Mùa đông nắng ấm xán lạn chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên mặt và rọi lên người đang lười biếng.
A Bảo ngủ một giấc thật ngon, lười nhác duỗi lưng eo thức dậy…
Khoan đã, thức dậy?!
Động tác duỗi người khựng lại, nàng ngơ ngác nhìn thân thể chân thật của mình.
Lương Nguyên Kính đã dậy từ sớm, tựa vào đầu giường chống một chân dài lên, không biết đã nhìn nàng bao lâu, thấy nàng tỉnh lại sắc mặt vô cùng tự nhiên hỏi: “Đói bụng chưa? Dư lão vẫn chưa về nhà.”
“……”
“Sao em vẫn là người?”
A Bảo chọc chọc thịt đùi thấy xúc cảm rất chân thật.
Lương Nguyên Kính không đáp.
Bỗng dưng nàng phản ứng kịp thời, trừng lớn đôi mắt: “Chàng!”
“Dẫn em ra ngoài ăn sáng nhé, được không?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Ăn cái gì mà ăn!” A Bảo giận tím mặt, “Có phải chàng lại lấy máu hay không?”
“Không có.”
“Em không tin!”
A Bảo tiến lên xoắn ống tay áo bên trái lên, trên đó không có miệng vết thương, ánh mắt Lương Nguyên Kính bình tĩnh nhìn nàng tựa như đang nói: Nhìn đi, đã nói không có mà.
A Bảo cười lạnh một tiếng, lập tức buông cánh tay trái chàng ra, muốn túm lấy cánh tay phải thì sắc mặt chàng biến hoá, giấu nó ra sau lưng nhưng lại không đấu lại A Bảo đang kiên quyết, cuối bị nàng dùng đầu gối đè xu.ống bắt lấy xoắn ống tay áo phải lên.
Miệng vết thương được băng bó rất qua loa, trong lúc giãy giụa còn có máu chảy ra từ vải trắng bên ngoài, nhìn vào vô cùng rợn người.
Ánh mắt A Bảo dại ra, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Lương Nguyên Kính vuốt ống tay áo xuống, ôn hoà nói: “Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Chàng muốn đưa tay sờ mặt A Bảo lại bị nàng hất ra cái ‘bốp’.
Lương Nguyên Kính ngơ ngác.
“Bị thương ngoài da?”
Đôi mắt A Bảo đỏ ngầu, nước mắt chảy dài xuống, cuộn ống tay áo chàng lên, nâng cánh tay đẫm máu đến trước mắt chàng, nghiến răng oán hận nói: “Nhìn cho rõ! Chàng nói cái này chỉ bị thương ngoài da sao? Có phải nửa đêm qua chàng không đi ngủ, vẫn quyết lấy máu đúng không?”
Lương Nguyên Kính vội nói: “Thật sự không có!”
“Nói thật cho tôi!” A Bảo mặt đầy nước mắt rống to với chàng.
“Chỉ ba lần mà thôi, em đừng khóc.”
Lương Nguyên Kính tay chân luống cuống muốn lau nước mắt cho nàng nhưng lại sợ chọc nàng giận, vươn tay ra được nửa đường thì dừng, không dám tiến lên.
Rốt cuộc A Bảo không chịu nổi nữa, đẩy chàng ra nhảy xuống giường, chân trần lao ra cửa phòng, vùi đầu ở trong sân khóc lớn.
Nàng sai rồi, do nàng quá tham lam quá ích kỷ, nàng không nên trêu chọc Lương Nguyên Kính, nàng hại cả người chàng đầy sẹo, cơ thể xinh đẹp như vậy lại bởi vì nàng mà chồng chất vết thương!
Trời ạ, rốt cuộc nàng đang làm gì vậy? Vì sao nàng phải đồng ý thành thân với chàng? Hiện giờ nàng là gì? Là cô hồn dã quỷ!
Nàng nên làm gì đây? Nàng phải làm gì Lương Nguyên Kính đây?
Chàng không quý trọng sức khoẻ của mình, trong tay cầm dao nhỏ nói rạch là rạch chỉ để thỏa mãn d.ục v.ọng của nàng, có phải một ngày nào đó chàng sẽ chết vì mất quá nhiều máu cho nàng không?
Lại ngẫm nghĩ về khả năng đó, trong lòng A Bảo lập tức đông cứng, hô hấp không thông.
“A Bảo, đừng khóc.”
Lương Nguyên Kính đi đến bên cạnh nàng, bắt chước nàng ngồi dưới đất.
A Bảo ngẩng đầu từ cánh tay, đỏ mắt trừng chàng: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra đi.”
Lương Nguyên Kính ôn hoà cười: “Nương tử, hôm nay là ngày sau khi ta thành thân, em không muốn để ý đến anh à?”
Tuy nói là vậy nhưng vẫn nghe lời dịch ra xa một chút.
A Bảo ngạc nhiên mở to mắt liếc chàng, nghĩ thầm ai là nương tử của anh chứ.
Lương Nguyên Kính như hiểu thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nghiêm trang nói: “Đêm qua đã bái trời bái đất rồi, phải giữ lời.”
A Bảo nghĩ thầm tôi không giữ lời, anh quản được tôi chắc?
Chàng làm trò ảo thuật lấy đôi giày thêu từ sau lưng ra, nói: “Không nói chuyện với em cũng được, nhưng đi giày vào nhé? Bên ngoài trời giá rét, đừng để bị cảm lạnh.”
A Bảo lại nghĩ thầm tôi là quỷ, anh làm quỷ lạnh thử xem?
Lương Nguyên Kính thấy quả nhiên nàng bắt đầu không quan tâm tới mình, liền tự cầm giày muốn mang vào giúp nàng, nhưng vừa tính xong lại tròng vào hư không, thân thể A Bảo đã trong suốt trở lại.
A Bảo như không việc gì thu chân về, ngoài miệng chế nhạo chàng: “Sao nào? Còn muốn lấy máu nữa không?”
Lương Nguyên Kính không nói gì chỉ nhướng mắt nhìn nàng.
A Bảo mỉa mai: “Anh có bao nhiêu máu? Chống đỡ nổi một ngày một đêm không? Có phải đợi máu chảy khô hết mới chịu bằng lòng bỏ qua à? Lương Nguyên Kính, tôi chết rồi, sao anh vẫn không chịu thừa nhận chuyện này vậy?”
Lương Nguyên Kính không tranh cãi với nàng, cúi đầu im lặng thật lâu sau mới đáp: “Anh chỉ muốn giúp em ngủ ngon mà thôi.”
“……”
A Bảo không còn lời nào để nói, nàng ngoảnh mặt sang một bên, cắn răng mắng nhỏ, đồ ngốc!
Hai người náo loạn một hồi mất tự nhiên, A Bảo thúc giục Lương Nguyên Kính về phòng bôi thuốc, chỉ là nàng vẫn không chịu nói chuyện với chàng, cũng không chịu nhìn chàng.
Lương Nguyên Kính biết nàng còn đang tức giận, chỉ nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, trong đầu tìm kiếm biện pháp dỗ nàng vui vẻ, thật ra chàng không có chiêu gì khác ngoài chiêu mua bánh cho nàng ăn.
Nhưng muốn ăn bánh ngọt thì phải biến nàng thành người, nàng sẽ tức giận thêm, đây là vòng tuần hoàn đầy nan giải, xem ra bản thân đúng thật là quá nhàm chán, thủ đoạn dỗ nương tử vui vẻ ra sao cũng không biết.
Lương Nguyên Kính phiền muộn thở dài.
“?”
A Bảo khó hiểu, chẳng phải nàng mới đang tức hả? Sao chàng còn mặt ủ mày chau nữa?
Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, chợt nghe trong viện có người gõ cửa.
A Bảo vốn không muốn lên tiếng, nhưng Lương Nguyên Kính còn đang nhìn nàng chằm chằm, hoàn toàn không có ý định ra mở cửa, nàng buộc phải nghiêng đầu lạnh lùng nói với chàng: “Còn không ra mở cửa đi, Dư lão về rồi.”
Bấy giờ Lương Nguyên Kính mới hoàn hồn, mặc xong áo ngoài đi ra mở cửa.
A Bảo đi theo phía sau chàng, bỗng nhiên nhớ đến ngoài cửa chắc không phải là Dư lão đâu, bởi vì Dư lão về nhà sẽ không gõ cửa mà sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng “Lương công tử” từ một người quen thuộc bước vào.
Người tới trên má có một nốt ruồi đen lớn, là bà mối già họ Vương.
Bà ấy tới làm gì? Sẽ không tới làm mai cho Lương Nguyên Kính nữa chứ?
Tròng lòng A Bảo nhất thời tràn ngập địch ý nồng đậm, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương thị, nhưng người ta không phải tới làm mai mà là nhờ Lương Nguyên Kính vẽ tranh cho.
Lương Nguyên Kính nghe vậy từ chối: “Hiện giờ tôi đã dừng vẽ tranh hộ rồi.”
Giá trị tranh của chàng trên phố tăng cao đột biến, rất nhiều gia đình bình thường vì tranh của chàng mà phất nhanh trong một đêm, cũng có người vì sưu tầm tranh của chàng mà táng gia bại sản, Lương Nguyên Kính không bao giờ vẽ tranh giúp người khác nữa.
Vương thị khổ sở cầu xin: “Lương công tử ơi, cậu làm việc tốt tích phước, đồng ý lần này đi mà, cô nương kia thật sự rất đáng thương. Ôi! Bà già này không biết nên nói sao nữa, cậu đi đến đó nhìn sẽ biết!”
Thảm? Thảm thương thế nào?
A Bảo sinh lòng hiếu kỳ lẩm bẩm nói: “Sao không nói rõ ra chứ, tại sao lại thảm…”
“Muốn đi xem không?” Lương Nguyên Kính hỏi nàng.
A Bảo: “……”
Vương thị: “???”
“Đã nói có người ngoài thì đừng nói chuyện với tôi mà!”
A Bảo buồn bực liếc chàng, bay đến chỗ cách xa chàng nhất mới thôi.
**
Vào trưa Lương Nguyên Kính cùng A Bảo đi theo Vương thị đến một hộ nhà dân.
Lần này người gặp khó nhờ vẽ có họ Quách, kinh doanh quán trà mưu sinh bên bờ sông Biện Hà, trừ vợ ông ấy ra, trong nhà còn có một trai một gái, con trai út mới tám tuổi, con gái lớn đã hai mươi ba, tên có mỗi chữ ‘Thiền’, người thân quen biết đều gọi nàng ấy là ‘Thiền Nương’, cha Quách lần này mời Lương Nguyên Kính ra tay giúp Thiền Nương.
Thiền Nương đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa được hứa gả.
Điều này đối với Đại Trần trọng hôn sự mà nói, tuyệt đối bị coi như là chuyện lạ, đặc biệt là nữ tử kết hôn muộn luôn sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn là nam tử, sẽ khiến người ta thấy nàng ấy không gả được, Thiền Nương cũng bởi vậy mà bị làng trên xóm dưới chê cười.
Vất vả lắm hai tháng trước bà mối Vương mới làm mai xong việc hôn nhân của nàng ấy, đối phương ở Duyên Châu, trong nhà buôn bán ngựa giấy hoa nến.
Hiện nay thế cục Đại Trần và Tây Hạ đang căng thẳng, chỉ sợ cuối năm nổi lên chiến tranh, Duyên Châu nằm ở quân Vĩnh Hưng tiếp giáp với biên giới Tây Hạ, bởi vì lo lắng đường đi không yên ổn nên nhà trai không có cách nào đến đây nhìn mặt nhau, nảy sinh ý định nhờ người vẽ bức tranh hình Thiền Nương, tốn chút bạc nhờ thương đội đưa tới Duyên Châu.
Lúc đó dân chúng tuy không dám xa nhà, nhưng thương đội đi tới phương bắc vẫn rất đông đúc, bởi vì thế cục càng loạn thương nhân sẽ càng tìm cơ hội vơ vét thêm tiền bạc.
A Bảo nghe xong thấy hơi thất vọng.
Hoá ra vì việc này, hoạ sư khác cũng vẽ được mà, vì sao nhất định nhờ bút pháp của Lương Nguyên Kính?
Hay cũng nghe nói tranh của Lương Nguyên Kính đáng giá nên cố tình bịa cớ nhân cơ hội này để phát tài?
Nàng trông thấy cha Phụ lấm la lấm lét, mặt mày hầm hầm, vừa nhìn đã biết không có gì tốt đẹp, Lương Nguyên Kính lại đơn thuần dễ lừa gạt, năm xưa đã bị cấp trên gài bẫy, lần này đừng lại bị mắc mưu nữa.
Nghĩ đến đây, nàng đưa ra quyết định nói với Lương Nguyên Kính: “Đi thôi, không vẽ vời gì hết, bọn họ mời người khác cũng được mà.”
Lương Nguyên Kính xưa nay chỉ nghe lời nàng, lập tức muốn ra về.
Cha Quách thấy thế vội lôi kéo tay chàng, nôn nóng nói: “Lương công tử đừng đi, tiểu nhân không có gạt cậu đâu! Cậu ở lại đi! Cậu thấy tiểu nữ rồi sẽ biết!”
A Bảo nghĩ thầm lại là câu này, chẳng lẽ mấy người không có lời nào khác để nói thêm à?
Nàng nhìn Lương Nguyên Kính: “Từ từ đã, gặp con gái ông ấy xong rồi nói.”
Lương Nguyên Kính gật đầu.
Cha Quách pha trà bày thêm chút điểm tâm lên, A Bảo ngồi trước bàn chống cằm nhìn Biện Hà ngoài cửa sổ, nhưng chung quy ánh mắt vẫn không thoát khỏi mấy món điểm tâm đủ màu kia.
“Muốn ăn không?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Không muốn!” A Bảo hung hăng trừng mắt với chàng, “Em chưa nguôi giận đâu, chàng đừng nói chuyện với em!”
“……”
Lương Nguyên Kính cũng di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đang là đầu đông, cảnh vật hai bên sông Biện Hà hơi quạnh hiu, lá rụng bay lả tả, còn có gốc cây du già bên bờ, trên thân cây nổi lên vài cục u, còn buộc một chiếc thuyền nhỏ bỏ neo, sóng nước gợn nhẹ, thuyền nhỏ cũng nghiêng ngả theo đó.
Cả hai an tĩnh ngắm cảnh vào đông, lát sau có tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, Quách gia đại nương tử đang được mẹ và Vương thị dẫn đi ra.
A Bảo quay đầu lại, nhất thời trợn tròn đôi mắt.
Khó trách bọn họ luôn nói thấy người rồi sẽ biết, ngũ quan của Thiền Nương thanh tú, nhưng mà…
Trên mặt có một cái bớt rất lớn.
Cái bớt kia không chỉ có màu đỏ đậm cực kỳ dễ thấy, hơn nữa hình dáng cũng không khéo lắm, gần như trải rộng khắp khuôn mặt, từ má phải kéo dài một đường qua mũi đến góc dưới má trái, hoàn toàn phá hết tướng mặt.
Vương thị bất đắc dĩ nói: “Lương công tử, cậu xem, Thiền Nương mang dáng vẻ như này, khắp thành Đông Kinh không nhà nào dám cưới cô ấy, kéo dài một hơi tới hai mươi ba tuổi, cả cha lẫn mẹ đều biến thành trò cười gần xa trong thành, vì muốn giải quyết hôn nhân cho con gái mới tìm tới tôi. Bà già này miệng lưỡi sắp rách mất mới tìm thấy Lâu gia nhị công tử ở Duyên Châu cho cô ấy, nếu cậu không giơ cao đánh khẽ giúp họ, e rằng đời này của Thiền Nương sẽ không gả đi được.”
A Bảo nghe xong rốt cuộc mới tỏ tường vì sao Quách gia không tìm người trong sạch trong thành Đông Kinh mà phải gả con gái đến Duyên Châu xa xôi đến vậy, thì ra do trời cao đất rộng, biên giới sinh ra chiến loạn, không tiện gặp mặt.
Nói vậy là muốn Lương Nguyên Kính giở trò bịp bợm à?
Nhưng dựa vào hiểu biết của nàng về Lương Nguyên Kính, người này chính trực bẩm sinh còn có lúc cố chấp, sợ là sẽ không đồng ý.
Quả đúng như suy đoán của nàng, Lương Nguyên Kính từ chối, chàng có thể tô vẽ người trong tranh thêm đẹp chứ không vẽ sai được.
Lời từ chối vừa nói ra khỏi miệng, mẹ Quách đã nắm chặt khăn tay khóc nức nở, còn cha Quách giận tím tái mặt mày tát lên mặt con gái một cái.
“Cái thứ mất mặt! Chỉ vì mày mà mặt mũi trong nhà đều mất hết cả rồi!”
Ông ta động thủ quá đột ngột khiến A Bảo hoảng sợ.
Thiền Nương bị đánh té xuống đất, được Lương Nguyên Kính đỡ dậy, chàng nhíu mày nhìn cha Quách: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, cần gì phải động thủ?”
Sắc mặt của cha Quách tái mét, tức giận run lẩy bẩy xem chừng còn muốn xuống tay, nhưng ngại Lương Nguyên Kính đang ở đây mới phải kiềm chế tính khí: “Lương công tử, cậu có điều chưa biết, bởi vì cái thứ nghiệp chướng tai hoạ này mà tôi và mẹ nó đã bị hàng xóm nhạo báng không biết bao nhiêu lần! Hừ! Sớm biết sau này nó khiến cha mẹ mất mặt như thế, trước khi sinh ra nên b.óp ch.ết nó mới phải!”
Thiền Nương bị phụ thân mắng là ‘nghiệp chướng tai hoạ’ cũng không nói gì, chỉ yên lặng che gò má sưng lên vì bị đánh, dáng vẻ nhịn nhục cam chịu đứng yên trong một góc.
Vương thị kéo Lương Nguyên Kính sang một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lương công tử ơi, cậu chịu làm việc tốt nên đồng ý đi, nếu không Thiền Nương sẽ bị cha già cô ấy đánh chết đó! Ôi, đứa nhỏ này đáng thương lắm, nếu không sao bà già cả đống tuổi đây phải tự chuốc khổ vào người giúp cô ấy, làm hỏng danh tiếng bao năm nay của già chứ?”
Lương Nguyên Kính nhìn Thiền Nương ở đằng sau, nói: “Tôi vẽ tranh cho cô ấy, mai này xuất giá về nhà chồng cũng phải……”
Vương thị ‘chắc như đinh đóng cột’ xen lời chàng: “Chuyện xa vời đó đừng để ý. Cô ấy xuất giá cùng lắm là chuyện sang năm, cậu vẽ trước đi, vẽ xong rồi tính!”
“……”
Lương Nguyên Kính đang còn do dự, A Bảo ở một bên vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: “Vẽ đi.”
Nàng nhìn cô nương im ắng lặng thinh đứng yên trong góc như muốn hạ thấp sự tồn tại của mình, nhẹ giọng nói: “Lương Nguyên Kính, vẽ cô ấy đẹp một chút.”