“Công tử nhà chúng tôi, ngày thường hay… Có thói quen leo cây rèn luyện sức khoẻ ấy mà.” Dư lão cười ha ha nói.
“Tôi hiểu, ngày thường tôi cũng vậy…” Vương thị gượng cười phụ hoạ.
“Cũng leo cây luôn sao?” Dư lão kinh ngạc hỏi.
“À…” Vương thị đổ đầy mồ hôi.
Còn sắc mặt của Lương Nguyên Kính thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
A Bảo bụm mặt nói: “Đừng nói nữa mà, ta xấu hổ thay các ngươi.”
Dư lão nói: “Tôi đi nấu cơm.”
Nói xong liền gấp không chờ nổi chui vào trong phòng bếp, chỉ còn lại Lương Nguyên Kính và Vương thị đứng tại chỗ.
A Bảo nhìn Lương Nguyên Kính tai đỏ ửng, có lòng an ủi hắn: “Không sao đâu, ngươi chỉ bị bắt gặp một chút thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, đừng đứng như trời trồng nữa, mau mời khách vào uống trà đi.”
“Mời bà vào uống trà.” Lương Nguyên Kính đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói.
“Được… được.”
Vương thị tay chân luống cuống cùng đi vào thư phòng với hắn, nghĩ thầm chắc Lương công tử sẽ không giết người diệt khẩu đâu nhỉ.
Sau nửa canh giờ, Vương thị nói rõ ý tứ đến đây, bà ấy vậy mà tới làm mai cho Lương Nguyên Kính.
Rốt cuộc A Bảo mới sáng tỏ vì sao vừa rồi hắn giống như thấy quỷ tới đòi mạng, ha ha há há, thì ra là sợ bà mối.
A Bảo ôm bụng, lăn lộn cười bể bụng.
Lương Nguyên Kính bất đắc dĩ trừng mắt với nàng một cái, nàng không những không thu liễm, ngược lại còn cười quá đáng hơn.
“Đừng cười nữa.” Lương Nguyên Kính nói.
“Già đâu có cười.” Vượng thị vẻ mặt khó hiểu.
“Không… Tôi không nói bà.” Lương Nguyên Kính bất lực muốn giải thích, nhưng rồi lại không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể cam chịu gục đầu xuống, “Bỏ đi.”
Vương thị tuy không hiểu gì nhưng cũng không bám dai hỏi, dồn hết sức lực bày ưu điểm của việc cưới vợ vào cửa cho hắn: “Lương công tử à, cậu đã ba mươi tuổi rồi…”
“Cái gì?” A Bảo khiếp sợ nhìn Lương Nguyên Kính, “Ngươi đã già đến vậy rồi sao?”
Lương Nguyên Kính: “……”
Vương thị: “Người xưa có câu ‘tam thập nhi lập’ [1], cậu cũng nên thành gia lập thất, cưới một thê thử vào nhà, thứ nhất là có thể lo liệu việc nhà, may đồ giặt quần áo, thứ hai có thể chỉnh trang sửa soạn cho cậu, nếu cậu có chuyện gì nhọc lòng còn có nàng bên cạnh san sẻ ngày đêm không rời…”
[1] Lời dạy của Khổng Tử: Đàn ông 30 tuổi, ở độ tuổi sung sức nhất của người đàn ông, suy nghĩ cũng trở nên chín chắn thành đạt.
“Những thứ đó Dư lão cũng có thể làm được.” Lương Nguyên Kính nhỏ giọng phản bác.
Vương thị hết sức không đồng tình: “Dư lão có thể làm ấm giường cho cậu không? Có thể sinh con đẻ cái cho cậu, nối dõi tông đường không? Lương công tử à, cậu không thể thủ tiết cả đời cho một lão nô bọc, làm như vậy sao có thể ăn nói với cha mẹ cậu đây?”
Lương Nguyên Kính: “……”
A Bảo ôm bụng, đã cười đến độ không chịu nổi.
Tiếp theo đó, Vương thị còn giới thiệu vài người do bà ấy chọn, gì mà muội tử nhà Điền giáo đầu, nương tử đồng hương với Liễu viên ngoại, còn có khuê nữ nhà phú thương giàu có, A Bảo càng nghe càng thấy sai sai.
“Tên giáo đầu họ Điền này trong cấm quân mang tiếng là người dữ dằn nhất, ăn no say xỉn đánh chết người, ta ở trong cung từng nghe qua, để ngươi cưới em gái hắn, ngươi chịu nổi mấy quyền của người ta đây?”
“Gì nữa? Ở goá còn có đứa con trai? Người như vậy mà cũng dám làm mai cho ngươi, gả qua lập tức biến thành cha dượng… Cái gì mà con cái là phước phần chứ, cho bà bà có muốn không đó?”
“Nương tử nhà phú thương này đã hơn hai mươi tám tuổi mà chưa lấy chồng, coi chừng bị bệnh kín đó, không được không được.”
“Tuổi tác quá lớn không ổn, diện mạo tầm thường, tính tình hung ác càng không ổn, mặt có vết bớt càng không không ổn. Ui… Toàn giới thiệu dưa vẹo táo nứt không vậy, tiễn khách tiễn khách mau!”
A Bảo nghe được vô cùng tức giận, bà mối này cũng quá trời xằng bậy rồi.
So với nàng, Lương Nguyên Kính cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhẫn nại nghe Vương thị luyên thuyên suốt nửa canh giờ sau mới đứng dậy tiễn khách.
Hắn tiễn người xong quay về, thấy A Bảo đang ngồi trên ghế hắn phát giận: “Về sau đừng để người này tới cửa, có tới cũng không mở! Thật là, làm mai toàn loại người gì đâu không…”
Lương Nguyên Kính khẽ mỉm cười, lấy dao khắc đặt trên bàn qua, tiếp tục khắc ấn Kê Huyết Thạch đang làm dang dở.
A Bảo bỗng hỏi hắn: “Chẳng qua, sao ngươi ở độ tuổi này rồi mà còn chưa thành hôn vậy?”
Đại Trần lấy nhân hiếu trị quốc, thành hôn sớm là tập tục, nam tử qua mười lăm đã có thể cưới vợ, nữ tử mười ba có thể xuất giá, giống năm đó A Bảo mười bảy tuổi gả cho Triệu Tòng đã được xem là thành hôn muộn, mà Lương Nguyên Kính cũng đã ba mươi tuổi vẫn còn lẻ loi một mình, cũng không nạp thiếp, thật sự là một chuyện kỳ lạ.
Lương Nguyên Kính dừng dao trong tay lại một chút, rũ mắt nói: “Không vì sao cả.”
A Bảo nhớ tới bức hoạ đáy rương kia, tò mò hỏi: “Có phải ngươi có người trong lòng không?”
Bất chợt Lương Nguyên Kính ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn nàng, bộ dạng như bị người ta nói trúng tim đen.
Hoá ra là có thật nha.
A Bảo không biết sao trong lòng bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, giống như chó nhà mình nuôi đã lâu đột nhiên chạy theo người khác vậy.
“Là tiểu nương tử nhà ai vậy? Người trong bức hoạ cất trong rương kia là nàng sao?”
Lương Nguyên Kính ngạc nhiên nói: “Nàng biết bức hoạ đó?”
“Đúng vậy, lần trước có thấy qua…”
“Nàng thấy được rồi?”
Lương Nguyên Kính lớn tiếng đánh gãy nàng, thần sắc khiếp sợ cực độ, dòm kỹ còn có chút sợ hãi.
Từ trước đến nay lúc hắn nói chuyện đều là ăn nói cẩn trọng, chưa từng bày ra vẻ thất thốt như bây giờ, A Bảo nhất thời khó hiểu: “Không thấy được bên trong tranh… Làm gì vậy? Ngươi hung dữ như vậy làm gì?”
“Thực xin lỗi.” Lương Nguyên Kính quay đầu đi, nhéo nhéo điểm giữa mày, mặt mũi mệt mỏi, “Ta hơi… mệt.”
A Bảo càng tò mò: “Rốt cuộc là tiểu cô nương nhà ai? Ta có quen không?”
Lương Nguyên Kính không đáp, tiếp tục công việc khắc con dấu.
A Bảo ‘đuổi cùng giết tận’ hỏi thăm, hắn lại như không có nghe, tựa như ba ngày đầu kia, cố ý vờ vịt không nghe thấy nàng.
Ánh mặt trời ngày xuân từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên trên sườn mặt như ngọc của hắn, càng tôn lên màu da trắng nõn, mặt mày đẹp như tranh.
Bỗng nhiên A Bảo có chút buồn bực không nói nên lời: “Lương Nguyên Kính, ngươi cứ nhàm chán như vậy, sẽ không có tiểu nương tử nào thích ngươi đâu.”
Lương Nguyên Kính trượt tay, lưỡi dao khắc xẹt qua ngón trỏ tay trái hắn, máu tươi lập tức ứa ra.
Giọt máu nhỏ nhiễu trúng bức tranh trên bàn, bức tranh vẽ một cái bình sành, c.ắm vào hai ba cọng cỏ tranh, có một con mèo lưng vằn đang kiễng hai chân sau đứng vung móng trêu đùa cọng cỏ.
“Ngươi chảy máu kìa!” A Bảo hốt hoảng la.
Lúc này Lương Nguyên Kính mới hoàn hồn, nắm lấy ngón trỏ chảy máu, giọt máu nhỏ vào hình vẽ trong tranh hình thành một vòng xoáy nước nhỏ kỳ lạ, chỉ là hai người họ không ai kịp chú ý tới.
“Mau cầm máu đi!” A Bảo la, “Trong nhà có bột thuốc đắp không?”
Lương Nguyên Kính lục tung tìm thuốc cầm máu, A Bảo lo lắng đi theo sau hắn, đột nhiên trong cơ thể dậy lên một loại cảm giác kỳ dị, khiến thân thể nàng nóng hổi, choáng đầu hoa mắt, trông chốc lát như đang ở giữa cánh đồng bát ngát, chốc lát lại giống lúc về trở hòm xiểng chật hẹp u ám.
A Bảo nháy mắt đứng ngây ngốc tại chỗ, run rẩy la lên: “Lương… Lương Nguyên Kính.”
“Làm sao vậy?”
Lương Nguyên Kính dừng tay lại, chạy vọt tới trước người nàng.
A Bảo vốn định đỡ hắn, đôi tay lại xuyên qua cánh tay của hắn, nàng mờ mịt lẫn sợ hãi: “Không biết nữa… Có gì đó không ổn, ta có thể cảm nhận được, ta…”
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy, đôi tay của A Bảo đang dần tan biến.
Tay… Sau đó đến khuỷu tay, nửa người trên… Thậm chí đến toàn thân.
Thời khắc cuối cùng tan biến, A Bảo thấy được Lương Nguyên Kính liều mạng nhào về phía nàng, hai mắt đỏ ngầu, đau khổ hét to: “A Bảo!”
Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên mình.
Trước lúc mất đi ý thức, trong đầu A Bảo xẹt qua dòng suy nghĩ.
“A Bảo!”
Lương Nguyên Kính tìm kiếp khắp nơi trong thư phòng, ngay cả dưới án thư đã đều chui qua cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của A Bảo, ánh mắt hắn mê mang quỳ trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
Dư lão cầm vá canh từ bên ngoài chạy tới, thấy rõ dáng vẻ của hắn, không khỏi kinh hãi: “Công tử, cậu……”
“Tôi không sao.”
Lương Nguyên Kính hồn bay phách lạc từ trên mặt đất đứng dậy, hai mắt hiện lên mảnh tối đen, còn thấy hơi choáng váng.
Dư lão đỡ lấy hắn, vừa ‘ủa’ lên một tiếng: “Sao lại có mèo chạy tới chỗ nào?”
“Mèo gì?” Lương Nguyên Kính thất thần hỏi.
“Ở chỗ này có một con mèo vằn.” Dư lão nói.
“Lương Nguyên Kính.”
Giọng nữ quen thuộc vang lên trong phòng.
Sống lưng Lương Nguyên Kính cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại, một con mèo lưng vằn tao nhã ngồi xổm ở đó, đôi mắt xanh biếc như hai viên phỉ thuý, sâu kín nhìn hắn chằm chằm.
⎯ ⋆˚࿔ Hết quyển một «Cung oán»
**
Cung oán – Nghê Long Phụ (?)
Thúy tụ vô hương kính hữu trần, nhất chi hoa sấu bất tàng xuân.
Mười năm không biết mặt quân vương, thủy tín thiền quyên giải lầm người.
*Miêu tả nội tâm đau khổ của một người phụ nữ bị mắc kẹt trong thâm cung.
Tác giả có chuyện nói:
Góc nhìn của bà mối Vương thị đối với Lương Nguyên Kính:
Nam thanh niên lớn tuổi độc thân chưa lập gia đình, thuê nhà một sảnh ba phòng, vị trí nhà ở ngoài thành, phương tiện đi lại là cưỡi lừa già ( chiếc Mazda second-hand), tiền lương không cao, tuy trong thể chế nhưng chức quan nhỏ, so với công tử quý tộc khắp kinh thành không tính là gì hết, có thể nói, trừ mặt ra cũng không có gì đặc biệt, hắn ở thị trường yêu đương và hôn nhân thật sự không có tính cạnh tranh xíu nào (hic hic quay đi).
A Bảo tỏ vẻ: Mặt mũi đẹp là được.