Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 990 - Chương 990 Tình Huống Đột Nhiên Xảy Ra 2

Chương 990

Tình Huống Đột Nhiên Xảy Ra 2


Một phần giá đỗ xào, một phần đậu hũ xào cải, một phần gà mộc hương đặc biệt, lại thêm một bát canh dưa chua đậu đỏ, lượng rất đủ, màu sắc cũng không tồi, tài nấu nướng của đầu bếp quả thực cũng rất được.


Theo quan điểm của Tô Bạch, hình thức món ăn bản địa ở Đại Lý và phong cách khẩu vị thực ra không có sự khác biệt lớn với phía Giang Nam, món gà mộc hương đặc biệt đó Tô Bạch cảm thấy cũng tạm được, nhưng hai món xào, quả thực rất không tồi.


Tô Bạch vừa tự mình ăn vừa đút cho thằng bé, hai cha con dựa vào nhau chậm rãi hưởng thụ cơm tối. Sau đó, người thanh niên gầy gò đó vẫn tìm đến nơi này.


Trên thực tế, việc anh ta tìm tới đây, vốn chính là chuyện nằm trong dự liệu của Tô Bạch, đối phương biết mình ở khách sạn nào, sau khi phát hiện ra hiện tại mình không ở khách sạn, cứ trực tiếp đi mấy trăm mét đến con đường nhỏ này, rồi tìm một chút là có thể tìm ra được mình.


Diêu Triết ngồi xuống trước mặt Tô Bạch một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không coi mình là một người ngoài, mà gọi ông chủ mang một bộ bát đũa qua.


Đồng thời, Tô Bạch còn phát hiện ra sau khi nhìn thấy thằng bé, ánh mắt của Diêu Triết rõ ràng mang theo chút kỳ quái, nấn ná một lúc trên người đứa trẻ.


Thằng bé là linh đồng, mà trong mắt thuật sĩ, bọn họ chính cũng không có khái niệm phụ nữ và trẻ nhỏ gì, mà chỉ xem có tác dụng với mình hay không.


Loại ánh mắt này của Diêu Triết, khiến trong lòng Tô Bạch nổi lên một ngọn lửa giận, nếu không phải Phát Thanh không cho phép, thì hắn thật sự muốn trực tiếp giẫm phọt óc thằng cha mặt mũi bầm dập còn chưa tan hết ở trước mặt này.


Bởi vì thằng bé là một miếng vảy ngược trong lòng Tô Bạch.


Dường như cảm giác được sát khí đang tản ra từ trên người hắn, Diêu Triết lập tức ho khụ một tiếng, lúc này, cũng không dám quan sát thằng bé nữa, mà cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.


“Ăn cơm xong thì cùng nhau đi đi.” Diêu Triết vừa ăn vừa nói.


“Không đi.” Tô Bạch nói ra hai chữ này một cách dứt khoát, dứt khoát đến mức không có bất cứ đường thương lượng và xoay chuyển nào.


Hô hấp của Diêu Triết đột nhiên ngưng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn.


Giờ khắc này, Tô Bạch nhìn ra được sự tức giận trong ánh mắt của anh ta, đúng vậy, là tức giận.


Con mèo của cậu vả chết con chó của tôi, cậu đẩy tôi vào trong Nhĩ Hải đánh một trận điên cuồng, rồi cậu và tôi cùng nhau ăn thịt chó, trước đó cậu đã đồng ý sẽ đi cùng tôi, nhưng bây giờ hai chữ “không đi” này của cậu, lại từ chối một cách lưu loát như vậy sao?


Là người bình thường đều sẽ tức giận, không thể không nói, công phu dưỡng sinh của Diêu Triết thật sự kém xa mập mạp, mập mạp là loại cá chạch trơn tuột đó, cậu muốn giẫm lên tôi sao? Được, giẫm mặt trái đã đã chưa? Chưa đã thì tôi đưa mặt phải qua cho cậu giẫm thêm chút nhé?


Mà Diêu Triết thì thật sự cho dù là tính cách hay là tâm trạng, thực ra đã sớm hoàn toàn cực đoan hóa rồi, anh ta khinh thường việc che giấu cảm xúc chân chính của mình, nhưng sự lựa chọn mà anh ta đưa ra, nhất định phải đi theo mối quan hệ lợi ích được xét theo thời thế nhất.


Cho nên, Tô Bạch ôm thằng bé ngồi đối diện với Diêu Triết một cách thoải mái như vậy, hắn hoàn toàn không hề lo lắng Diêu Triết dám đứng dậy ra tay với mình tiếp, chỉ cần anh ta dám ra tay với mình ngay khi mình đang ôm thằng bé, vậy mình có thể nhận định đối phương muốn đả thương con trai mình, vậy thì xin lỗi nhé, lão tử sẽ lập tức đứng dậy vả chết cậu, lý do này và nhân quả phía bên Phát Thanh đều có thể nói rõ được, Phát Thanh rất biết nói lý lẽ.


“Phù phù…”


Diêu Triết thở ra một hơi thật dài, liếm môi mình, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Được thôi, tôi đã mời cậu ăn thịt chó, cậu mời tôi ăn bữa cơm này, không ai thiếu nợ ai.”


Mạng của một con yêu thú có thể so với mấy món ăn nhỏ này được sao?


Nhưng Diêu Triết chỉ có thể nén lửa giận của mình mà đứng dậy, đi ra bên ngoài quán cơm.


Tô Bạch biết rõ, cho dù không dẫn yêu thú đi, thì Diêu Triết cũng vẫn có thể đi tới nơi đó được, chỉ là hiện giờ nơi đó chính là một nơi thị phi, người phương tây cũng đã tới rồi, phía bên hòa thượng cũng có hành động, nói không chừng còn có người ở phương diện khác cũng sẽ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu mà chạy tới đó, tuy rằng nó làm nổi bật lên tính quan trọng của tà vật đó từ một khía cạnh ở một mức độ nhất định, nhưng cho dù bây giờ có người nói với Tô Bạch sắp sửa có bảo kiếm tài ba ra khỏi đất, thì hắn cũng chẳng muốn tới góp vui.


Thanh toán xong, Tô Bạch ôm thằng bé định về khách sạn, vừa mới ra khỏi cửa quán cơm, có một chiếc Sedan màu bạc lái qua trước mặt Tô Bạch, trong xe có hai nữ một nam, hai nữ một người tóc vàng một người tóc nâu hạt dẻ, còn nam thì lại để đầu trọc.


Khi chiếc xe lái xe cửa quán cơm, ba người trong xe đồng thời nhìn về phía Tô Bạch ở bên này, mà Tô Bạch cũng đang nhìn bọn họ.


Bởi vì trong nháy mắt đó, hai bên đều cảm giác được khí tức thuộc về thính giả có thâm niên của đối phương!


Nhưng nếu chỉ là gặp thoáng qua, vậy cũng bỏ đi, thính giả phương Tây tới phương Đông chắc chắn phải học cách khiêm tốn, Tô Bạch cũng không có hứng thú đi trêu ghẹo bọn họ, dù sao thì các người giành đồ của các người, còn tôi dẫn con trai đi leo Thương Sơn ngắm Nhĩ Hải, các người thích làm gì thì cứ làm cái đó.


Thế nhưng, ngay khi chiếc Sedan màu bạc vừa mới lái qua cánh cửa lớn của quán cơm chưa được vài mét, đã đột nhiên nổ tung.


Ba người trong xe lập tức bị bắn bay ra ngoài, sau khi một người đàn ông duy nhất trong trong đó đáp xuống đất, anh ta bất chấp lau vết máu trên mặt mình, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, và nói với hai người đồng hành ở bên cạnh: “Người Trung Quốc ra tay trước (Tiếng Anh)!”


Chương 990

Bình Luận (0)
Comment