Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hữu An năm thứ năm, vào mùa hoa nở.

Tri Châu Lý Kỳ mở cửa Phan Viên tổ chức Hội Vạn hoa.

Tọa lạc Phan Viên ở ven sông Hồ Tây Gầy, vốn là dinh thự riêng của một thương nhân buôn muối Dương Châu, Lý Kỳ ưa thích cảnh sắc hữu tình, có người mua tặng riêng cho ông làm sân vườn tại nhà.

Phan Viên được xây dựng bởi rất nhiều nghệ nhân lành nghề, trong vườn trồng khóm trúc xanh khắp nơi, núi giả đá hồ san sát nhau, tạo nên khung cảnh vô cùng mới lạ, cộng thêm những lầu các đình đài đặt ở giữa, có thể nói là cảnh vật thay đổi theo từng bước chân, mỗi bước đi đều ẩn chứa mỗi nét đẹp khác nhau.

Hơn nữa, Phan Viên còn ở gần cảnh đẹp Hồ Tây Gầy, đứng trên lầu các ngắm nhìn từ xa, có thể nhìn thấy Tiểu Kim Sơn trên hồ, đợi tới mùa đông trời rơi đầy tuyết, hoa mai trên núi sẽ nở, du khách sôi nổi tới đây đạp tuyết tìm mai, người đương thời gọi đó là ‘Đệ nhất viên Dương Châu’.

Cái gọi là ‘Hội Vạn Hoa’, thực chất chỉ để ngắm một loài hoa, là hoa thược dược.

Lúc bấy giờ, hoa thược dược Dương Châu vang danh thiên hạ, sánh với mẫu đơn Lạc Dương và hải đường Thành Đô, đều là những loài hoa quý giá.

Lý Kỳ tổ chức tiệc ngắm hoa, các nhà vườn và nông dân trồng hoa tranh nhau đưa lên những bông hoa thược dược quý hiếm do nhà trồng, bình dân bá tánh cũng có thể vào vườn ngắm nghía, vì thế ngày ấy người người chen chúc vào Phan Viên, ước chừng có thể chứa đâu đó mấy ngàn người.

Thôi nương tử là danh kỹ nổi tiếng, trước giờ thường hay giao du với nhà vườn, tất nhiên cũng đồng ý lời mời đến đó.

Không may là hôm đó nàng ấy bị bệnh, cổ họng mất giọng, không thể lên sân khấu biểu diễn, nhưng phần lớn khách khứa Lý Kỳ mời mọc tới là vì hâm mộ mỹ danh Thôi nương tử, nếu tự ý đổi người e là sẽ hỏng việc.

Rơi vào ngõ cụt, Thôi nương tử đành nhờ A Bảo thay nàng ấy lên sân khấu, còn mình sẽ ngồi một bên gõ phách đệm nhạc cho nàng.

A Bảo mới mười sáu tuổi, nghé con mới sinh không sợ cọp, Thôi nương tử nói diễn xong rồi sẽ bao nàng ăn bánh đậu ve, nàng lập tức ôm đàn tỳ bà lên sân khấu.

Đôi tay trắng mơn vừa gảy, dây đàn tỳ bà vang lên, thấu tận trời xanh.

Thoáng chốc mãn đường yên tĩnh.

A Bảo rũ đôi mắt sáng, vừa đàn vừa hát:

 “Tuổi trẻ khí phách anh hùng, bao năm kết bạn hào kiệt tứ phương. To gan dạ cứng tóc dựng. Vào sinh ra tử một lời khó phai.” (editor bày đặt mỗi đoạn này)

Tay phải gảy nhanh lên dây đàn, như nước chảy mây trôi, như mưa trên lá chuối.

“Anh hào, uy dũng, ngang tàng, Sênh sang võng lọng, vẻ vang ai bằng. Thành Đông cương ngựa thẳng băng. Say bên quán rượu, biết chăng xuân nồng. Chum vò, cóng quý sạch không. Uống như nước biển, như rồng cuốn mây. Hô chim gọi khuyển một bầy. Lấy lông chim trắng gắn đầy tên cung. Thú vui săn bắn lạ lùng.” (bản dịch của Chi Nguyen, thivien.net)

Nửa khúc hát vừa dứt, nhẹ nhàng gảy chậm rãi, tiếng đàn trầm buồn, khí thế anh hùng bỗng chốc lắng đọng, như khóc than như trút bầu tâm sự.

A Bảo thuận tay xoa dây cung, khẽ hát than: “Hang sâu thú hiểm, tận cùng tìm ra. Chẳng màng giấc mộng phù hoa. Cung son bỏ ngỏ, la cà cùng trăng. Buồm mây bạt gió băng băng. Bao nhiêu quan bổng, đãi đằng bằng không. Như chim tháo cũi sổ lồng. Tùng thư sách quý hàng chồng bỏ qua. Như mây hội tụ được đà. Cung cách thô vụng, khó mà thành công. Tù và đánh động thinh không. Ngư Dương bến nước, già trông đau lòng. Kỷ cương trói buộc không xong. Nhác trông lưỡi kiếm, còn hòng gió Tây.” (bản dịch của Chi Nguyen, thivien.net)

Đợi hát đến câu “Giận rong chơi non nước, Tay gảy phím tơ đồng, Mắt ngóng chim hồng.”, nàng lướt qua dây đàn một lượt, như tiếng tơ xé, tiếng đàn đột nhiên im bặt, dư âm còn chưa dứt. [1]

[1] Trích từ Lục châu ca đầu – Hạ Chú và bản dịch của Chi Nguyen, nguồn thivien.net.

A Bảo thu dọn, ôm tỳ bà đứng dậy kéo áo hành lễ.

Dưới đài không ai phát ra tiếng động nào, toàn trợn mắt há hốc mồm, như tâm trí còn ôm mộng, đợi đến khi có phản ứng thì nàng đã như không việc gì đi xuống, tìm Thôi nương tử bao bánh đậu ve. [2]

[2] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)

**

Trên Yên Vũ Lâu của Phan Viên, một khúc ⟪lục châu ca đầu⟫ của A Bảo nổi tiếng khắp Dương Châu.

Từ trên xuống dưới Minh Thuý phường ai ai cũng sủng nàng, ma ma càng cưng nàng y như bảo bối, cũng cố gắng khuyên nàng nên sửa nhạc tịch, bày ra đủ loại điểm tốt trong đó.

Tỷ như sửa thành nhạc tịch rồi, sẽ có thêm nhiều quý nhân quan lớn mời nàng dự tiệc du ngoạn, còn được tặng quà nữa, nàng có thể kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời không kiếm nổi.

A Bảo không có khái niệm về tiền, nàng sinh ra chỉ biết ăn, ma ma liền thay đổi cách nói, nếu nàng chịu sửa nhạc tịch, có thể ăn bánh ngọt suốt đời.

A Bảo nghe xong mới có chút động tâm, nhưng Lý Hùng lại nhất quyết không đồng ý.

“Người khác toàn tìm mọi cách, mọi biện pháp để sửa lên dân tịch, em thì ngược lại! Dân tịch trong sạch thì muốn đổi thành nhạc tịch! Em biết nhạc tịch là cái gì không? Là tiện dân! Nếu em sửa lại thành nhạc tịch, về sau không thể gả vào nhà trong sạch làm vợ được, chỉ có thể làm thiếp!”

“Không phải em muốn gả cho anh sao?” A Bảo nháy mắt nói, “Chỉ cần a ca không cưới vợ, vậy em làm thê hay thiếp cũng như nhau.”

Nàng là đứa trẻ bị vứt bỏ, được cha mẹ Lý Hùng nhặt về, xem như con dâu nuôi từ bé, từ nhỏ A Bảo đã biết lớn lên mình sẽ gả cho a ca làm vợ.

Lý Hùng bị nàng bẻ ngược, trừng mắt nói: “Dù sao em cũng không được sửa thành nhạc tịch!”

A Bảo còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà ma ma nói, sửa thành nhạc tịch có thể ăn bánh ngọt suốt đời đó.”

“……”

Lý Hùng bị nàng chọc tức đến đau xương, đẩy cái đầu nàng mắng: “Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Ngày đó bị bán đi còn đếm tiền dùm người ta mất!”

“A! A ca đừng đánh mà!”

A Bảo vắt giò lên cổ mà chạy, sau đó lại dừng bước reo leo: “Anh bán em à, bán lấy tiền mua kẹo vừng cho em ăn…”

“Em⎯⎯”

Lý Hùng tức giận vén tay áo muốn đánh nàng, A Bảo lại hét lên nhảy loạn trong nhà, đầu gối anh bị bệnh phong thấp không đuổi kịp nàng, đành thở dài thật mạnh, nghi ngờ một ngày nào đó sẽ bị cái đồ không có mắt này chọc cho tức chết.

Khi đó mặc dù anh đã trở về nghề cũ làm thợ bạc, nhờ có Minh Thuý phường chiếu cố, làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì mùa đông khắc nghiệt giúp việc ở bến tàu, mỗi khi dỡ hàng hai chân phải ngâm trong nước sông lạnh băng, cứ thế mắc phải căn bệnh phong thấp nặng.

Bởi vì muốn tiết kiệm tiền chuộc A Bảo ra, mua một căn nhà không lớn không nhỏ ở lại thành Dương Châu, không tính bỏ tiền tìm đại phu trị bệnh tận gốc, chỉ qua loa dán thuốc cho xong, dẫn đến bệnh chứng ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần đến trời thu gió mát, đầu gối sẽ sưng u một cục, đau đến chết đi sống lại.

A Bảo luyến tiếc a ca chịu khổ, nghĩ nếu mình làm ca kỹ, vừa có tiền ăn bánh cả đời, vừa có thể dẫn a ca đến y quán trị bệnh ở chân, nói không chừng còn mua được nhà, được cả ba trong một, cớ gì không làm nữa?

Đến nỗi a ca nói sửa nhạc tịch về sau chỉ được làm thiếp, không thể làm thê gì gì đó thì liên quan gì đâu?

Ngày nàng lập gia đình còn rất xa, hơn nữa, dù sao a ca cũng sẽ không rời bỏ nàng mà.

Vì thế nàng vụng trộm gạt Lý Hùng, đi theo ma ma đến quan phủ sửa thành nhạc tịch, Lý Hùng biết được tất nhiên nổi trận lôi đình, gào thét kêu muốn đánh gãy chân nàng, nhưng không ngờ còn có thêm một người nữa tỏ vẻ không tán thành quyết định này của nàng.

“A Bảo ngốc à, em sửa thành nhạc tịch rồi, làm ca kỹ, ngày sau nếu gặp được người mình thích phải làm sao đây, em muốn làm thiếp của người ta à?”

Thôi nương tử dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng.

“Không sao ạ,” A Bảo hồn nhiên không thèm để ý, “A ca sẽ cưới em.”

Thôi nương tử xì cười: “Chị nói thích, là người em sẽ thích trong tương lai, không phải nói a ca của em.”

A Bảo ngây ngơ mù tịt, không phân rõ hai cái này khác gì nhau, nhưng nàng suy nghĩ, chần chờ nói: “Nếu là người em chân thành thích, y cũng thích em thì sẽ không để em làm thiếp đâu.”

Thôi nương tử thở dài: “Nói thì là vậy, nhưng nhân sinh trên đời này luôn có rất nhiều trói buộc, người có thể chân chính tự do thoải mái sống có bao nhiêu đâu? A Bảo à, nếu ngày sau em thích y, mà y cũng thật lòng thích em, nhưng y lại có đủ loại nguyên nhân đành nạp em làm thiếp, em sẽ làm thế nào?”

A Bảo nổi giận nói: “Vậy y không đáng được em thích!”

Thôi nương tử ngẩn ra, bị khí phách của đứa nhỏ này làm cho dở khóc dở cười: “Nói em ngốc quả không sai mà, loại chuyện thích ai này, đâu thể chỉ mình em đinh đoạt.”

Nói tới đây, bỗng nhiên nàng ấy thở dài, nói: “Có lẽ ngày ấy ở Yên Vũ Lâu, chị không nên để em lên đài thay mình.”

“Không sao đâu ạ,” A Bảo nói, “Chị bị bệnh mà.”

“Nha đầu ngốc.”

Thôi nương tử cười, phủi miếng điểm tâm còn dính trên mặt nàng, xong dịu dàng véo véo gò má nàng.

**

Sau đó, danh tiếng của A Bảo ở Dương Châu ngày càng vang, từ từ nổi hơn cả Thôi Tiểu Ngọc, thành danh kỹ thế hệ mới bên sông nhỏ Tần Hoài.

Cái gọi là ‘Ngũ lăng thiếu niên tranh giành quấn quýt, vì khúc nhạc lụa đỏ quấn quanh không hết’ cũng không phải nói khống.

A Bảo thích cười, không phải cái cười nhẹ diệu uyển chuyển như con gái Giang Nam, mà là thoải mái cười to.

Trên người nàng có tính cách đặc biệt tốt đẹp thanh thuần của con gái đất Thục, nhiệt tình, hào sảng, phóng khoáng, còn rất đanh đá. Nàng động một chút là giận, say rượu xong sẽ mắng chửi người ta, một khi đã nóng thì có là Tri Châu hay Thông Phán cũng không được nàng đặt vào mắt.

Nhưng mà chính vì kiểu mưa nắng thất thường thuộc phong tình đất Thục này khác biệt với giai nhân Giang Nam, nên càng có thêm đám người theo đuổi nàng, hận không thể để nàng mắng cho một trận.

A Bảo trở thành thủ lĩnh ở Minh Thuý phường, nhưng kỳ lạ là, nhóm nương tử trong lâu vẫn thích nàng như xưa, không ai tranh giành đấu đá với nàng cả.

Ngay cả Thôi nương tử bị nàng ‘cướp’ đi sự nổi bật cũng cười nói: “Có người sinh ra đã khiến cho người ta yêu thích, hâm mộ không thôi.”

Dưới ánh hào quang của A Bảo, Thôi Tiểu Ngọc hoàn toàn trở nên xuống dốc, Thôi nương tử ngày xưa xinh đẹp tài giỏi, giờ đây đã đến mức vắng vẻ.

Nàng ấy năm nay gần 30, dung nhanh có dấu hiệu ở tuổi xế chiều, vì muốn tìm đường lui cho mình, chọn một thương nhân đi thuyền.

Vị thuyền thương này đã cổ vũ nàng từ khi mới thành danh, mỗi lần đến Dương Châu đều tìm nàng ấy, Thôi Tiểu Ngọc muốn gả cho hắn làm thiếp.

A Bảo không hài lòng lắm về hôn nhân này, nhăn tít hàng mày thanh tú nói: “Râu quai nón vừa béo vừa xấu, không xứng với nương tử xíu nào.”

Cuối năm ngoái, nàng từng gặp qua vị thuyền thương này một lần, có ấn tượng sâu sắc với hàm râu quai nón phủ đầy mặt, mỗi lần nhắc tới người ta toàn gọi là ‘râu xồm’.

Thôi Tiểu Ngọc biết nàng xưa giờ kiến thức hạn hẹp, thích vẻ ngoài xinh đẹp, nghe vậy cười trêu: “Y lớn lên không đẹp, vậy ai mới đẹp đây? Thiếu niên lang trong mơ nọ của em à?”

Thoáng chốc A Bảo xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Thiếu niên lang trong mơ nọ, tất nhiên là lần chạy nạn đói sắp chết trên đường đó, tiên nhân đã mời nàng ăn bánh.

Không biết vì sao, kể từ khi đến Dương Châu rồi, A Bảo càng thường xuyên mơ thấy y, lúc thì y dạy nàng ngâm thơ, nghe nàng đàn tỳ bà, hình như y còn rất quen thuộc thành Dương Châu, sẽ kể cho nàng nghe lai lịch chuyện xưa của mỗi danh tích trong thành.

Thiếu niên có giọng nói trong trẻo êm tai, trên môi luôn treo ý cười nhè nhẹ, chỉ tiếc là khuôn mặt luôn mờ mịt như mây mù, không thấy rõ được.

Chuyện này A Bảo chỉ kể qua với Thôi Tiểu Ngọc, ai ngờ sau khi nghe xong, nàng ấy thường lấy ra trêu nàng, nói khó mà có được, cái đồ không có mắt này cuối cùng cũng bắt đầu tương tư.

A Bảo ho nhẹ một tiếng, cố tình rõ rệt lảng sang chuyện khác: “Không phải trong nhà râu xồm đã cưới thê rồi sao?”

Ánh mắt Thôi Tiểu Ngọc u buồn, gượng cười nói: “Phải, xuất thân giống chúng ta đây, cũng chỉ có thể làm thị thiếp nhà người ta, ngay cả vợ kế cũng không đủ trình độ đâu.”

“Vị Âu Dương đại tài tử đâu ạ?” A Bảo lại hỏi.

“Không biết, lâu rồi không nhận được thư y gửi, chắc là năm nay đỗ cao rồi.” Thôi Tiểu Ngọc cười chua chát.

Nàng ấy sinh ra trong dòng dõi thư hương, chỉ vì gia đạo sa sút nên mười bốn tuổi đã lang thang, từ nhỏ đọc đủ thi thư, tự nhiên Thôi Tiểu Ngọc cũng hâm mộ nam nhân học thi văn Hàn Mặc.

Nàng ấy thường xuyên cải trang nam tử, tham gia hội nhóm văn nhân đương thời, cùng bọn họ đàm luận văn học, đối thơ viết chữ.

Lúc đó tuổi còn trẻ, cũng từng giúp đỡ qua vài sĩ tử nghèo rớt mồng thời, chỉ là những kẻ đó không lừa tiền cũng biệt vô âm tín, vị Âu Dương đại tài tử cũng nằm trong số đó, ba lần thi trượt, mắt thấy đời này không có duyên đỗ đạt.

A Bảo gật gù, chợt nói: “Em thấy Âu Dương tài tử xứng đôi với nương tử hơn, chị nên gả cho y mới đúng.”

Thôi Tiểu Ngọc nghe xong hơi ngỡ ngàng, bật cười nói: “Trên đời làm gì có chuyện nào hoàn hảo, hơn nữa trong nhà Âu Dương cũng có thê thất, dù chị vẫn còn duyên nợ với y, gả qua cũng có thể làm thiếp mà thôi.”

“Nếu y thích chị sẽ không để chị làm thiếp.” A Bảo vẫn giữ nguyên quan điểm này.

“Vậy vợ y cưới về phải làm sao? Cô ấy lo liệu việc nhà, sinh con đẻ cái cho y, lúc y vào kinh thi cử, tận tâm phụng dưỡng họ hàng, thay y tẫn hiếu, không chút sai lầm, chẳng lẽ vì chị mà hưu bỏ cô ấy?”

A Bảo lắc đầu, cái này đương nhiên không đúng, nhưng nàng lại không rõ, cuối cùng chỉ cố chấp: “Dù sao thì em cũng không làm thiếp.”

Thôi Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, lả lướt đáng yêu, lại không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, cười nói: “A Bảo của chúng ta đây mai mốt muốn gả cùng ai làm thê đây? Là a ca của em, hay là vị thiếu niên lang trong mơ?”

“Ài! Sao chị nhắc lại nữa?!” A Bảo che gương mặt nóng hổi kêu lên.

Thôi Tiểu Ngọc không thuận theo nàng mà tiếp tục sấn tới không tha: “Đỏ mặt gì chứ? Đỏ mặt vì a ca hay vì thiếu niên nọ vậy?”

“Đừng nói nữa mà!”

“Xấu hổ làm gì, nói đi, rốt cuộc muốn gả cho ai?”

Thôi Tiểu Ngọc muốn chọc ngứa nàng, A Bảo từ nhỏ sợ nhất bị chọc cù lét, hấp tấp trốn sang bên cạnh, chầm chậm lui lại ra ban công.

Thôi Tiểu Ngọc tay dán lên eo nàng, mới vừa cào vài cái A Bảo đã khom lưng cười ầm lên, đoá thược dược cài bên tai rung lắc theo, cứ thế lăn rớt xuống lầu.

“Ơ⎯⎯ Hoa của em!”

A Bảo thốt lên, đỡ lan can nhìn xuống dưới lầu.

Trên đường dài đá xanh, một vị công tử anh tuấn mặc bộ áo mỏng sáng màu như trăng dắt ngựa đứng đó, trong tay cầm thêm một đoá hoa thược dược, ánh mắt đưa tình nhìn nàng. Khoé môi y lúc cười lên rất đẹp lại ôn hòa, cùng với khuôn mặt nào đó trong mơ của A Bảo vi diệu chồng lên nhau.

Bình Luận (0)
Comment