Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 988 - Chương 988 Tăng Nhân Đẩy Cửa Dưới Ánh Trăng 2

Chương 988

Tăng Nhân Đẩy Cửa Dưới Ánh Trăng 2


“Trong Sùng Thánh tự có hòa thượng sao?” Tô Bạch hỏi.


“Sùng Thánh tự ở trong khu thắng cảnh hiển nhiên không có hòa thượng, nhưng thân là chùa miếu hoàng gia của nước Đại Lý ngày trước, thời gian truyền thừa của nó cũng dài hơn vương triều bình thường rất nhiều, tuy rằng hiện tại Sùng Thánh tự và tam tháp đều trở thành khu thắng cảnh cung cấp cho khách du lịch, có thu vé vào cửa, nhưng truyền thừa của Sùng Thánh tự thực ra vẫn luôn không ngừng lại, chỉ là vẫn luôn ẩn nấp tu hành ở một nơi bí mật mà thôi.


Nếu tôi không phải nghe được tin đồn này, thì tôi cũng sẽ không vội qua đây như vậy.”


“Một đám hòa thượng mà thôi, cho dù có chút đạo hạnh, thì đối với cậu mà nói, cũng không tính là chuyện khó gì chứ nhỉ?”


“Lần này, có thính giả tham gia, trong đám hòa thượng đó có thính giả.” Diêu Triết đáp một cách rất chắc chắn.


“Ha ha, vậy tối nay tôi sẽ trả lời, tôi về ngủ trưa một giấc đã, thuận tiện thương lượng với con mèo nhà tôi đã, nó có hơi nóng tính, có thể thuyết phục được nó không tôi thì cũng không biết.”


Lần này Diêu Triết cũng không nói gì nữa, mà chỉ nhìn Tô Bạch biến mất trước mắt anh ta, sau đó, khi anh ta rời đi, còn cầm đồ bọc kỹ số thịt chó còn thừa lại, rồi ôm đi mất.


...


Khi về đến khách sạn, Tô Bạch vừa vặn đụng phải một chú tiểu ở lối vào, chú tiểu nhỏ mặc áo tăng nhân màu xám, còn quấn nẹp ống chân, vết sẹo trên đầu cũng là dấu tích đã được vài tháng, chắc hẳn lúc còn nhỏ đã quy y rồi, chú tiểu nhỏ đang phúc duyên.


Bà chủ cầm tiền ra nhét cho chú tiểu, nhưng chú tiểu kiên quyết không chịu lấy, mà chỉ kiên trì cầm một cặp lồng cơm bằng kim loại, muốn xin một bát cơm to và một ít rau dưa góp.


Văn hóa Phật giáo ở Đại Lý rất thịnh hành, đây là nền móng truyền thừa lại từ nước Nam Chiếu ngày trước và thời kỳ nước Đại Lý, cho nên nhìn thấy hòa thượng ở nơi này cũng rất bình thường, mà người tin Phật ở đây cũng chiếm đại đa số. Nhà ở của dân tộc Bạch bản địa chủ yếu mang hai màu xanh trắng, đa phần người dân tộc Bạch làm người ôn hòa, cũng là có liên quan đến sự thấm nhuần Phật giáo quanh năm suốt tháng ở Đại Lý.


Nhưng chú tiểu hóa duyên này cũng rất thú vị, bà chủ kiên quyết nhét tiền cho chú ta, nhưng chú tiểu vẫn gấp tiền lại đặt ở trên mặt đất, còn đặt cặp lồng của mình xuống một bên trước, sau đi quỳ ở phía cửa vào khách sạn, bắt đầu tụng kinh cầu nguyện, đây chính là cầu phúc cho khách sạn.


Một chén cháo một bát cơm, nhớ đến phải báo ơn.


Tô Bạch đứng ở vị trí cửa vào, chú tiểu thực ra giống như đang quỳ trước mặt hắn, hắn đi sang bên cạnh vài bước theo bản năng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mây ở một bên.


Chú tiểu quỳ ở đó đọc kinh văn chừng nửa tiếng, bà chủ và ông chủ người Hàn này đều ở bên cạnh nhìn, thi thoảng khi có khách vào, bọn họ tối đa cũng sẽ để một người đi tiếp đãi và chào đón một chút, nhưng nhất định phải giữ lại một người ở bên cạnh cùng với chú tiểu này.


Bà chủ chắc hẳn không phải là tín đồ Phật giáo, mà trên cổ của ông chủ Hàn Quốc đó còn treo một cây thánh giá, chắc hẳn là tin đồ đạo Cơ Đốc, nhưng bây giờ hai người này lại có vẻ rất thành kính.


Chú tiểu kết thúc việc niệm kinh, cầm cặp lồng của mình, ăn những miếng thật to một cách nôn nóng khó dằn nổi, chú ta ăn đến rất có hương vị, cũng không hề giả dối một chút nào cả, bà chủ nói sẽ giúp chú ta cầm cơm dùng lò vi sóng hâm nóng lại một chút, nhưng bị chú tiểu trực tiếp từ chối.


Tô Bạch ngồi ở bên cạnh, rút những điếu thuốc ra, nghe chú tiểu niệm kinh.


Không biết bắt đầu từ khi nào, mà hắn bắt đầu từ từ có ý thức hoặc là vô ý thức muốn dung hợp bản thân mình vào nhịp điệu cuộc sống bình thường, hoặc gọi là đổi thành góc độ của người bình thường, dưới loại cảm giác này, mình dường như có một loại trải nghiệm thật đặc biệt, cũng là một loại nghỉ ngơi và hồi phục bản thân đối với tâm cảnh.


Cơm trong cặp lồng của chú tiểu và dưa góp đều được ăn hết sạch, sau đó chú ta tự mình đi ra vòi nước, rửa sạch cặp lồng và đũa mang theo bên người, sau đó cất cặp lồng vào túi, chú tiểu chắp hai tay niệm một tiếng Phật hiệu “a di đà phật” với vợ chồng ông chủ.


Bà chủ còn muốn nhét tiền, nhưng chú tiểu vừa lùi, vừa kiên trì lắc đầu, lúc này bà chủ mới thôi.


Chú tiểu định rời đi, nhưng trước khi chú ta quay người, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Tô Bạch, suốt toàn bộ quá trình Tô Bạch đều ngồi trên ghế mây nhìn chú ta đọc kinh, nên chú ta hiển nhiên cũng chú ý đến.


“A di đà phật, thí chủ, tiểu tăng xin gửi lời chào.” Chủ tiểu đi tới trước mặt Tô Bạch.


Tô Bạch vẫn ngồi đó, cũng không tỏ ra tôn trọng và nghiêm túc giống như ông bà chủ, thậm chí, vẫn còn tiếp tục kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn chú tiểu với ánh mắt bình tĩnh như vậy.


“Thí chủ, ánh mắt của anh, khiến tiểu tăng cảm thấy rất đáng sợ.” Chú tiểu nói một cách rất thẳng thắn.


“Tại sao?” Tô Bạch hút một hơi thuốc, rồi phun một vòng khói vào chú tiểu ở trước mặt, nói thật, cho dù là ở trước mặt Thất Luật, thì Tô Bạch cũng sẽ làm như vậy, lúc này hiển nhiên không cần ở trước mặt chú tiểu này làm ra thái độ kinh sợ gì, thế nhưng nhìn thấy biểu hiện của chú tiểu trước mặt, chắc hẳn chú ta cũng sẽ không qua đây xem bói lấy tiền đấy chứ.


“Thí chủ, sư phụ của tiểu tăng đã từng nói với tiểu tăng, rằng loại ánh mắt này của anh, không phải là người đại thiện, mà chính là người đại ác.” Chủ tiểu nói một cách rất nghiêm túc.


“Cái gì là người đại thiện, cái gì là người đại ác?” Tô Bạch hỏi.


“Người đại thiện kính trọng quy tắc, giữ vững lòng thành, tôn trọng bản thân, yêu thương vạn vật, tâm thương sinh linh. Người đại ác, thà rằng mình phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ mình.” Chủ tiểu nói với vẻ nghiêm túc.


Tô Bạch bị vẻ nghiêm túc của chú tiểu này chọc cười, lập tức gõ rụng tàn thuốc, lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, tôi là người đại thiện hay là người đại ác?”


“Sư phụ cũng đã từng nói với tiểu tăng, trên thế giới này, không có người đại thiện.”


Chương 988

Bình Luận (0)
Comment