự cũng đã phát hiện ra chuyện này rồi, hòa thượng ở nơi đó cũng sắp ra tay, sở dĩ lần này tôi vội vàng qua đây cũng là vì sợ đêm dài lắm mộng.”


Chương 987

Bình Luận (0)
Comment