Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 44

Lúc Lương Nguyên Kính vẽ tranh là đẹp nhất. Dáng người cao ráo, mặt mày chuyên chú, thi thoảng ngước mắt nhìn người mẫu một cái. Ánh mắt chàng trong veo, điềm tĩnh, không mang chút d.ục vọng nào nhưng lại đủ sức khiến người ta rung động.

Dù lúc còn sống hay biến thành quỷ đã nhìn qua nhiều lần A Bảo vẫn không hề thấy chán ngán.

Nàng chống cằm nghiêm túc ngắm nhìn. Nhanh chóng nhận ra vành tai trắng ngọc của người nào đó hình như từ từ nhuộm lên màu đỏ nhạt, chầm chậm lan xuống dưới cổ áo, còn liên tiếp nhìn lại hướng của nàng.

“Lo vẽ đi, chàng nhìn em làm gì?” A Bảo nói.

Môi mỏng Lương Nguyên Kính mấp máy tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện.

A Bảo lập tức ngăn cản: “Đừng nói, người khác nghe thấy sẽ cho rằng chàng bị điên đó.”

“……”

Sắc mặt Lương Nguyên Kính ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

A Bảo cười cười, đứng dậy nói: “Em ra ngoài phơi nắng đây, chàng vẽ tiếp đi.”

Nàng không ở lại chỗ này quấy nhiễu chàng, bằng không sợ đến chạng vạng chàng vẫn chưa vẽ xong.

Quán trà Quách gia gần Biện Hà, tuy không lớn lắm nhưng phong cảnh rất hợp lòng người. A Bảo đi vào hậu viện, bay lên cây du già tìm tư thế thoải mái nằm xuống.

Ánh mặt trời mùa đông thông qua lá xanh cây du chiếu xuống khiến gương mặt nàng càng thêm nhẹ nhàng trong suốt.

Mẹ Quách phơi lá trà dưới tàng cây, đứa con trai tám tuổi đang chơi đùa trong sân. Vương thị bày ghế con ra ngồi nói chuyện phiếm cùng mẹ Quách.

Hai bà ấy đang nói về Lương Nguyên Kính. Nói chàng tướng mạo xuất chúng, khí độ bất phàm. A Bảo nghe xong hết sức tự hào. Thầm nghĩ đương nhiên rồi, không thử nhìn xem là người ai thích chứ, chàng là phu quân của nàng đấy.

Nghĩ đến điểm này, vài đoạn hình ảnh mặt đỏ tim đập đêm qua hiện lên trong đầu.

Ôi cứu với.

A Bảo bụm mặt tự thôi miên bản thân là quỷ sẽ không đỏ mặt.

Chợt nghe mẹ Quách dưới tàng cây hỏi: “Lương công tử từng cưới vợ chưa ạ?”

“Cưới rồi, là tôi ấy!”

A Bảo giơ cao cánh tay lên lớn tiếng nói vọng từ trên cây. Nhưng nàng càng lớn tiếng nói thì ngoài Lương Nguyên Kính ra cũng không còn ai khác nghe thấy.

Vương thị thở dài nói: “Chưa từng cưới vợ. Nói đến cũng lạ, vị Lương công tử này dáng vẻ gia thế không tệ chút nào nhưng tuổi đã lớn mà chưa từng có thê thất gì, đến giờ vẫn một mình lẻ loi. Lúc cậu ấy mới tới Đông Kinh, có biết bao người nhờ già làm mai cho, toàn là nương tử người trong sạch, xứng đôi với cậu ấy biết bao. Nhưng cậu ấy á, không nhìn trúng ai cả, xem chừng cả đời này không cưới vợ rồi.”

A Bảo trợn trắng mắt, bà mối Vương bà toàn chọn mấy người lạ lạ gì không chứ xứng đôi với Lương Nguyên Kính chỗ nào?

Dù gì cũng phải muốn nàng mới chịu. Trong mắt Lương Nguyên Kính chỉ có mỗi A Bảo là nàng đây sao có thể xem trọng nương tử nhà khác?

Hứ! Điều đó tuyệt đối không có khả năng!

A Bảo bị suy nghĩ bản thân chọc cho cười, mừng rỡ suýt nữa ngã xuống cây.

Mẹ Quách suy đoán: “Có phải nuôi ngoại thất bên ngoài, người trong nhà không cho cậu ấy nâng lên chính thê không?”

“Không đâu!” Vương thị chắc bẩm xua tay, “Hình như cậu ấy không qua lại với nữ nhân nào hết, trừ phi có người tới cửa tìm nhờ cậu ấy vẽ tranh cho, ngay cả Tần Lâu Sở quán cũng không đi.”

Đương thời Đông Kinh có phong trào chơi gái. Kỹ quán lớn nhỏ trong thành đan xen nhau, từ mái ngói tao nhã chính quy đến tệ xá hạ đẳng mờ ám. Tính nhà thổ chắc có hơn một năm chỗ khác nhau.

Vương công quý tộc hay văn nhân đều hưởng ứng theo phong trào này. Khi dự yến tiệc thường gọi kỹ nữ tới đàn nhạc hầu rượu, trái ôm phải ấp. Thậm chí uống say còn ngấm ngầm tặng ca kỹ cho nhau là chuyện bình thường.

Ngay cả người thành thật buôn bán nhỏ như cha Quách bình thường cũng sẽ có dịp uống rượu chơi gái một lần.

Khi tất cả mọi người đều mơ mơ mù mịt mà sống, cá mè một lứa thì người ‘trời đất say mỗi ta tỉnh’ như Lương Nguyên Kính không chỉ không có vẻ đáng quý, ngược lại có chút quái dị lạc quẻ.

Mẹ Quách kinh ngạc mở to mắt: “Còn có người kỳ lạ vậy à?”

“Còn không phải sao?”

Cuối cùng Vương thị tìm được người cùng tần số, kích động ‘bốp’ một cái lên đùi rồi nhìn ngó hướng trong phòng, thần thần bí bí ghé sát vào thầm thì với mẹ Quách.

A Bảo lén nghĩ đây là đang nói gì đó. Nàng tò mò chết mất, bay từ trên cây xuống, ngồi xổm ở giữa hai bà, quang minh chính đại vểnh tai nghe lén.

Chỉ nghe Vương thị nhỏ giọng nói với mẹ Quách: “Già nghi Lương công tử này, e là chỗ đó… Mắc bệnh kín khó nói.”

A Bảo: “………”

Ý bà ấy là vậy sao? Cho rằng Lương Nguyên Kính ‘bất lực’ á?

Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Hai bà ấy cho rằng Lương Nguyên Kính ‘không lên’ á?! Ha ha ha ha ha ha ha ha!

A Bảo cười đến lăn lộn trên mặt đất, ông trời ơi! Cười chết nàng! Sai rồi, nàng đã chết, phải là cười sống nàng mới đúng!

Lương Nguyên Kính biết chưa? Chàng có biết người ta hiểu lầm chàng cỡ đó không?

Ha ha ha ha ha ha ha!

A Bảo cực nhọc lắm thôi cười được, giả ho một cái, nghiêm túc nói: “Hai vị nghe tôi nói nè, các người hiểu lầm rồi. Lương Nguyên Kính chàng có thể ‘lên’ mà, không chỉ ‘lên’ thôi đâu, còn ‘lên’ rất lợi hại nữa ấy… Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Hết chịu nổi! Sao còn có chuyện mắc cười dữ vậy nè?!

A Bảo đấm đấm lên đất cười ha hả.

Mẹ Quách cũng tinh tế liếc về trong phòng, lúng túng nói: “Chắc là… Sẽ không đâu?”

Vương thị nói: “Cũng không biết nữa, bất quá vị Lương công tử này đâu chỉ có mỗi chuyện lạ đó đâu?”

Còn chuyện gì nữa?

Nói luôn một lần để nàng cười cho đủ xem nào!

A Bảo cười đến đau cả bụng.

Vương thị ghé sát vào nói: “Già nghe Dư lão tức người hầu Lương gia nói, đêm Đoan Ngọ ấy, phu nhân Lương công tử cưới ở quê Dương Châu tìm đến đây…”

“Chẳng phải nói cậu ấy chưa từng cưới vợ sao ạ?” Mẹ Quách khó hiểu.

Vương thị vội vàng nói: “Nghe già nói hết đã, chuyện này có nhiều chỗ dị lắm, sang ngày hôm sau Dư lão nhắc tới vị nương tử Dương Châu đó nhưng Lương công tử chối bay biến, không có nương tử nào hết, còn nói Dư lão đang nằm mơ. Nhưng Dư lão thấy rất rõ có nữ nhân đứng trong viện, bọn họ còn nói với nhau đôi ba câu, nương tử đó nói một tràng đặc giọng Dương Châu, là đồng hương với nhau nên Dư lão có nấu cho cô ấy nồi bánh súp xong mới đi ngủ. Hôm sau thì thấy đã ăn hết, chén đũa cũng…”

Mẹ Quách cười: “Chắc người hầu già hồ đồ rồi?”

“Cũng có thể…”

Vương thị bất an nhìn nhìn phía trong phòng, nói tiếp: “Chỉ là Lương công tử này thật sự có vài phần cổ quái. Dư lão nói, cậu ấy ở nhà thường hay lầm bà lầm bầm một mình, còn sẽ vô cớ bật cười nữa. Mời vừa nãy già lại nhà tìm người cũng loáng thoáng nghe thấy cậu ấy đang cãi nhau với ai đó, nhưng vào trong nhà rồi mới biết chỉ có mỗi cậu ấy, không có Dư lão…”

Còn lại nói gì A Bảo không có nghe thấy, khoé miệng cười cười chả biết đã lẳng lặng biến mất từ khi nào.

Nàng lại bay lên trên cây lần nữa, chỉ là không còn thích thú phơi năng như bàn đầu. Quanh người như bị mây đen bao phủ.

Không, không phải người, đời người của nàng đã kết thúc vào mùa xuân năm Hi Hoà thứ tư rồi.

Nàng vẫn luôn lo rằng bởi vì Lương Nguyên Kính ở cùng nàng sẽ trở thành kẻ điên trong mắt người khác. Thì ra không cần lo nữa, hiện giờ người khác đã coi chàng là kẻ điên luôn rồi.

Làm sao bây giờ?

A Bảo gối lên cánh tay, đờ đẫn nằm trên nhánh cây đến khi mặt trời lặn về tây.

Lương Nguyên Kính vẽ xong bức tranh đi tới hậu viện. Đứng dưới cây du già hơi ngẩng đầu lên trên, dịu dàng gọi người nằm chợp mắt trên cây: “A Bảo, về nhà.”

A Bảo mở mắt ra nhìn chàng ở phía dưới: “Tay đã khoẻ chưa?”

Lương Nguyên Kính gật đầu, rộng mở hai tay với nàng.

A Bảo ngó quanh bốn phía.

“Không có người.” Lương Nguyên Kính nói.

Lúc này A Bảo mới bay xuống cây, vừa hay được chàng tiếp đón vào lòng.

“Vừa nãy em cười gì vậy?”

“Không có gì.”

Nếu không nghe mấy lời nói khúc sau của Vương thị, nhất định A Bảo sẽ hứng thú bừng bừng kể cho chàng nghe tin đồn Lương Nguyên Kính ‘bất lực’. Nói không chừng còn sẽ mượn dịp giễu cợt chàng một phen, nhưng bây giờ A Bảo đã mất hết hứng thú.

“Không vui à?” Lương Nguyên Kính nhìn cô vài lần.

A Bảo phát hiện chàng rất nhạy với tâm tình tốt xấu của mình, một khi không vui luôn sẽ bị chàng nhận ra đầu tiên.

Nàng suy đi tính lại, cuối cùng không nhịn được kêu: “Lương Nguyên Kính.”

“Hửm?”

“Chàng…” A Bảo gian nan mở miệng, “Chàng có từng nghĩ tới chúng ta tách nhau…”

“Em muốn tách khỏi anh?”

Nàng còn chưa nói xong thì Lương Nguyên Kính đã hết sức kinh ngạc xen ngang: “Vì sao? Em vẫn giận anh vì sáng nay sao?”

“Không có!” A Bảo buồn bực nói, “Chàng nói nhỏ thôi! Người ta nghe thấy bây giờ!”

Căn bản Lương Nguyên Kính đã mặc kệ, khiếp sợ hốt hoảng muốn kéo tay nàng lại nhưng không được.

“Vì sao muốn tách ra? Không phải hai ta đã thành thân rồi sao? Nương tử, em đổi ý?”

“……”

Đúng là A Bảo đổi ý, nhưng nàng không dám nói câu đó ra. Nhìn Lương Nguyên Kính như vậy, y như nếu nàng lỡ nói ra hai chữ ‘đổi ý’ là chàng có thể khóc ngay trước mặt nàng vậy.

“Không có! Thật sự không có!” A Bảo rối mù xoay người đi, “Em chỉ thuận miệng mà thôi! Về nhà đi! Về rồi nói nhé! Ở lại đây nữa sẽ có thêm người coi chàng như tên điên thật đó!”

Có người bình thường nào sẽ lôi lôi kéo kéo không khí không?

Nàng còn thoáng thấy Vương thị lén lút nhô đầu từ sau cửa nhìn qua đây đấy.

Trở về cùng ngày, Lương Nguyên Kính vẫn luôn tâm thần không yên, hay dùng loại ánh mắt ‘sợ bị vứt bỏ’ nhìn nàng khiến A Bảo thấy áy náy vô cớ. Đành phải che đậy lương tâm nói loạt lời ngon tiếng ngọt, còn chỉ lên trời thề thốt sẽ không rời bỏ chàng mà đi.

Nhưng tới nửa đêm, nàng nằm ở bên cạnh Lương Nguyên Kính đang ngủ say, tiếp tục lâm vào mờ mịt.

Rốt cuộc bản thân muốn làm gì đây? Nàng và Lương Nguyên Kính sau này sẽ đi đến đâu?

Cũng không thể cả đời trôi qua như vậy?

Giữa họ ngay cả động tác nắm tay đơn giản còn không làm được. Cho dù mỗi ngày sớm chiều ở chung nhưng nàng và Lương Nguyên Kính vẫn cách nhau quãng không gian xa xôi nhất thế gian này. Đó là giữa sống và chết, khoảng cách âm và dương, như trời và đất, không có cách nào để vượt qua.

Lương Nguyên Kính cần một chính thê là con người, có thể ôm hôn chàng, âu yếm nhau, sinh con đẻ cái cho chàng, cùng chàng bách niên giai lão. Quan trọng hơn hết, chàng cần một vị nương tử mà người đời có thể nhìn thấy chứ không phải một vong hồn suy tàn ở lại thế gian này.

A Bảo nghiêng người.

Ánh trăng như nước chảy, yên tĩnh sâu kín thăm dò qua cửa sổ nhỏ. Nàng đánh giá vẻ say ngủ của Lương Nguyên Kính. Chàng ngủ trông rất đẹp rất ngoan, đôi tay theo quy củ đặt lên bụng, hô hấp ổn định.

A Bảo dựa vào ôm eo chàng. Sau đó hôn lên sườn mặt chàng một cái, nội tâm rất bình tĩnh ngầm tự quyết định.

Chờ Giác Minh hoà thượng quay về từ phương bắc, nàng phải hỏi y về cách thức đầu thai chuyển thế mới được.

Quãng thời gian nửa năm qua với nàng mà nói, vậy đã quá đủ rồi.

Cũng đã tới lúc nàng nên rời đi.

Bình Luận (0)
Comment