Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 10

“Sao lại thành thế này?”

“Không thấy con mèo trên tranh nữa.”

Lương Nguyên Kính nhìn chằm chằm bức《Ly miêu hí thảo diệp đồ》trên bàn, sắc mặt ngưng trọng nói.

“Ta nhìn xem!”

A Bảo cố sức nhảy lên án thư, chẳng qua không có thói quen như loài mèo, thế là ngã chổng vó trên mặt đất, cũng may thịt mỡ dày cũng không đau lắm.

Lương Nguyên Kính thấy nàng nhảy lên không được, nói một tiếng “Đắc tội” rồi bế nàng lên trên án.

Hai tay của hắn xách phần nách của A Bảo, cảm giác vô cùng kỳ quái, nàng mất tự nhiên vặn người, cúi đầu nhìn con mèo trên bức hoạ.

“Thật sự không thấy nữa!”

A Bảo khiếp sợ quay đầu, động tác quá đột ngột, suýt chút nữa đã ngã xuống, Lương Nguyên Kính tinh tế đẩy đẩy nàng lại vào trong.

“Không… Không chỉ không có mèo, máu của ngươi cũng vậy…”

Lúc trước Lương Nguyên Kính bất cẩn cắt trúng tay, rõ ràng có máu chảy dính trên bức tranh, cả hai người họ đều thấy rõ như ban ngày, nhưng hiện tại không chỉ giấy Tuyên Thành sạch sẽ trắng tinh, mà ngay cả con mèo được vẽ trên đó cũng biến mất, trong hình chỉ còn lại bình sành cắm cỏ tranh, còn hồn phách của A Bảo lại biến thành y đúc con mèo trên giấy vẽ!

“……”

A Bảo cùng Lương Nguyên Kính đối mặt nhau một lát, rốt cuộc không nhịn được nữa kinh ngạc cảm thán: “Thế gian còn có chuyện kỳ lạ như vậy à?”

Lương Nguyên Kính im lặng, bởi vì đối với hắn mà nói, có thể thấy quỷ hồn đã là điều kỳ bí, gần đây bên người hắn xuất hiện quá nhiều chuyện lạ, dần dần cũng không còn bất ngờ nữa.

Hắn chỉ để ý một chuyện: “Tại sao lại như thế?”

“Ta biết.” A Bảo nói.

“!”

Lương Nguyên Kính hơi hơi trợn to mắt nhìn nàng.

“Bút thần Mã Lương, [1]” A Bảo hỏi hắn, “Ngươi đã nghe qua câu chuyện này chưa?”

“….”

Câu chuyện ⟪Bút thần Mã Lương⟫ là chuyện dân gian xưa nhà nhà đều biết từ triều Đại Trần, ngay cả trẻ em chưa đi học cũng đều nghe qua, đương nhiên Lương Nguyên Kính không thể không biết.

[1] Tóm tắt ⟪Cây bút thần của Mã Lương⟫: Câu chuyện kể về cậu bé tên Mã Lương đam mê vẽ vời nhưng do gia đình nghèo khó không có tiền mua nổi cây bút. Có lần, cậu đi chăn gia súc và thấy người khác đang vẽ tranh nên bước vào xin một cây bút để học vẽ. Nhưng người họa sĩ thấy cậu không có tiền nên không cho khiến Mã Lương rất tức giận. Từ đó cậu chăm chỉ học vẽ, đi đến đâu cũng cố học hỏi tìm tòi. Một ngày nọ, Mã Lương nhặt được một cây bút thần và bất cứ thứ gì cậu vẽ ra đều trở thành hiện thực. Mã Lương chỉ nhận vẽ cho người nghèo, vẽ ra bất kỳ thứ gì nhà nghèo cần. Chẳng bao lâu sau, viên quan này phát hiện ra và tìm đến đòi cậu vẽ ra những thỏi vàng. Mã Lương đã vẽ ngọn núi đầy vàng và đặt dưới biển sâu, khiến cho quan tham rơi xuống biển mà chết. (神笔马良 ­– có thể tìm đọc thêm)

A Bảo hỏi: “Ngươi dùng bút gì vẽ?”

Lương Nguyên Kính lấy cây bút lông thỏ trông bình thường trên giá bút qua đưa cho nàng xem, trên đó có khắc dòng năm chữ ‘Tặng tiểu hữu Nguyên Kính’.

“Bút này là ai tặng cho ngươi?”

“Tiểu sư phụ Giác Minh ở chùa Tướng Quốc, y là bạn thân của ta, tháng chín năm ngoái, ta nhập kinh cùng y, trên đường đi y tặng ta cây bút này.”

A Bảo thầm nghĩ ngươi cái người này đến cửa còn không thích bước ra, thế mà còn làm bạn với hoà thượng.

“Bút này chắc chắn đã được khai quang.”

“……” Lương Nguyên Kính nói, “Ngày mai ta sẽ đến chùa Tướng Quốc hỏi xem.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Nhưng nàng cũng không muốn biến thành mèo vằn mà, A Bảo buồn bực đẩy tới đẩy lui bút lông thỏ, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc bỗng chốc giãn tròng.

“!!!”

Lương Nguyên Kính: “???”

A Bảo hô lớn: “Ta có thể chạm vào bút lông!”

Lương Nguyên Kính: “!”

“Ta có thể chạm vào đồ vật?”

A Bảo nhảy lên vai Lương Nguyên Kính, đệm thịt mèo vỗ lên má hắn, kích động hét lên: “Há! Là thật! Ta có thể sờ vào đồ vật!”

Sau đó nàng lại nhảy xuống án thư, hưng phấn nhảy tới nhảy lui, loạn xạ đụng giá bút trên án, nghiên cứu, bức hoạ cuộn tròn, sách vở, còn vô ý giẫm lên nghiên mực, bước đi trên giấy Tuyên Thành hiện lên đầy dấu hoa mai hình chân mèo.

“……”

“Được rồi, đừng quậy nữa.”

Lương Nguyên Kính hết nhịn nổi túm sau cổ nàng, lấy khăn chà lau móng vuốt đen nhánh của nàng sạch sẽ trở lại.

Tuy rằng ngoại hình chỉ là mèo, nhưng bị hắn bắt lấy chân chà lau vẫn cảm thấy hết sức lạ lẫm, A Bảo khó chịu muốn rút ra, lại bị Lương Nguyên Kính dùng thêm sức đè lấy.

“Chờ chút, sắp xong rồi.”

“……”

Có phải hắn đã quên bên trong con mèo còn chứa hồn phách của con người không hả?!

Mặt mèo A Bảo nóng hổi, hên là còn có lớp lông chống đỡ, nếu không thật sự sẽ mất đi cái mạng già.

Góc nhìn của mèo đối với người rất kỳ, khuôn mặt tuấn tú của Lương Nguyên Kính trước mắt nàng được phóng to lên mấy lần, cho đến hôm nay A Bảo mới phát hiện, người này thật sự rất đẹp nha, nước da trắng mịn như ngọc, không tỳ vết, đôi mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, còn có đôi môi nhu thuận.

“Xong rồi.”

Lương Nguyên Kính buông nàng ra, hơi hơi mỉm cười, lúc hắn cười rộ lên gió xuân phất qua bờ dương liễu, trong veo vẫn ôn nhu.

Thình thịch, thình thịch.

Con tim trong lồng ng.ực A Bảo nảy lên vô cùng rõ rệt, thật giống với lúc nàng còn sống, thầm nghĩ bản thân đang làm sao vậy, bị bệnh sao, lại nhìn Lương Nguyên Kính đến mê mẩn.

Cũng không biết có phải thính giác của mèo đặc biệt nhạy bén hay không, nàng thậm chí còn có thể ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lương Nguyên Kính nữa.

Đợi đã……

Nếu nàng có thể ngửi thấy mùi vị, cũng có thể chạm vào vật thể, vậy chẳng phải là…

Đôi mắt xanh biếc phát sáng bắn ra bốn phía, A Bảo ngẩng đầu, tỉnh táo phát ra bốn chữ: “Ta! Muốn! Ăn! Bánh!”

**

Cuối cùng cũng đến bữa trưa Lương gia, Lương Nguyên Kính không ra vẻ, xưa nay trong nhà thường là chủ tớ ngồi ăn chung một bàn.

Dư lão thấy hắn cất con mèo không biết từ đâu chui ra vào trong tay áo, còn chuẩn bị chén đũa, gắp miếng cá ướp muối cho nó, trông hình như là chuẩn bị bàn cơm với mèo.

“…..”

Dư lão khó nhịn nổi khuyên nhủ: “Công tử, mèo hoang từ đâu chạy tới đây, chỉ sợ không được sạch sẽ lắm.”

A Bảo đang thử dùng móng mèo cầm đũa, thật sự là quá khó nhằn, buộc phải từ bỏ, nghe thấy lời này, hết sức không vui nói: “Dư lão, ông nói thế làm ta buồn lắm đó, hôm qua ta còn mới nói chuyện với ông mà.”

Nàng ‘meo meo’ xong ngậm miếng cá vào trong miệng.

Lương Nguyên Kính lo lắng nhìn nàng: “Ăn được không? Có mặn quá không?”

Dư lão: “…………”

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Công từ vừa nói chuyện với mèo?

Lương Nguyên Kính khoé mắt thấy được biểu cảm hoảng sợ của ông ấy, bỗng nhiên phản ứng kịp thời, chỉ vào A Bảo hỏi: “Thúc nghe được nàng (nó) nói chuyện không?”

Dư lão: “………………”

Công tử vậy mà thật sự cho rằng mèo có thể nói chuyện!

Lại nhớ tới cử chỉ leo cây kỳ quái của hắn vào buổi sáng, cùng với bộ dạng hồn bay phách lạc trong thư phòng, đồng tử Dư lão lay động, tay cầm đũa bắt đầu run lên.

“Công tử, cậu không sao chứ? Có phải gần đây vẽ tranh quá mệt mỏi không?”

“Hình như ông ấy không nghe thấy ta nói chuyện.” A Bảo phun miếng cá ra.

Lương Nguyên Kính im lặng một lát mới nói: “Tôi không sao.”

“Tôi… Đột nhiên nhớ tới trong bếp còn đang hâm canh, để tôi đi lấy.”

Dư lão vội vã bỏ chạy, dạo gần đây công tử thật sự rất quái lạ nha, thường hay lẩm ba lẩm bẩm, có cần mời đại phụ đến khám không nhỉ.

Chờ lúc ông bưng canh cá hầm trở lại, chợt phát hiện con mèo vằn kia đã biến mất.

“Mèo đâu?” Dư lão tò mò hỏi.

Lương Nguyên Kính nhìn hồn phách A Bảo khôi phục lại bên tay phải mình, không nói gì.

Còn A Bảo đang ngơ ngác nhìn lát cá mới ăn được vài miếng rơi trên mặt đất mà lòng đau như cắt.

Màn đêm buông xuống.

A Bảo và Lương Nguyên Kính trước khi ngủ tổng kết lại ba chuyện.

Thứ nhất, là nhỏ máu vào tranh có thể chuyển sinh hồn phách A Bảo sống dậy theo vật vẽ trong đó, mối liên hệ với cây bút mà Giác Minh hoà thượng bạn thân tặng cho Lương Nguyên Kính, tạm tính là cây bút thần.

Thứ hai, A Bảo sống lại có thể nói tiếng người, nhưng ngoại trừ Lương Nguyên Kính ra, không còn ai nghe hiểu được cả.

Thứ ba, A Bảo không thể sống lại quá lâu, ước chừng tầm nửa canh giờ sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

**

Tác giả có chuyện nói:

A Bảo: Xin hãy gọi ta là bậc thầy dọn bàn.

Khác:

⟪Bút thần Mã Lương⟫ là câu chuyện ngụ ngôn do ông Hồng Thủy Đào sáng tác vào thập niên 50 của thế kỷ 20, ý chính là biểu hiện sự tham lam và sắc mặt vô liêm sỉ của giai cấp thống trị, có thể nói quan phủ cổ đại tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xuất hiện, tôi mượn ở đây một chút, có thể coi nó là ⟪Bút thần Mã Lương⟫ phiên bản cổ đại.

Bình Luận (0)
Comment