Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 11

Hôm sau, Lương Nguyên Kính mang A Bảo theo đi lên chùa Tướng Quốc tìm gặp Giác Minh hoà thượng.

Trên đường đi, A Bảo cưỡi trên lưng lừa hỏi hắn: “Ngươi là hoạ sư, sao lại kết bạn với hoà thượng vậy?”

Lương Nguyên Kính giữ dây thừng, đáp: “Lúc ta còn nhỏ, vì muốn nâng cao kỹ năng hội hoạ, từng đi thăm quan những ngọn núi lớn nổi tiếng, ngày nọ trên đường đến Vĩnh Châu tìm núi Cửu Nghi, đêm mắc trận mưa to, buộc phải tìm chỗ trú ở miếu thờ đổ nát…”

“Để ta đoán xem” A Bảo đầy hứng thú đánh gãy hắn, “Có phải trùng hợp vị hoà thượng đó là trụ trì miếu, sau đó các ngươi làm quen nhau?”

Lương Nguyên Kính mỉm cười lắc đầu: “Không phải thế, miếu thờ cũ kỹ đó cỏ khô héo úa, tượng thần đổ nát, trên ngói đọng lại nhiều mạng nhện, đã lâu rồi không có người vào ở. Tiểu sư phụ Giác Minh giống ta, là tăng nhân vân du [1], lúc đó tình cờ gặp y trở về từ nơi xa, ta vô cùng tò mò về phong tục tập quán nơi khác nên đã hỏi thăm y, y cũng thấy hiếu kỳ về núi non sông nước ta từng ghé qua, thế là bọn ta thắp nến tâm sự suốt cả đêm, đến tận gần sáng ngày hôm sau mới xong. Y nghe ta nói muốn lên phía bắc tham dự học viện Đại Bỉ năm đó, cũng nói y muốn đến Đông Kinh ngắm nhìn chùa Đại Tướng Quốc xem sao, và rồi hai người bọn ta tá túc trên chiếc thuyền hàng, cùng nhau lên đến phía bắc.”

[1] Vân du thường chỉ hoà thượng, đạo sĩ đi đây đi đó không cụ thể địa điểm đi.

“Ta biết rồi” A Bảo đung đưa chân nói, “Sau đó các ngươi ở trên thuyền, tiếp tục thắp nến tâm sự suốt một đêm, hắn tới Đông Kinh rồi, trở thành hoà thượng của chùa Đại Tướng Quốc, còn ngươi thi đậu hoa viện quốc triều, từ đó biến thành hoạ sư hàm lâm đãi chiếu, đúng không?”

Lương Nguyên Kính nén cười: “Cũng không khác biệt lắm.” (đọc tại nudepxinh.wordpress.com)

A Bảo ngó hắn, thầm nghĩ ngươi và đại hòa thượng kia thân mật quá ha, còn thắp nến tâm sự suốt đêm gì gì đó…

Nghĩ lại thì, sao mình lại để ý chuyện đó làm gì, đúng là lo chuyện bao đồng mà, hứ, nhìn mây trôi trên trời còn hơn.

**

Chùa Đại Tướng Quốc nằm ở phía nam của thành Đông Kinh, được xây dựng bởi cao tăng đại sư Tuệ Vân từ thời Đường, nghe đâu đây là nơi ở của Ngụy công tử nhà Tính Lăng quân xưa, tên ban đầu là chùa Kiến Quốc, vào Nguyên Hoà năm thứ nhất, Đường Duệ Tông hạ chiếu chỉ sửa chùa Kiến Quốc thành chùa Tướng Quốc, để kỷ niệm phong hào Tướng Vương trước khi ông lên ngôi, ông còn có tấm bảng đề ‘Chùa Đại Tướng Quốc’, chỉ có chùa Tướng Quốc mới có.

Tới khi nước Đại Trần ra đời, chùa Tướng Quốc đã trở thành chùa dành cho hoàng gia, hương khói ngày càng thịnh, mỗi tháng chỉ mở cửa đón khách đúng năm ngày cho người ngoài ghé thăm cúng bái.

Hôm nay vừa đúng ngày chùa mở, ngôi chùa ngày thường yên tĩnh giờ đây trở nên ồn ào nhộn nhịp, khách tới nhiều như mây, cách xa xa đã trông thấy cảnh tượng náo nhiệt.

A Bảo vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã sớm vứt chuyện kia lên chín tầng mây, vươn cái cổ dài nhìn trong vô vọng, thấy Lương Nguyên Kính vẫn không nhanh không chậm buộc con lừa lên cây ngô đồng, không khỏi lên tiếng thúc giục: “Ngươi nhanh lên đi!”

Lương Nguyên Kính đang thắt nút thòng lọng, chợt nhìn nàng nói: “Hay là, nàng đừng đi vào, ở chỗ này chờ ta.”

“?”

A Bảo mặt đen như đáy nồi: “Ý của ngươi là sao? Chê ta phiền?”

“Không có” Lương Nguyên Kính vội nói, “Ta không có ý đó, nơi này là chùa chiền, hào quang Đức Phật soi khắp nơi, nàng là oan hồn, nếu để bị thương thì không hay lắm.”

A Bảo thở nhẹ nhõm, thì ra là ý này, xua xua tay nói: “Không sao đâu, lúc còn sống một là ta không làm việc ác, hai là không giết người…”

Nàng đột ngột khựng lại, nhớ tới đứa bé của Tiết Hành đã chết trong tay mình, nếu được may mắn sinh ra, chắc cũng được tính là một mạng ‘người’.

Nghĩ tới đó, tay của nàng đã sớm dính máu tanh, cũng không được sạch sẽ mấy.

A Bảo miễn cường cười cười, nói: “Thôi, ngươi vào đi.”

Lương Nguyên Kính dò hỏi nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói gì.

Chùa Đại Tướng Quốc đình rộng viện sâu, đặc biệt trước cửa còn bán nhiều loài vật như chó mèo, chim chóc quý hiếm, đi vào chùa, trong đình có nhiều màn lụa, bàn ghế, bán ít dây cương cung tên, vài món đồ cổ quý hiếm… Hai bên hành lang còn có nhóm ni cô bán đồ thêu thùa, châu ngọc, trang sức, khăn vấn đầu, mũ mạo các loại, có cả hương dược thổ sản, sách tranh vẽ, cái gì cũng có.

A Bảo nhìn không chớp mắt, mỗi hàng đều phải nhìn bằng con mắt khác.

Dòng người đông đúc tấp nập vào chùa, người không hay ra mồ hôi như Lương Nguyên Kính đã chen đến ướt đẫm, còn A Bảo chỉ là một vong hồn, không cần chen chúc với người sống, vừa mới lơ đãng một chút nàng đã bay đi mất, làm hắn đau đầu không thôi, đành phải ăn nói khép nép cầu xin: “Đừng nhìn nữa, lo chuyện chính trước đã.”

A Bảo ngồi xổm trước quầy hàng, cũng không quay đầu lại nói: “Đợi chút, ta nhìn cá cẩm lý đuôi dài [2] này, chắc ăn ngon lắm, ngươi mua cho ta một con đi.”

[2] Cẩm lý 锦鲤 là cá koi, nhưng mình tìm trên baidu thì có người giải thích nó giống như cá chép thông thường thôi.

Lương Nguyên Kính biết nếu chịu mua lần này, nhất định sẽ có lần tiếp theo, nên kiên quyết không đồng ý.

A Bảo tức giận mắng to, sau đó khóc lóc lăn lộn trên mặt đất.

Lương Nguyên Kính quả thực không có biện pháp với nàng, đành xoay người bỏ đi, quả nhiên không được bao lâu, A Bảo mặt không tình nguyện đuổi theo kịp.

Đi vào chính điện, trên đài thờ một pho tượng giống phật Di Lặc cao tám thước làm bằng đồng mạ vàng, hai bên có treo bích hoạ của Ngô Đạo Tử, A Bảo ngửa đầu quan sát bức hoạ, Lương Nguyên Kính tới bắt chuyện với một sa môn tăng có quen biết, hỏi y Giác Minh có ở chùa không.

Sa môn tăng nói: “Thí chủ tới không đúng lúc, sư phụ tháng trước đã rời chùa vân du rồi.”

Lương Nguyên Kính vội hỏi: “Có nói khi nào trở về không?”

Sa môn tăng lắc đầu: “Sư phụ vân du, xưa nay không rõ ngày về, nếu thí chủ có việc gấp, đợi sư phụ trở về, tiểu tăng sẽ chuyển lời tới ngài ấy thay người.”

Tạm thời chỉ có thể như vậy, Lương Nguyên Kính nói câu “Làm phiền rồi” sau đó dẫn A Bảo ra ngoài chính điện.

A Bảo đi theo phía sau hắn, quay đầu nhìn đông nhìn tây, đột nhiên hỏi: “Lương Nguyên Kính, ngươi từng vẽ bích hoạ bao giờ chưa?”

Lương Nguyên Kính thất thần gật đầu nhẹ: “⟪Tịnh thổ Di Lặc hạ sinh⟫ của Văn Thù viện là do ta vẽ.”

Hai mắt A Bảo sáng lên, trộm hỏi: “Vậy ngươi có mang bút thần theo không?”

“Có mang theo.”

Trước khi đến chùa, cho rằng sẽ gặp được Giác Minh nên đặc biệt mang theo bút lông thỏ đến giải đáp nghi ngờ.

Lương Nguyên Kính chợt thấy không đúng, nghiêng đầu hỏi A Bảo: “Hỏi cái đó làm chi?”

A Bảo nhào tới bắt lấy cánh tay hắn van xin: “Lương công tử! Lương đại nhân! Ngươi vẽ tranh cho ta nha! Dùng bút thần vẽ! Nhỏ máu của ngươi! Giống như lần trước đó! Ta muốn được đi dạo một vòng!”

“……”

Lương Nguyên Kính rút cánh tay ra, vô cảm nói: “Không được.”

A Bảo trừng lớn đôi mắt: “Tại sao chứ?” (đọc tại nudepxinh.wordpress.com)

Lương Nguyên Kính nói: “Không tại gì cả, không được là không được.”

Hắn xoay người bỏ đi, A Bảo lập tức đuổi theo, tâm trạng ngũ vị tạp trần, thầm nghĩ Lương Nguyên Kính thật buồn cười, còn dám cự tuyệt nàng nữa chứ.

Suy nghĩ vừa nhảy ra, nàng lại thấy có chỗ không đúng.

Vì sao nàng cảm thấy Lương Nguyên Kính từ chối nàng là chuyện quá đáng? Căn bản là hắn không cần phải nghe nàng nói gì làm theo cái đó mà, nhưng trong thâm tâm A Bảo lại bất giác cảm thấy, Lương Nguyên Kính nên đáp ứng nàng mới phải, cho dù nàng yêu cầu cái gì không hợp lý, nếu hắn không làm được, thì hắn chính là đồ xấu xa nhất đỉnh của đỉnh.

A Bảo một bên cho rằng mình làm như vậy là không nên, một bên lại không ngừng hỏi ‘Tại sao không được’, Lương Nguyên Kính trả lời ‘Không tại gì cả’, ‘Không được’, hai người một trước một sau, vẫn luôn lặp đi lặp lại mấy lời vô tri, nhưng cũng không thấy nhàm chán xíu nào.

Đột nhiên, A Bảo thấy trong đám đông có một đứa nhỏ trong lòng đang ôm một con chó lông xù, bởi vì chạy trốn quá nhanh nên chân trái lỡ vướng vào chân phải, mặt mũi sắp ngã xuống mặt đất, tim A Bảo thắt lại, chạy nhanh đến muốn đỡ cậu, nhưng hai tay không còn chạm vào cái gì được nữa.

Phía sau vang lên ‘Oa’ tiếng gào khóc của đứa nhỏ đó.

A Bảo ngây ngốc xoay người lại, nhìn ngón tay trong suốt của mình.

Lương Nguyên Kính thở dài, đi tới bế đứa nhỏ lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người cậu, dò xét xem cậu có bị thương không, cuối cùng mới lấy khăn tay lau sạch mặt cho cậu, dịu dàng nói: “Đừng khóc, mẹ cháu đâu?”

Đứa nhỏ không ngừng khóc nức lên, chỉ vào nơi xa xa nói: “Chó… Con chó…” 

Lương Nguyên Kính quay đầu lại nhìn, con chó bị ngã văng ra ngoài không chạy được, nó rất nhỏ như vừa mới sinh ra chưa lâu, vẫn còn là một chó con, liền ôm nó lại nhét vào ngực cậu nhóc kia.

Lúc này mẹ đứa nhỏ tìm tới, vừa thấy con đã mắng, hoá ra là cậu nhóc muốn con chó lông xù kia nhưng bị mẹ không cho, đứa nhỏ thích quá nên thừa dịp không ai chú ý thì ôm chó bỏ trốn.

Mẹ đứa nhỏ ngàn lần nói lời cảm ơn với Lương Nguyên Kính, sau đó nắm lỗ tai cậu nhóc kéo đi, mơ hồ còn nghe thấy cậu nhóc kia hít hít mũi đáng thương hỏi: “Tại sao không được ạ?”

Người mẹ nóng giận nói: “Không tại vì gì cả, không được là không được.”

A Bảo: “……”

Lương Nguyên Kính nghiêng đầu hỏi nàng: “Còn muốn đi dạo nữa không?”

A Bảo: “!!!”

Nửa canh giờ sau, Lương Nguyên Kính từ phía sau toà tháo hẻo lánh đi ra, còn có một nữ đồng đi theo hắn.

Đầu nữ đồng kia chải hai búi tóc dùng dải lụa hồng nhạt buộc lên, còn điểm xuyến thêm hai cái chuông vàng nhỏ, cô bé sinh ra có gương mặt tròn lung linh, đôi mắt đen lúng liếng, trông đáng yêu ngọc tuyết như đồng tử trên tranh Tết vậy, khiến người ta nhìn thấy mà vui vẻ, chỉ tiếc đôi mày cong như trăng khuyết hơi nhíu lại, sắc mặt còn có vẻ rất là mất kiên nhẫn.

“Ngươi vẽ ta thành dáng vẻ này làm gì hả?” A Bảo bất mãn túm váy bước đi.

Môi Lương Nguyên Kính treo ý cười nói: “Đi thôi.”

Nói xong, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lặng lẽ xoa nhẹ đầu A Bảo.

**

Tác giả có chuyện nói:

Lịch trình một ngày của Lương Nguyên Kính:

Giác Minh lại bỏ đi chơi, lo lắng cho vợ quá ⎯ Nàng dám kêu ta lấy máu vẽ tranh cho nàng, quả nhiên không quan tâm ta xíu nào ⎯ Vợ buồn rồi, ôi, vậy tuỳ nàng đi ⎯ Vợ biến thành loli trông đáng yêu muốn nựng ⎯ Lại tiêu hết bạc nữa rồi (nước mắt).

A Bảo: …… Nội tâm ngươi diễn nhiều quá đó.

Bình Luận (0)
Comment