“A ca.”
A Bảo nắm chặt tà váy, vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn ca ca.
“Em…” Lý Hùng hít hà một hơi, run rẩy hỏi, “Em là A Bảo?”
“Phải! Là em!”
A Bảo gật đầu như giã tỏi, hận không thể phi lên ôm chầm lấy a ca, nhưng lại lo làm anh sợ, trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Hùng chỉ vào nàng, quay đầu hỏi Lương Nguyên Kính: “Cậu thấy được không? A Bảo đứng chỗ đó đó.”
Lương Nguyên Kính nói: “Thấy được.”
“Ra là vậy.”
Lý Hùng bi tráng gật đầu một cái, tiếp đó hai mắt trợn lên, ngất đi.
A Bảo: “! ! !”
Lương Nguyên Kính: “…………”
“A ca!” A Bảo la lên, nhào qua đẩy đẩy anh, “A ca! Anh sao vậy?”
Lý Hùng nhắm nghiền hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
Nước mắt A Bảo lập tức rơi ra, hoảng loạn thất thố nói: “Tôi… Tôi hù chết a ca rồi.”
Lương Nguyên Kính thử đặt tay dưới chóp mũi của Lý Hùng, nói: “Chưa chết, chỉ ngất đi thôi.”
Hai tay chàng luồn qua nách Lý Hùng, kéo anh lên giường mềm trong phòng.
A Bảo vốn định tiến lên phụ một chút, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Một phụ nhân trung niên đầu búi tóc vãn nguy, eo thắt khăn thanh hoa cười cười tiến vào, trong miệng nói: “Lang quân vạn phúc, thiếp cho…”
Thấy rõ cảnh tượng trong phòng, ý cười khóe miệng của phụ nhân cứng lại, ngơ ngác bổ sung xong lời nói: “… Rót rượu tới.”
A Bảo đang giúp nâng chân Lý Hùng lên, nghe vậy quay đầu lại, vẻ mặt hấp tấp: “Hả? Chúng tôi đâu kêu người rót rượu, vào nhầm phòng rồi à?”
“Không… Không phải,” Lương Nguyên Kính mệt thở hồng hộc, giải thích nói, “Bà ấy là tuấn tao.”
“Tuấn tao là cái gì?” A Bảo hỏi.
“Là……” Lương Nguyên Kính bất lực nói, “Tóm lại em đưa trước cho bà ấy chút tiền thưởng để bà ấy rời đi đi.”
A Bảo tuy chưa hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời chàng nói, lấy mấy chục văn tiền từ túi tiền của chàng, thưởng cho phụ nhân kia.
“Đa tạ nương tử.”
Phụ nhân hơi nhún người hành lễ, cười lui xuống.
Lương Nguyên Kính hao tổn sức lực một hồi sau mới đưa Lý Hùng lên giường xong, lúc này quay sang giải thích cho A Bảo.
Hoá ra ‘tuấn tao’ là nghề mới nổi trong mấy năm gần đây ở thành Đông Kinh, phụ nhân láng giềng trong nhà không có việc gì làm, vì trợ cấp cho gia đình sẽ ra vào các tửu lâu, đổi canh rót rượu cho khách đổi lấy chút tiền thưởng.
A Bảo thầm nghĩ ra là vậy, đúng là sống lâu cái gì cũng nhìn thấy, xong lại hỏi: “Tửu lâu cũng để cho các nàng ra vào tự do à?”
“Đa số là vậy,” Lương Nguyên Kính nói, “Tửu lâu cũng có thể rút bớt tiền thưởng mà họ có được.”
A Bảo đột nhiên hiểu thấu, sau đó phản ứng lại, không đúng nha, sao nàng còn nói chuyện với Lương Nguyên Kính chứ? Hiện tại quan trọng nhất là cứu a ca mới phải!”
“A ca, tỉnh lại?”
Nàng tiến lại vỗ vỗ mặt của Lý Hùng vẫn không thấy anh phản ứng gì.
“Làm sao đây? Vẫn chưa tỉnh.” A Bảo nghiêng đầu hỏi Lương Nguyên Kính, “Anh nói tạt nước lên có tác dụng không nhỉ?”
Lương Nguyên Kính nói: “Có thể thử.”
A Bảo nói là làm, lập tức xoay người lấy ấm trà từ trên bàn, không màng tất cả tạt lên trên mặt của Lý Hùng.
“!!!”
Lương Nguyên Kính bị nàng làm cho hoảng sợ, sờ sờ ấm trà, còn ổn còn ổn, nước trà chỉ âm ấm thôi.
Lý Hùng hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
A Bảo gấp đến mức chạy quanh phòng, Lương Nguyên Kính lấy khăn tay, lau khô vệt nước đọng trên mặt Lý Hùng, lúc này cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.
Nhóm thiếu nữ 17-18 tuổi trang điểm ăn mặc lộng lẫy ùa vào, tay cầm những tấm thẻ ngà đỏ, trong ngực còn ôm đàn tỳ bà đuôi phượng, không mời mà đến, cười nói rôm rả: “Lang quân vạn phúc, các nô gia tới hầu…”
Thấy Lương Nguyên Kính đang cầm khăn, chuyên chú tinh tế lau mặt cho một đại hán cao bảy thước, nhóm kỹ nữ đồng thời im bặt, nuốt nửa lời còn lại xuống bụng.
“……”
A Bảo không cần đợi Lương Nguyên Kính phân phó nữa, tự lấy tiền ra đưa cho các nàng, để bọn họ lui xuống.
“Những người này là ai?”
“Tráp khách.” Lương Nguyên Kính nói.
Tráp khách, chuyên chỉ các kỹ nữ hạ đẳng không mời mà đến, biểu diễn đàn hát cho khách hàng, hoặc ngồi xuống hầu rượu, những người này dựa vào việc tán gẫu với khách nhân, mượn cớ xin thêm chút tiền thưởng, còn được gọi là ‘ngồi tiếp rượu’.
“Giống với nhóm người chúng ta gặp lúc lên lầu á?” A Bảo hỏi.
“Không giống, kia là ca kỹ tửu lâu nuôi.”
Điểm khác nhau đó là ca kỹ chủ quán tự nuôi, tên họ đều ghi trên Quần Phương Phổ, nếu khách nhân có yêu cầu có thể chỉ vài cái tên tới làm bạn uống rượu, còn ‘tráp khách’ là không mời mà đến, xuất thân phố phường, phần lớn đều là bần gia nữ tầng lớp thấp, tuổi còn nhỏ đã sa đọa nhuốm bụi trần.
A Bảo phát hiện hiện giờ thành Đông Kinh, so với lúc mình còn sống đã biến hoá đi rất nhiều, trong đó có chút bất đồng lớn, chính là phong cách chơi gái thịnh hành khắp nơi.
Phố Mã Hành có chợ Liêu Nhi, các ngõ Đông Tây Kê Nhi, có nhiều kỹ viện.
Tửu lâu hơi lớn càng là nơi bắt đầu làm kỹ nữ trắng trợn táo bạo, cửa treo một ngọn đèn sa vàng, tức là trong lâu có kỹ nữ, nhưng chỉ dành cho khách gọi rượu.
Vương tôn công tử, hào thân cự cố rất thường dẫn kỹ nữ đi chơi, dựa vào sắc đẹp, đắm chìm trong hương thơm mềm mại này vô bờ bến. Những người như Lương Nguyên Kính, trốn còn không kịp, tránh nữ nhân như hổ dữ có lẽ vẫn có, nhưng cũng chỉ như lông phượng sừng lân mà thôi.
Một điểm khác nữa, số người nhàn rỗi ở kinh thành, suốt ngày ăn no rồi đi chơi còn nhiều hơn trước.
Biết rằng, loại nghề như ‘tuấn tao’, ‘tráp khách’, nếu ở luật pháp nghiêm minh ở hai triều Thái Tổ Thái Tông, tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện.
A Bảo không khỏi nghĩ, ngoài tuấn tao tráp khách ra, còn có gì khác nữa không nhỉ?
Quả nhiên, vừa nghĩ đến điều đó, ngoài cửa lại có hai vị khách không mời xông vào, cõng túi thuốc, bưng một thùng rượu bạc, miệng rao ra rả: “Thuốc tráng dương gia truyền đây, không màu không mùi, có thể uống trực tiếp hoặc pha với rượu, uống xong cường tráng lâu dài, hiệu quả tức thì, mời thử một lần nha, không hiệu quả không lấy tiền…”
A Bảo: “………”
Đây là trêu nàng chắc? Sao còn bán cả thuốc tráng dương nữa?!
Hai người kia vào phòng, thấy Lương Nguyên Kính nằm trên người một đại hán, hình như đang cởi cúc áo, hán tử kia hôn mê bất tỉnh, trên mặt còn hơi ẩm ướt do dính nước, không khí tức khắc trở nên an tĩnh.
Khoan đã!
A Bảo đột nhiên ý thức được tình huống này rất dễ gây hiểu lầm, chạy nhanh vươn tay nói: “Hai vị nghe tôi nói đã, chuyện không phải như những gì hai người nghĩ đâu!”
Hai người kia liếc nhau, nhanh chóng sửa lại lời: “Thuốc tráng dương gia truyền đây, Long Vương cũng thấy hiệu quả, bất luận là trên hay dưới, uống vào rồi tình thế chao đảo, không biết trời đất là gì…”
A Bảo: “…………”
Lương Nguyên Kính xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhẹn trước giờ chưa từng có chạy đến bên cạnh A Bảo, lấy túi tiền từ trong tay nàng nhét hết vào ngực hai người đó, sau đó quăng họ ra khỏi ngoài, lưu loát đóng cửa lại.
Cánh cửa vang lên ‘rầm’, ngay cả bụi tường cũng rớt xuống không ít.
Lương Nguyên Kính thở hổn hển, mặt đỏ như cua nấu chín, đỏ thửng tới tận cổ nhìn A Bảo, lồng ng.ực phập phồng bất định.
A Bảo không biết nên khóc hay cười: “Hai người đó là thần tiên phương nào?”
Lương Nguyên Kính bình tĩnh lại, đáp: “Rải tạm.”
Rải tạm, vẫn không mời mà đến, chuyên môn chào mặt hàng như xuân dược, quả khô, củ cải, trái cây cho khách uống rượu, cũng không hỏi khách có mua không, trực tiếp bỏ thuốc vào rượu, nếu có hiệu quả tại chỗ sẽ đòi tiền ngay.
A Bảo nghe xong nghẹn họng trăn trối.
Sao còn có loại người này nữa, đây đâu phải thuận mua vừa bán? Nhỡ có người uống xong thật sự có tác dụng, chẳng phải sẽ xấu hổ chết người ta hay sao, giả sử vừa rồi Lương Nguyên Kính mà uống…
Dừng lại!
Loại chuyện này không nên suy nghĩ sâu xa hơn đâu.
A Bảo che đôi má ửng đỏ, nhìn như được trát phấn, ngẩng đầu thì thấy mặt Lương Nguyên Kính vẫn còn đỏ! Thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy nữa!!
Làm gì đó? Chàng đỏ cái gì mà đỏ?!
Nội tâm A Bảo hò hét muốn điên lên.
Ánh mắt hai người va vào nhau, đều ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên quay đầu đi.
“Có người không?” Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
“…………………”
“Không có!” Lương Nguyên Kính quay đầu nói.
“Không cần!” A Bảo đồng thời quát.
Người nọ ngoài cửa yên tĩnh một lát, sau đó đi tới phòng bên cạnh, trên hành lang mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến: “A di đà phật, vị thí chủ này, bần tăng thấy ấn đường thí chủ hơi tối, sắp tới có thể gặp phải tai ương đổ máu. Ở đây tôi có một chuỗi châu Phật đàn, được Trí Huyền đại sư chùa Khai Bảo khai quang, xua đuổi chướng khí, tránh được tai nạn, thí chủ thấy cần không…”
“……”
A Bảo kéo cửa ra, thăm dò hỏi: “Nè, đại hoà thượng, chuỗi Phật châu này bao nhiêu tiền vậy?”
Hoà thượng đang xem chỉ tay cho người ta quay đầu lại, thấy A Bảo, chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm nói: “A di đà phật, thì ra là tiểu nương tử A Bảo.”
**
Lý Hùng ngất đi tỉnh lại, mở mắt ra trông thấy gương mặt hiền từ của hòa thượng trẻ tuổi, bên má phải còn có một lúm đồng tiền sâu.
Sao lại thế này? Đây là đâu? Anh là ai?
Hình như là ở phàn lâu, vừa mới thấy đứa em gái đã chết hơn ba năm của mình……
Hòa thượng ôn hoà nói: “Thí chủ, anh khỏe chưa? Vừa rồi thấy anh ngất xỉu nên tiểu tăng có châm kim cho anh.”
Lúc này Lý Hùng mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói: “Đa tạ tiểu sư phụ……”
Lúc này một khuôn mặt xinh đẹp ló ra từ sau lưng hòa thượng: “A ca?”
“! ! !”
“Quỷ kìa!” Lý Hùng kinh hoàng nhảy dựng trên giường.
A Bảo cũng bị anh hù sợ, nhìn bốn phía trái phải: “Quỷ? Ở đâu? Chỗ nào có quỷ?”
Lương Nguyên Kính ‘khụ’ một tiếng, nhắc khéo nói: “Anh ấy chắc nói em đó.”
“À!” Nàng mới kịp phản ứng lại, chỉ vào mình nói, “Anh nói em hả? A ca, em không phải quỷ, em là A Bảo mà, không phải, bây giờ em là người, chờ chút nữa mới là quỷ…”
Lý Hùng ngạc nhiên nghi ngờ không yên nhìn nàng: “Em… Rốt cuộc em là người hay quỷ vậy?!”
A Bảo căng căng môi, cuối cùng bối rối nói: “Em cũng không biết.”
“Thí chủ đừng vội,” Giác Minh hoà thượng hào quang phát sáng, mỉm cười trấn an Lý Hùng, “Nghe tiểu tăng từ từ nói đã.”
Trôi qua một nén nhang.
Lý Hùng trợn to hai mắt, vừa không dám tin, vừa kinh ngạc vui mừng nhìn A Bảo: “Em chưa chết?”
A Bảo nói: “Không phải không phải, em chết rồi.”
Lý Hùng: “Vậy giờ em sống à?!”
“Cái đó… Cũng không phải,” A Bảo chột dạ, “Nhờ Lương Nguyên Kính dùng máu vẽ tranh, em mới có thể…”
Những lời còn lại trôi xuống miệng, bởi vì Lý Hùng đã ôm chầm nàng vào lòng.
“A Bảo à! Em hù chết ca ca rồi! Em biết không? Không chết là tốt! Không chết là tốt! Đi theo a ca, đừng ở lại thành Đông Kinh ăn thịt người này nữa, a ca nuôi em! Hiện tại a ca kiếm được rất nhiều tiền, có nhà lớn…”
Hán tử hơn 40 tuổi, cao hơn bảy thước, thế mà ôm lấy A Bảo khóc lóc thảm thiết, trong lời nói toàn là hối hận, hối hận lúc trước không nên để A Bảo một mình đến Đông Kinh, hối hận không nên để nàng ở lại kinh thành, ngay cả một người nhà mẹ đẻ có thể dựa vào cũng không có.
Lương Nguyên Kính và Giác Minh hoà thượng không biết đã lặng lẽ ra khỏi phòng từ bao giờ, A Bảo căng căng môi, cuối cùng cũng chưa nói gì, không muốn lìa xa dựa vào lồng ng.ực ấm áp của ca ca, sườn mặt dính sát vào ngực anh.
Giờ khắc này, nàng như một người lữ hành đơn độc lẻ loi đi giữa trời gió tuyết lớn cuối cùng cũng về được tới nhà.