A Bảo đưa cho Triệu Tòng một vấn đề nan giải.
Nàng là nhạc tịch, muốn làm thiếp của thân vương còn không dễ dàng gì chứ đừng nói là làm chính thê?
Nhóm nương tử chê cười nàng: “A Bảo ơi, đừng cứng nhắc quá, không phải ai cũng có thể làm phượng hoàng trên cành cao đâu.”
Ma ma cũng mắng nàng ngốc, nàng là ca kỹ của Minh Thuý phường, đời này có thể phụng dưỡng cho Tuyên Vương điện hạ đã có phúc khí, được tổ tiên phù hộ rồi, lại dám hy vọng xa vời đến vị trí vương phi.
Nếu Tuyên Vương tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ quay về Đông Kinh bỏ nàng lại, thành Đông Kinh có rất nhiều tiểu nương tử hiền lành hiểu chuyện, ai đâu nhớ tới A Bảo chứ.
Mỗi lần A Bảo nghe xong cũng không có ý phản biện lại, chỉ yên lặng đi đóng cửa phòng.
Sau khi Thôi nương tử xuất giá, nàng luôn thấy mất hứng thú, không đàn tỳ bà nữa, cũng không ầm ĩ đòi đi ra ngoài chơi, có món ăn ngon cũng không thấy gương mặt tươi cười của nàng đâu.
Nàng dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, không còn giống dáng vẻ đứa trẻ nhỏ như lúc trước, mà là dáng vẻ hơi giống phụ nữ.
Lý Hùng biết được nàng phải gả cho Tuyên Vương làm vợ, không cười chê nàng điên muốn làm vương phi như những người khác, chỉ hỏi: “Em muốn gả cho y thật sao?”
A Bảo gật đầu, nói: “Anh ấy thích em, em phải gả cho anh ấy.”
Lý Hùng lại hỏi: “Vậy em thích y không?”
A Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi: “Thích ạ.”
Lý Hùng nhìn nàng, sắc mặt phức tạp, tựa như nhẹ nhàng thở nhưng vẫn có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng nhíu mày nói: “Y là Vương gia, mà em là nhạc tịch, chỉ sợ…”
“Nếu anh ấy không cưới em thì em không gả nữa,” A Bảo cắt ngang lời anh, “Em gả cho anh là được, a ca.”
“……”
Lý Hùng già dặn thở dài, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Tại anh, thế mà tin vào lời đồn đãi, thật sự cho rằng ‘đồ không có mắt’ đã trưởng thành.
**
Xuân đi thu tới, A Bảo đều luôn uể oải không vui, nàng ghé vào cửa sổ nhìn khách nhân qua đường dưới lầu, mặc kệ Triệu Tòng trêu chọc nàng thế nào cũng không còn hứng thú ra khỏi cửa.
Nàng ốm xuống, đôi má no thịt như trẻ con biến mất, trước đây Thôi nương tử thích véo hai bên thịt đó của nàng nhất, giờ thì không còn nữa.
Triệu Tòng đau lòng nàng gầy đi, nắm tay nàng thề thốt: “A Bảo, em yên tâm, ta chắc chắn sẽ cưới em làm vợ.”
A Bảo cười nói: “Được, em chờ chàng.”
Cuối cùng Triệu Tòng cũng thực hiện được lời hứa hẹn của hắn.
Có môn khách góp lời với Tri châu Lý Kỳ, nhận A Bảo làm dưỡng nữ, dời vào gia phả Lý gia, lúc đó Lý Kỳ chưa biết đề nghị này sẽ kết thúc con đường làm quan của ông, chỉ cảm thấy một là có thể khiến Tuyên Vương điện hạ vui vẻ, hai là có thể bám vào vị Phật lớn này leo lên, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Mà Triệu Tòng cũng vui mừng với đề nghị này, chạy tới báo tin tốt cho A Bảo.
A Bảo lại nhíu mày: “Em có cha mẹ, vì sao phải nhận người khác làm cha?”
‘Cha mẹ’ trong miệng nàng tất chỉ cha mẹ của Lý Hùng, hai vợ chồng già nhặt nàng về chưa được mấy năm đã qua đời vì bệnh, nàng cùng a ca từ nhỏ cho tới lớn đều nương tựa vào nhau mà sống.
Nếu người khác có thể được nhận Tri Châu đại nhân làm cha, khẳng định sẽ phấn chấn không biết nên như nào cho phải, nhưng Triệu Tòng biết, A Bảo luôn khác biệt so với họ, hắn yêu nàng cũng vì điểm này.
Vì thế hắn vội nói: “Em coi như là vì ta nhé! A Bảo, ta thật sự là gấp rút muốn cưới em, một khắc cũng không thể đợi!”
Hắn phấn khởi đến mức mặt mày đỏ hồng, vốn dĩ trong lòng A Bảo còn có chút không đồng tình, thấy dáng vẻ này của hắn nên đành phải gật đầu: “Được ạ.”
Phủ Thái thú tổ chức tiệc rất náo nhiệt, A Bảo chưa kịp quỳ xuống dâng trà, nương tử của Lý Kỳ đã chạy nhanh lại đỡ nàng lên, kinh sợ nhận trà từ trong tay nàng, vợ chồng Lý Kỳ càng không dám để nàng gọi mình một tiếng ‘cha mẹ’.
Kính trà cho cha mẹ xong, tới đưa trà cho huynh trưởng.
Vì che giấu mối quan hệ ‘con dâu nuôi từ bé của Lý Hùng’ xấu hổ kia, nàng cần chính thức nhận Lý Hùng làm huynh trưởng.
“A ca, uống trà.”
A Bảo quỳ trên mặt đất, nghiêm túc ngoan ngoãn dâng chén trà sứ Thanh Hoa nói.
“Tốt rồi tốt rồi, uống xong chén trà này, em sẽ là em gái của anh.”
Lý Hùng mắt chứa lệ nóng, uống một hơi cạn sạch chén trà nóng.
Tuy rằng bắt đầu từ khi cha mẹ nhặt A Bảo về nhà, người trong thôn đều nói nàng là con dâu nuôi từ bé của anh, nhưng hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, vài năm sau, cha mẹ qua đời, A Bảo còn nhỏ, Lý Hùng gần như vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nàng lớn, nhiều năm trôi qua đã thật sự xem nàng em gái ruột.
Anh nhìn A Bảo, tiểu công nương như hạt đậu, từ nhỏ hay kéo kéo góc áo của mình, chạy theo anh từ đầu thôn đến cuối thôn, muốn bỏ cũng không được, giờ đây lớn lên lại trổ mã xinh đẹp đến chừng này.
“A Bảo à,” Lý Hùng nói, “Về sau là đại cô nương rồi, gả cho người ta, phải hiểu chuyện một chút, đừng tuỳ tiện như trước kia nữa.”
A Bảo từ trên mặt đất đứng dậy, chắp tay sau lưng cười hì hì nói: “Là Lý Uyển ạ, a ca, anh lại quên nữa rồi.”
Lý Uyển, là tên mới của nàng, do Triệu Tòng tự mình đặt cho nàng.
A Bảo không có họ, nàng được Lý gia nhặt về, cả người ngoại trừ quần tã lót nền xanh hoa nhỏ ra cũng không còn gì khác, cha mẹ thân sinh không nhắn gửi lại lời nào, vứt bỏ nàng dưới gốc cây hoè ở cửa thôn Lý gia.
Bên cạnh cây hoè còn có cái giếng già, người thôn Lý gia đều nói, A Bảo vốn bị quăng xuống giếng, chẳng qua đột nhiên mẹ ruột nàng nổi lương tâm, không quăng nữa mà đặt dưới cây hoè, cái mạng nhỏ của nàng mới được bảo toàn.
Vợ chồng Lý gia nhặt nàng về, cũng chưa đặt tên cho nàng, dựa theo xưng hô địa phương hay gọi con út trong nhà, kêu nàng là ‘A Bảo, A Bảo’ cho đến lúc lớn.
A Bảo có hộ tịch mới, tên mới, nàng không biết chữ, Triệu Tòng cầm tay dạy nàng, viết tên mình xuống tờ giấy Tuyên Thành ⎯⎯
Lý, Uyển.
‘Lý’, là họ Lý của dưỡng phụ Lý Kỳ.
‘Uyển’, nghĩ là thuận theo, trong ⟪Tả Truyện⟫ có câu: phụ nữ nhu mì nghe lời. [1]
[1] 婉 nghĩa là mềm dẻo, nhu mì, thanh lịch.
“Chàng muốn em chàng nghe lời sao?” Lúc đó A Bảo được hắn ôm vào ngực, quay mặt hỏi.
Triệu Tòng ngẩn người, cong mắt cười, cằm gác lên vai nàng, ngửi mùi thơm bên tai nàng: “Sao có thể? Là ta nghe lời em mới đúng.”
**
Hữu An năm thứ sáu, mùng tám tháng chín, A Bảo cùng Triệu Tòng đại hôn tại Phan Viên.
Nàng xuất giá từ phủ Thái thú, Lý Kỳ chuẩn bị 180 gánh của hồi môn cho nàng vô cùng hoành tráng, đội ngũ đưa giá xếp dài thành hàng, rất xứng với câu ‘mười dặm hồng trang’.
Triệu Tòng cưỡi ngựa cao to, ngực buộc hoa hồng, tự thân đón dâu.
Bá tánh nửa thành Dương Châu đều tới, chen chúc trước cửa phủ Thái thú quan sát hôn sự náo nhiệt chấn động này.
A Bảo ghé vào lưng của ca ca, trên đầu đội chiếc khăn voan thêu hình long phượng, không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng pháo và tiếng thổi kèn đàn vui ca hát.
“Thổi khó nghe quá đi”, nàng nghĩ, “Còn không hay bằng tiếng tỳ bà của mình.”
Lý Hùng đưa nàng vào kiệu hoa, hỉ nương lanh lảnh hô “Giờ lành đã đến, khởi kiệu”, một bàn tay xốc mành kiệu đưa vào, cổ tay áo hỉ phục đỏ tươi, lòng bàn tay cầm thêm một khối bánh từ mứt táo hình cánh hoa hải đường điểm xuyết chút mứt táo hồng ở giữa.
A Bảo ngơ ra, đôi mắt dưới khăn voan cong thành hình trăng non.
Vươn tay tới nhận lấy khối điểm tâm.
Đêm động phòng hoa chúc, tay Triệu Tòng cầm đòn cân vạch khăn giở của nàng lên, ôm nàng ngã lên chăn gấm hình uyên ương nghịch nước phía sau.
Đôi mặt đen nhánh của hắn dưới màn che đỏ, ánh nến đèn cây đỏ sáng đến kinh người, môi gấp không chờ nổi dao động trên cổ nàng, thấp giọng thở gấp nói: “Uyển Nương, cuối cùng ta cũng cưới được em…”
A Bảo chặn bàn tay muốn cởi đai lưng nàng lại, nói: “Chàng đọc lại cho em lần nữa đi.”
“Đọc cái gì?”
“Bài từ đó.”
Triệu Tòng ngẩn ra một lát mới thì thầm: ‘Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi. Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời,…”
Màn che rơi xuống, bóng ngươi thành đôi.
“Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi. Mưa đổ vài thôi, Gió hắt vài hồi,”
Bóng hình dần dần hợp thành một người, ôm nhau ngã xuống.
“Đâu buổi về mang áo khách phơi. Còn nghịch sênh chơi, Lò chẳng hương phôi.”
Gối chăn đảo lộn, đôi nến long phượng bùng cháy rồi tắt, căn phòng chìm vào một mảnh tối đen, rèm lụa đỏ vang lên tiếng xào xạc từ vải áo.
“Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng⎯⎯”
“Chuối chóng xanh rồi.” [2]
[2] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien.net
Một đêm gian nan trôi qua, A Bảo rất đau, không biết vì sao ngày xưa nhóm nương tử Minh Thuý phường hay giỡn làm chuyện đó rất sung sướng, nàng không thấy sướng chút nào cả, ngược lại, rất không thoải mái mới đúng.
Nói chung Triệu Tòng rất thích, làm xong còn liên tục ôm hôn nàng, mồ hôi đầm đìa chen chúc ở cùng một chỗ với nhau, A Bảo bị tay hắn ôm chặt không thở nổi, khẽ dịch người vào trong, Triệu Tòng lập tức dán tới.
Nàng tức giận muốn đá hắn mấy cái, nhưng lại không còn sức nhấc chân, cuối cùng mơ màng lim dim ngủ đi.
Trong mơ, A Bảo gặp lại thiếu niên nọ.
Nàng đã có một quãng thời gian không mơ thấy y, đêm nay, không biết vì sao lại xuất hiện.
Y giống như bình thường, mặc bộ trường sam xanh nhạt, tay áo thêu hoa văn lá trúc, cầm một cái dù giấy mặt trên cũng vẽ hình cành trúc thuỷ mặc, dù của y che rất thấp phủ lên khuôn mặt y, chỉ mơ thấy đôi môi hơi hé từ mép dù.
“A Bảo, tôi phải đi.”
“Đi? Đi đâu?” A Bảo đuổi theo, gắt gao kéo cổ tay áo y lại, “Không! Chàng đừng đi!”
Người nọ chỉ hờ hững hất tay nàng ra rồi xoay người bỏ đi.
Dáng người cao lớn mảnh khảnh càng lúc càng xa, hoà thành một vệt nước rồi tan biến theo đất trời, trong phút chốc A Bảo đau thấu tâm can, khóc lóc đuổi theo.
“Chàng đừng đi, đừng đi mà……”
A Bảo tiếp tục đuổi theo, dẫm vào góc váy té lăn ra đất bùn.
Nàng che gò má lại, từng mảng nước tràn ra từ kẻ tay: “Xin chàng, đừng đi⎯⎯”
Tên của chàng là gì? Hình như có ba chữ, là gì? Nàng sắp nhớ ra rồi.
Là…
“Uyển Nương!”
Triệu Tòng lay nàng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn nàng: “Sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?”
A Bảo trợn mắt mờ mịt một lúc lâu sau mới phản ứng kịp thời, ‘Uyển Nương’ này là đang kêu nàng, đây là tên mới của mình.
Nàng lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ác mộng rất đáng sợ.”
Triệu Tòng ôm nàng vào lòng ngực, vuốt mái tóc dài của nàng, nói: “Ta không đi đâu hết, Uyển Nương, ta sẽ luôn ở bên em mà.”
A Bảo nhắm mắt lại dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
**
Ngày thứ ba sau cưới, Triệu Tòng muốn khởi hành về Đông Kinh.
Từng lá thư từ kinh thành gửi đến trạm dịch, đều thúc giục hắn hồi kinh ngay lập tức, không còn cách nào ở lại Dương Châu được nữa.
Tất nhiên A Bảo muốn đi cùng hắn, chỉ là nàng không ngờ tới, a ca sẽ không đi theo bọn họ.
“Anh theo em đi Đông Kinh làm gì chứ,” Lý Hùng nói, “Anh quen ở lại thành Dương Châu rồi, làm ăn cũng rất khá, đến Đông Kinh làm lại từ đầu nữa à? A Bảo, ca ca mệt rồi, không muốn chạy tới chạy lui nữa, em coi như hoàn thành tâm nguyện này của anh đi.”
A Bảo trợn tròn mắt, nàng chưa từng ngờ sẽ có ngày mình chia tay a ca, từ Xuyên Thục đến Dương Châu vừa khó lại vừa mệt, a ca cũng chưa từng bỏ nàng mà.
“Nhưng mà… Thừa Tuấn nói Đông Kinh rất thú vị.”
Nàng chỉ biết mỗi câu này, thật giống như chữ ‘thú vị’ này trong mắt nàng to bằng trời vậy.
Lý Hùng bật cười, xoa xoa đầu nàng nói: “Vậy em phải chơi thay phần của anh, a ca chờ qua năm sẽ đến thăm em.”
Sau đó lấy ra một cây trâm bạc từ trong ngực đặt vào lòng bàn tay của A Bảo.
“Chiếc vòng bạc ngày xưa làm cho em, trên đường chạy nạn phải cầm cố để giữ mạng, đây a ca tự tay làm cho em cây trâm này, kiểu dáng ‘như ý’, A Bảo à……”
Anh nói tới đây, giọng nói mới có chút nghẹn ngào, lấy tay áo lau qua đôi mắt một chút, cười nói: “Sau này, những ngày không có a ca, phải bảo trọng, vạn sự như ý.”
A Bảo cúi đầu không nói lời nào, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt cây trâm như ý đến mức chảy mồ hôi.
Cho đến khi lên thuyền, khoảng khắc chiếc thuyền rời khỏi bến đò cổ Qua Châu, dường như nàng mới phản ứng lại, đột ngột vọt tới thành thuyền hô to về phía bờ bên kia: “A ca⎯⎯”
Nước mắt lập tức trào ra, A Bảo bám chặt vào rào chắn, nửa người vươn ra ngoài lan can.
“A ca, a ca⎯⎯ Em không đi nữa! Oà! Em không đi nữa mà! A ca anh đừng không cần em⎯⎯”
“Uyển Nương!”
Triệu Tòng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vội vàng ôm nàng xuống dưới.
A Bảo vung tay đá chân, điên cuồng giãy giụa trong lòng hắn, khóc lớn la to: “Buông ra! Không đi Đông Kinh nữa! A ca!”
Lý Hùng tựa hồ cũng nghe thấy tiếng la của nàng, chạy như bay dọc theo con đê dài ngoằng, giương cánh tay hô to với nàng, cách xa quá A Bảo không nghe rõ anh đang nói gì.
“A ca, em không đi nữa, đừng bỏ em…”
A Bảo bị Triệu Tòng gắt gao ôm chặt, khóc đến khàn cả giọng.
Ngày thu con dê dài quá, mặt trời ngả về đằng tây, còn lau sậy khẽ xào xạc, Lý Hùng dốc hết sức đuổi theo, nhưng mà vẫn không đuổi kịp chiếc thuyền, buồm thuyền càng lúc càng xa, còn anh biến thành chấm đen nhỏ di chuyển trên con đê dài.
A Bảo sực nhớ ra, chân anh không được khoẻ, chân anh bị phong thấp.
**
“Tôi biết tâm nguyện của mình là gì rồi.” Trong bóng tối, A Bảo lau nước mắt vô hình trên mặt.
“Là gì?”
Đã trễ thế này rồi mà Lương Nguyên Kính còn chưa đi vào giấc ngủ.
“Tôi muốn gặp a ca.” A Bảo nói.
**
[Thơ Đường] Khiển hoài – Đỗ Mục
Giang hồ lảo đảo bước say
Lưng ong gái Sở nhẹ tay dãi dầu
Mười năm tỉnh mộng Dương Châu
Chỉ mua được tiếng thanh lâu bạc tình.
(bản dịch của Đinh Vũ Ngọc, thivien)
⎯ ⋆˚࿔ Hết quyển ba ⟪Dương Châu mạn⟫