Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 25

Đó là lần A Bảo và Triệu Tòng gặp nhau.

Khi ấy hắn còn chưa tên Triệu Tòng, gọi là Thừa Tuấn, là con trai thứ ba của hoàng đế Thái Tông, tuổi mụ vừa tròn 22, đã phong làm thân vương, người khác đều kêu hắn ‘Tam đại vương’, hoặc là ‘Tuyên Vương điện hạ’, chỉ có A Bảo luôn miệng kêu hắn ‘Triệu Thừa Tuấn’.

Tri châu Lý Kỳ nghe mà bay mất hồn vía.

Bá tánh tầm thường nếu trùng tên với vương thất, vì kiêng dè cũng phải sửa tên lại, ông có mượn ngàn mượn vạn cái lá gan cũng không dám gọi thẳng tên huý thân vương, A Bảo đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Ông thay A Bảo cáo tội với Tuyên Vương: “Tiểu nương tử này xưa nay luôn không tim không phổi, nói chuyện cũng không biết lựa lời, nếu không phải đàn tỳ bà tốt, đã sớm bị người ta trùm bao bố nhấn xuống Hồ Tây Gầy rồi, mong điện hạ niệm tình nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện trên dưới, chớ có so đo cùng nàng.”

A Bảo tai thính nghe xong lời này nhất thời trợn tròn mắt, thầm nghĩ được lắm Lý Thái thú, sau này nếu có quỳ xuống xin mời nàng vào phủ đàn tỳ bà nàng cũng không chịu đâu.

Triệu Tòng tay chầm chén trà, khẽ cười nói: “Không sao, đặt tên vốn để người ta kêu mà, Lý Tri châu nếu không ngại cứ kêu thẳng tên huý của bổn vương.”

Lý Kỳ vội nói không dám.

Triệu Tòng gắp miếng ngó sen đặt vào dĩa của A Bảo, ôn hoà nói: “Món này ăn ngon, em nếm thử.”

Hắn rất thông minh không thể nghi ngờ, thoáng một cái đã phát hiện ra nhược điểm của A Bảo ⎯ thích ăn.

Thân A Bảo nếu nói nàng không tim không phổi cũng không hẳn đúng, nàng cũng không ngốc, ngược lại nhạy bén thông tuệ, chẳng qua thứ nàng quan tâm toàn tách biệt với người khác.

Nếu người khác có thể ngồi cùng bàn ăn cùng Tuyên Vương, còn may mắn được hắn gắp đồ ăn cho, thế đã sớm quỳ trên mặt đất cảm động rớt nước mắt, nhưng riêng trong mắt của A Bảo, Tuyên Vương điện hạ gì đó còn không dằn dĩa ngó sen viên chiên đâu.

Triệu Tòng cũng không biết nhìn trúng điểm nào ở nàng, chuyến này hắn tới Dương Châu, vốn có công việc cần làm, sau khi hoàn thành sẽ ở lại thêm một năm, đợi đến tháng chín năm thứ hai mới lên phía bắc về lại Đông Kinh.

Thời gian một năm này, ngày nào hắn cũng đến Minh Thuý phường tìm A Bảo, mưa gió không hề hấn gì, cũng không phải muốn nghe nàng đàn tỳ bà, chỉ cần có thể trò chuyện cùng nàng là đủ rồi.

Đôi khi A Bảo rụt rè, đóng cửa từ chối tiếp khách, kể cả hắn cũng không tiếp, ma ma sợ tới mức liên tục than ‘Tiểu tổ tông’ cầu xin nàng, Triệu Tòng cũng không giận, chỉ cách cửa nói chuyện cùng A Bảo.

Nếu hắn nói gì thú vị khiến A Bảo bật cười, nàng sẽ mở cửa ngay, nếu ngày ấy tâm tình nàng thật sự không tốt, cho dù hắn nói đến miệng lưỡi khô khan, nàng cũng sẽ không phản ứng.

Ma ma thở dài, nàng có thể bình an vô sự lớn tới cỡ này đúng là kỳ tích.

Nhóm nương tử trong lâu cũng cười: “A Bảo, đừng làm bộ làm tịch nữa, ông trời vất vả lắm mới làm ‘rơi’ vị công tử vương tôn xuống đây, chạy nhanh đến bắt lấy cơ hội mới phải, đừng để đến lúc người ta về Đông Kinh mới bắt đầu hối hận nha.”

A Bảo nổi giận trừng mắt: “Em mới không cần làm bộ làm tịch!”

Đúng thật nàng không làm vậy, A Bảo hào sảng nhanh nhẹn, từ trước đến nay đều có gì nói đó, không biết cái gì mà ‘làm bộ làm tịch’, nàng chỉ là…

Chưa xác định được tâm ý của mình.

Ngày ấy trên lầu hai Minh Thuý phường, mới gặp Triệu Tòng là nàng đã cảm nhận được sự rung động, đó là lần đầu tiên nàng trải nghiệm qua cảm giác như vậy suốt mười sáu năm, trái tim tựa như hòn đá nhỏ rơi vào trong hồ, đẩy ra một vòng gợn sóng.

Triệu Tòng cũng rất rất tốt, anh tuấn phong lưu, tuy là Vương gia nhưng cũng không làm giá, sẽ kể chuyện cười cho nàng, tặng nàng mấy lễ vật mới mẻ thú vị, hắn ở trong Phan Viên, thường xuyên mời các đầu bếp nổi tiếng nấu một bàn đồ ăn ngon mời nàng đến đó.

Nhưng mà, A Bảo vẫn thấy sai sai đâu đó, nàng không thể nói rõ sai chỗ nào, chỉ là nội tâm mơ màng sinh ra loại cảm giác, chính là… Có gì đó sai sai.

Nàng nói sự hoang mang đó lại cho Thôi nương tử nghe, Thôi Tiểu Ngọc cười nói lại: “Có phải còn nhớ vị thiếu niên trong mơ không? Không phải em nói, Tuyên Vương điện hạ rất giống với vị đó sao?”

“Đúng là có điểm giống…” A Bảo cau mày, “Nhưng mà cũng có chút không giống…”

“Không giống chỗ nào?” Thôi Tiểu Ngọc hỏi.

“Em cũng không biết nữa.”

A Bảo mờ mịt lắc đầu, thật ra nàng cũng có một quãng thời gian không còn mơ thấy thiếu niên lang kia nữa. Khuôn mặt mờ mờ ở trong đầu nàng ngày càng mờ hơn, nàng đã sắp quên âm thanh của y, chỉ nhớ mang máng lúc y cười rộ lên rất hiền hoà rất đẹp, giống với làn gió xuân Hồ Tây Gầy.

Thôi Tiểu Ngọc thở dài: “A Bảo, em không thể dành cả đời để truy tìm một bóng dáng hư ảo trong mơ, ‘nhất thiết hữu vi pháp, như mộng ảo bào ảnh, như lộ diệc như điển, ứng tác như thị quán’.” [1]

[1] Trích từ Kinh Kim Cang. (nhấp vào đọc thêm thông tin tại nguồn thuvienhoasen)

“Có ý gì ạ?” A Bảo lẩm bẩm hỏi.

Thôi Tiểu Ngọc xoa xoa đầu nàng, nói: “Ý là để em nắm chắc hiện tại, chị sắp xuất giá, muốn nhìn em có kết cục tốt. Tuyên Vương điện hạ tuy xuất thân thiên gia, nhưng y là con thứ ba của kim thượng, cả đời này vô duyên với ngôi vị hoàng đế, mà y cũng yêu thích em. A Bảo, y sẽ đối xử em thật tốt, em có phúc phần so với đại đa số người trong đây, chớ có phụ lòng.”

A Bảo ôm eo nàng ấy, y như con mèo nhỏ ăn vạ cọ tới cọ lui trong lòng nàng ấy, nũng nịu nói: “Em lấy phúc phần chia cho chị, nương tử, chị đừng xuất giá được không, em nhớ chị.”  

Thôi Tiểu Ngọc bật cười, vỗ vỗ cái ót của nàng: “Đã bao lớn rồi còn làm nũng?”

**

Ngày mà Thôi Tiểu Ngọc xuất giá, là mùng ba tháng ba năm Hữu An thứ sáu, tết Thượng Tị, dân gian gọi là ‘Tiết nữ nhi’.

Các nữ nhi trong nhà ai chưa xuất các thường sẽ nhân ngày hôm nay rong chơi kết bạn, đi chùa dâng hương, cầu nguyện tương lai có thể gả cho một người chồng tốt, vào được gia đình tốt.

Dựa theo hoàng lịch, ngày này thích hợp để động thổ, hiến tế, an giường [2], gả cưới, là ngày thượng thượng đại cát. 

[2] Lễ an giường thường được thực hiện trước khi sử dụng giường mới, đặc biệt là trong dịp cưới hoặc dọn về nhà mới.

Mùa xuân mới lại đến, hoa hạnh ngoài thành Dương Châu nở rộ, như tầng mây cháy, mênh mông bồng bềnh trải dài mười dặm.

Thuyền thương quê quán ở Giang Hạ, Thôi Tiểu Ngọc muốn theo thuyền thương xuôi dọc theo Trường Giang, nhóm nương tử Minh Thuý phường đưa tiễn nàng ấy xuất giá, đưa nàng ấy ra tới bến tàu.

Đều là tỷ muội nhiều năm, mọi người đều luyến tiếc nàng ấy, nhưng mà trong số các nương tử, người khóc dữ dội nhất phải kể đến A Bảo.

Nửa người nàng gần như bám lên trên người Thôi Tiểu Ngọc, ôm nàng ấy khóc đến đau khổ tột cùng.

Nương tử khác có khóc, một là mắt óng ánh giọt lệ, hai là nắm chặt khăn yên lặng cúi đầu lau nước mắt, duy chỉ có nàng gân cổ khóc lớn, tiếng khóc thu hút người đi đường ghé lại ngó xem, nước mắt trào ra nhiều như vậy, ngay cả áo cưới hồng đào thêu hoa hải đường của Thôi Tiểu Ngọc cũng bị nàng làm cho ướt.

Nỗi buồn chia ly của Thôi Tiểu Ngọc bị nàng khóc cho trôi sạch, ôm nàng bất đắc dĩ rầy: “Không khóc nữa, tổ tông ơi, sông Trường Giang bị em khóc khô cả rồi.”

A Bảo lại ‘oà’ lên tiếp tục gào khóc, nước mắt tuôn ra không ngừng, khóc riết cái mặt y như con mèo hoa, giọng nói khô khan liên tục kêu “Đừng đi, đừng đi mà”.

Lý Hùng nhìn không nổi nữa, xách sau gáy nàng kéo ra: “Được rồi, xuất giá là chuyện đại hỉ, em đừng chậm trễ giờ lành của người ta.”

“Không⎯⎯”

A Bảo chết không buông tay, dính chặt trên người Thôi Tiểu Ngọc còn hơn keo dán chó, làm Thôi Tiểu Ngọc cũng nghiêng ngả đứng không vững, đỡ lấy mũ trên đầu bất đắc dĩ nói: “A Bảo à, em muốn chị phải làm sao bây giờ? Dứt khoát bỏ em vào rương của hồi môn mang theo nhé.”

A Bảo khóc lóc nói: “Vậy chị dẫn em đi đi! Phải đi cùng nhau cơ!”

Nói xong đã thật sự tính tìm cái hòm xiểng chứa của hồi môn chui vào trong, khiến mọi người phải dở khóc dở cười, vẫn là Triệu Tòng kéo nàng lại, dùng lời hay ý đẹp trấn an rất lâu, sau đó Thôi Tiểu Ngọc mới có thể thoát ra đi lên thuyền.

Sóng xanh dập dờn, chiếc thuyền đi xa, chỉ thấy mỗi cánh buồm trắng đang từ từ đi về phía chân trời.

A Bảo ngồi xổm bên bờ, vùi đầu vào đầu gối, khóc đến thoi thóp.

Người ở Minh Thuý phường và a ca nàng không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn mỗi Triệu Tòng ở lại cùng nàng, hắn đặt tay lên đầu vai nàng, không có khuyên nàng đừng khóc, chỉ yên lặng chờ nàng khóc cho đủ thì thôi.

A Bảo vừa khóc vừa nói với hắn, năm đó mới vào Minh Thuý phường đã được sai khiến đến hầu hạ bên cạnh Thôi Tiểu Ngọc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ai nấy cũng ngây người, con ngươi bất động cũng không biết đang nhìn gì.

Thôi Tiểu Ngọc hỏi nàng tên gì nàng cũng không đáp, thấy nàng sững sờ nhìn mình mới tưởng nàng đang nhìn cây trâm hình con bướm trên búi tóc, liền lấy xuống đưa cho nàng, nói: “Cho em nè.”

Ai ngờ A Bảo lại liên tục xua tay từ chối.

Hoá ra không phải nhìn cây trâm cài, mà là nàng nhìn đĩa điểm tâm trên bàn sau lưng nàng ấy, bánh từ mứt táo làm thành hình hoa hải đường, ở giữa còn có chút mứt táo hồng hồng.

Thôi Tiểu Ngọc nghe xong liền đẩy đĩa điểm tâm đó cho nàng.

A Bảo lại nhớ tới lời a ca dặn dò, không dám duỗi tay nhận, khẽ liếm môi dưới nói: “Em ăn rồi, a ca đã mua kẹo vừng cho em.”

Thôi Tiểu Ngọc cười: “Biết rồi, trên mặt em còn dính chút nước đường kìa. Ăn đi, không sao hết, em gầy quá.”

Xong A Bảo mới nhận đĩa điểm tâm đó ăn ngấu nghiến.

Lúc đó nàng mới vượt qua nạn đói, cả người gầy trơ xương, khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn, chỉ cần nhắc đến ăn, trong mắt sẽ phát sáng như sói đói, cổ họng giống như mọc thêm đôi bàn tay nhỏ, chào gọi với đồ ăn ngon: Mau vào bụng ta đi.

Dĩa bánh từ mứt táo thơm ngon mềm mại, là món ngon nhất nàng từng được ăn trừ chén ruột lừa lần trước, ăn được món ngon nhất rồi dạ dày cũng dịu xuống.

Sau này làm thị nữ của Thôi Tiểu Ngọc, nàng tay chân vụng về, không làm hỏng đồ đạc thì thường xuyên làm trò hề, nhưng mà Thôi nương tử lại chưa từng trách móc nàng.

Nàng ấy sẽ cười nàng trước, nói nàng ‘Giống cún con quá’, còn hay đút điểm tâm cho nàng ăn, ngẫu nhiên sẽ đọc vài câu thơ là lạ cho nàng nghe.

Nàng ấy nói A Bảo giống như đứa em gái trong nhà, tiểu cô nương kia ba tuổi mắc bệnh đậu mùa không qua khỏi, nàng ấy nhìn A Bảo như nhìn em gái nhỏ không có cơ hội lớn lên của mình.

A Bảo cũng thích Thôi Tiểu Ngọc, người nàng ấy rất thơm, ôm vào cũng mềm mại, nàng thích nhất được ăn vạ làm nũng trong lòng nàng ấy.

Đều tại tên râu xồm mang Thôi nương tử rời đi.

Giọng A Bảo khàn do khóc, khóc đến mất hết sức lực, chỉ có thể níu lấy cây xuân thảo trên mặt đất phát ngốc.

Triệu Tòng dùng khăn tay lau khô nước mắt cho nàng, bỗng nhiên thở dài nói: “‘Lưu tiêu sao dễ bỏ rơi người, đào vội hồng rồi, chuối chóng xanh rồi’.”

A Bảo đôi mắt ướt hồng, ngơ ngác hỏi: “Có ý gì?”

“Thời gian trôi qua rất nhanh.” Triệu Tòng nói.

“Đây là từ Tưởng Tiệp ngồi thuyền qua Ngô giang, trong ⟪nhất tiễn mai⟫ viết: ‘Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi. Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời, Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi. Mưa đổ vài thôi, Gió hắt vài hồi, Đâu buổi về mang áo khách phơi. Còn nghịch sênh chơi, Lò chẳng hương phôi. Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng rồi, Chuối chóng xanh rồi’.” [3]

[3] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien.net.

“Ta thấy em hôm nay lưu luyến Thôi nương tử không rời, lại nhớ về chuyện xưa lúc cả hai còn thân mật gần gũi, đều xuất phát từ tình cảm mà ra.”

A Bảo ‘ồ’ lên, tò mò hỏi: “Anh rất thích đọc thơ à?”

“Này không phải thơ, là từ,” Triệu Tòng cười cười, “Cũng không thể nói là thích nữa… Ta cũng sẽ làm từ, chẳng qua không hay như người khác làm, lần sau làm cho em nghe nhé?” [4]

[4] Thể loại ‘Từ’ có số chữ trong bài cố định, câu dài ngắn, và phối hợp chặt chẽ với âm nhạc. Song, nó khác nhạc phủ ở chỗ “cách luật nghiêm nhặt”, khác Đường luật ở chỗ “câu dài ngắn”, khác thơ cổ phong ở chỗ “cách luật nghiêm nhặt và số chữ cố định”. (theo wikipedia)

Hắn nghiêng đầu nhìn lại đây, đôi mắt sáng ngời, loé thêm chút ý cười lốm đốm.

Tim A Bảo đập thình thịch, đột nhiên buột miệng thốt: “Triệu Thừa Tuấn, anh thích tôi thật không?”

Triệu Tòng ngẩn người, sau đó trịnh trọng nói: “Thật, ta thích em, A Bảo, ta sống đến từng tuổi này rồi, chưa từng thích người nào như vậy.”

A Bảo gật gật đầu, nhìn sóng nước xa xa trên mặt sông mênh mông, nói: “Vậy anh cưới tôi đi.”

“!!!”

Không đợi sắc mặt Triệu Tòng tỏ vẻ mừng rỡ như điên, đột nhiên nàng quay đầu lại, nói thêm: “Chỉ là, tôi không làm thiếp, nếu anh thật lòng thích tôi, phải chuẩn bị mười dặm hồng trang vẻ vang cưới tôi vào cửa.”

Bình Luận (0)
Comment