Chương 989
Tình Huống Đột Nhiên Xảy Ra 1
Tô Bạch đứng dậy, xoa cái đầu trọc của chú tiểu: “Vừa rồi ông chủ cho cậu tiền, tại sao không lấy? Thực ra cậu lấy tiền của bọn họ, bọn họ lại càng yên tâm hơn.”
“A di đà phật, một bát cơm, một đoạn kinh, một đoạn nhân quả, cơm tiểu tăng đã ăn rồi, kinh tiểu tăng cũng đã đọc xong, nhân quả cũng đã kết, tiểu tăng cảm thấy không cần thiết phải dính thêm vào nhân quả nữa.”
Chú tiểu vẫn trả lời câu hỏi của Tô Bạch một cách rất nghiêm túc, đồng thời, chú ta cũng nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Tô Bạch.
Theo quan điểm của Tô Bạch, tiểu hòa thượng này rất có tuệ căn, chú ta có sự kiên trì của riêng mình, thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng lại càng khó có được, hòa thượng ấy mà, vốn chú trọng vào một kiểu đại trí giả ngu.
“Nhân quả?” Tô Bạch mỉm cười, duỗi tay búng lên cái đầu trọc của chú tiểu: “Tiểu tử thối hiểu gì về nhân quả chứ.”
Chú tiểu ôm đầu, rõ ràng có hơi đau, mà Tô Bạch thì lại trực tiếp đứng dậy, bước lên cầu thang định đi về phòng, không dự định tiếp tục trêu đùa chú tiểu này nữa.
Chú tiểu nghĩ ngợi với vẻ hơi nghi ngờ, cuối cùng vẫn rời khỏi khách sạn này.
Nhìn bóng lưng của chú tiểu rời đi, Tô Bạch đứng ở trên cầu thang, lặng lẽ thở dài, đối với tăng nhân mà nói, nhân quả dường như chỉ là một loại thiền ngoài miệng, giống như văn bản pháp luật trên người luật sư, là tiêu chuẩn làm việc cũng là tiêu chuẩn của thế giới quan.
Thế nhưng, đối với Tô Bạch mà nói, là bệnh tâm thần trước khi Lam Lâm tự sát, là nỗi sợ hãi và hoang mang khi mập mạp quỳ trước kho đông lạnh, là người cha nhân viên phòng cháy chữa cháy đứng trong góc tối nhìn con trai mình sắp chôn thây trong biển lửa, mà vẫn không có cách nào ra tay cứu giúp đó, nếu như tương lai đã được quyết định sẵn, vậy tôi thà rằng không biết còn hơn.
Tô Bạch tiếp tục đi lên, mở cửa phòng ra, thằng bé đang nằm bò bên giường tatami xem tivi cùng với Cát Tường, dựa theo tình hình hiện tại, sau này thằng bé rất có khả năng sẽ phát triển thành một chàng trai thích rúc trong nhà, nó dường như cũng không cảm thấy hứng thú với bên ngoài cho lắm, ở trong nhà xem tivi hoặc là xem truyện tranh cũng thấy rất vui vẻ.
Thằng bé thấy Tô Bạch đi qua, thuận thế bò đến bên người Tô Bạch, dựa lên người hắn, tiếp tục xem ti vi của mình.
Tô Bạch thì lại lôi di động ra, nhấn số máy của hòa thượng.
“A di đà phật.”
“Hòa thượng, rốt cuộc anh tới Đại Lý định làm chuyện gì?” Tô Bạch trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cũng không có gì hay để phải giấu diếm hay úp mở hết, dù sao hứng thú của Tô Bạch đối với tà vật đó cũng không lớn cho lắm, lại thêm rất có khả năng hòa thượng tới Đại Lý cũng vì chuyện này, cho nên nếu hai người đã cùng nhau tới, vậy thì rất cần thiết phải liên lạc ngay lúc này.
“Sao thế?” Hòa thượng nghe ra được chút ý tứ: “Đã có người tìm tới cậu sao?”
“Ha ha, một thuật sĩ, tên là Diêu Triết.” Tô Bạch ngáp một cái.
“Thuật sĩ?” Hòa thượng trầm ngâm một chút, nói: “Phía bên bần tăng nhận được tin tức, có mấy thính giả trong giới phương Tây sẽ qua đây, tóm lại, nếu như không xử lý tốt hung khí đó, vậy mối đe dọa sẽ rất lớn.”
“Giới phương Tây?” Tô Bạch một tay cầm di động, một tay khác xoáy mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, nói: “Sao lại kéo cả người trong giới phương Tây vào đây, đám người đó cũng nhàn rỗi sinh nông nổi quá rồi.”
“A di đà phật, bởi vì thứ đó, quả thực có liên quan rất sâu với thính giả phương Tây.”
“Ha ha, chuyện xưa này càng ngày càng thú vị rồi đấy.” Tô Bạch nắm nắp chai nước khoáng trong tay: “Áp lực phía bên anh có lớn không?”
“Vốn dĩ cậu tới nghỉ ngơi, nên bần tăng cũng không tiện tới…”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi nói với anh này hòa thượng, tôi cảm thấy phía bên Đại Lý này chơi không vui cho lắm, tôi quyết định tối nay sẽ đi tới Đằng Xung xem thử, tự anh làm xong chuyện thì rồi tự mình bay về Thượng Hải đi, còn tôi sẽ dẫn con trai tôi đi tới Đằng Xung dạo chơi.”
“…” Hòa thượng.
Tô Bạch cúp điện thoại, dựa đầu lên gối, vốn dĩ nếu chỉ có một mình ông nội của Diêu Triết phát hiện ra bí mật độc nhất vô nhị này, vậy Tô Bạch còn có một chút hứng thú muốn làm một lần, nhưng bây giờ nghe ý tứ của hòa thượng, đến ngay cả người trong giới phương Tây cũng dính dáng vào, vậy đã không có ý nghĩa gì nữa, và cũng không cần thiết, ngược lại, cũng không phải Tô Bạch sợ đám thính giả phương Tây đó, mà là hắn chẳng muốn đi tranh chấp với bọn họ, trời sập còn có người cao hơn gánh, bây giờ Tô Bạch chỉ là một thính giả có thâm niên, tuy rằng thực lực rất xuất chúng trong giới thính giả có thâm niên, nhưng dù sao trên đó vẫn còn một đám thính giả cao cấp tồn tại, loại tâm thái ta vì lợi ích của quốc gia mà không màng đến sinh tử, lẽ nào có thể vì vậy mà thấy họa thì tránh, thấy phúc thì nên hưởng, dù sao ở chỗ Tô Bạch cũng không mãnh liệt cho lắm.
Bản thân vất vả lắm mới có cơ hội dẫn con trai ra ngoài du lịch, nên hắn mới không bằng lòng nhúng tay vào loại chuyện này đâu.
Buổi tối, Tô Bạch mặc thêm áo khoác ngoài cho thằng bé, sau đó ôm đứa trẻ đi trên con đường nhỏ ở Tài Thôn ăn cơm tối, bước vào một quán cơm gọi là “Nam Chiếu Viên.”
Làn da của ông chủ có hơi đen, giới thiệu các món ăn đặc sắc của mình một cách nhiệt tình, sau khi Tô Bạch chọn vài món, ông chủ nhìn hắn rồi lại nhìn thằng bé ở bên cạnh hắn, khuyên Tô Bạch nên giảm hai món đi, bằng không một lớn một nhỏ chắc chắn không ăn hết thì lại lãng phí quá, Tô Bạch cũng thuận nước đẩy thuyền giảm đi hai món, nhưng thái độ của ông chủ quả thực rất khiến người sinh ra ấn tượng tốt.
Bây giờ đang là mùa du lịch ế hàng, nhưng chuyện làm ăn ở “Nam Chiếu Viên” này cũng xem như tạm được, so với việc kinh doanh của những quán ăn khác mà nói, thì ông chủ làm ăn quả thực có danh tiếng khá tốt.