Giữa mùa đông tháng 11, gió bắc dần nổi lên, mưa phùn lành lạnh.
Không giống với Tiểu Xuân Dương ấm áp hợp lòng người, tháng này vào lúc tuyết đang rơi, báo hiệu mùa đông phương bắc chính thức bắt đầu. Sắc trời âm u, gió lạnh thổi từng cơn, ai ai cũng chờ mong trận mưa đông dầm dề để giảm bớt tình trạng hạn hán cho mùa xuân năm sau.
Tháng này cũng là thời điểm bận rộn nhất tại Đông Kinh.
Triều đình tổ chức đại triều hội vào ngày đông chí, thiên tử sẽ rời khỏi hoành thành để tế lễ tại Thái Miếu, đế hậu sẽ đến Thanh Thành Trai Cung, lập đàn tế trời đất, cầu xin năm sau mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình.
Vừa dịp các quan viên châu huyện địa phương vào kinh báo cáo công tác ba năm một lần, thành ra trong ngoài thành Đông Kinh xe ngựa ồn ào náo nhiệt. Bụi bay mù mịt, các quán rượu lớn nhỏ đều tấp nập, những nơi vui chơi như Câu Lan, Ngõa tứ đều đông nghịt cả khách quen lẫn khách lạ, thay phiên nhau đèn dầu sáng đêm không tắt.
Đông chí là ngày hội người ta coi trọng nhất, không hề thua kém ngày tết, vào ngày này, ngay cả người nghèo rớt mồng tơi cũng muốn mặc áo mới ăn cơm ngon.
Dân chúng quan lại tay xách vỏ tre đựng giấy tiền vàng bạc, rượu và đồ nhắm đi ra ngoài thành thăm mộ, cúng bái tổ tiên. Trên đường con nít rong ruổi vui đùa ầm ĩ, bạn bè thân thuộc qua lại ăn mừng nhau, quan phủ nới lỏng lệnh cấm đánh bạc cá cược, cảnh tượng phồn hoa vô cùng náo nhiệt.
Lương Nguyên Kính tính vẽ A Bảo thành người lên phố dạo chơi nhưng lại bị A Bảo dùng lời lẽ nghiêm khắc cấm cản.
Từ ngày thành thân tới nay, nàng đều không chịu Lương Nguyên Kính lấy máu vẽ tranh, cho dù chàng có dùng đồ ăn ngon dụ dỗ như thế nào đi chăng nữa vẫn vô ích.
“Chả dễ dàng tẹo nào,” Đôi lúc A Bảo sẽ nghĩ, “Mình vốn là người rất thèm ăn cơ mà sẽ từ chối hết những món điểm tâm trân quý đó vì Lương Nguyên Kính, quả nhiên so với đồ ăn ngon thì nàng thích chàng nhỉnh hơn một chút.”
Đáng tiếc Lương Nguyên Kính vẫn không thể hiểu sự gian nan này của nàng. Ngược lại nhiều lần bắn phá thành trì như chùa Tướng Quốc nướng thịt cổ heo, thịt chồn hoang, thỏ xài, chim cút chiên ở chợ đêm Châu Kiều, còn có bánh nhân thịt nhà Tào bà bà, lê điều, hạnh khô, quả mơ gừng, quả vai với mua thêm nhiều loại điểm tâm màu mè khác ra để dụ hoặc nàng.
Nước dãi A Bảo chảy dài tận 3000 thước nhưng vẫn nắm chặt tay, giữ vững lập trường chính mình, quay mặt đi dù nội tâm lệ sầu tuôn rơi.
Trong chuyện muốn biến nàng thành người này, Lương Nguyên Kính biểu hiện thật sự quá tích cực, không khỏi làm nàng hoài nghi ý đồ nào khác của chàng.
“Có phải chàng nghĩ tới rồi không?” Nàng hỏi Lương Nguyên Kính.
“Nghĩ tới gì?”
“Nghĩ tới chuyện đó.” A Bảo mặt không biến sắc nói.
“……”
Mặt Lương Nguyên Kính đỏ bừng ngay tức khắc, lắp bắp phủ nhận: “Không, không phải……”
A Bảo cười giễu chàng: “Thẹn thùng cái gì, có thể hiểu mà.”
Từ đêm động phòng lần trước đến nay đã hơn một tháng. Chàng lại mới được khai trai, nhớ mãi không quên cảm thụ mất hồn kia nên muốn thêm lần nữa, về tình cũng có thể tha thứ.
“Thật sự không phải!”
Lương Nguyên Kính xấu hổ lẫn giận dữ muốn chết, gấp đến độ trên cổ quấn lớp phấn hồng hồng, “Hôm nay là đông chí, ngoài đường sẽ rất náo nhiệt, anh… Anh chỉ muốn dẫn em ra ngoài chơi thôi.”
Nói xong, có lẽ sợ A Bảo chưa tin, còn chêm thêm lời lẽ nghiêm túc vào: “Anh không muốn làm chuyện đó với em thật mà.”
“………………”
A Bảo cũng rối rắm, nghe được chính miệng phu quân nói câu ‘không muốn làm chuyện đó với em’, rốt cuộc nàng nên nổi giận hay không đây?
“À,” A Bảo miệng mỉm cười nhưng trong lòng chẳng vui, “Cũng phải ha, dù sao làm chuyện đó với em cũng đâu có sung sướng gì.”
Lương Nguyên Kính ngây dại.
“Sao vậy?” A Bảo ‘tri kỷ’ hỏi thăm, “Chẳng lẽ không phải như chàng nghĩ à?”
“Không phải……”
“Vậy thì sao?”
Lương Nguyên Kính giương mắt nhìn nàng rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống như không dám nhìn thẳng. Lông mi mảnh dài đậm màu, đáy mắt còn tạo ra hình quạt, khuôn mặt tuấn tú hồng hồng, môi im lặng ngập ngừng nhấp ra mấy chữ.
“Hả?” A Bảo nghiêng tai dán lại gần, “Em không nghe rõ, lớn tiếng lên chút.”
“Sung sướng lắm.”
“Sung gì cơ?” A Bảo bám riết không tha,
“Cùng em…… Chuyện đó sung sướng lắm.”
Lương Nguyên Kính đỏ mặt ráng nặn ra mấy chữ này, chàng bất đắc dĩ nhìn A Bảo: “Nương tử, không được đùa bỡn anh.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
A Bảo phì cười, đấm lên bàn cười ha hả.
Trời, Lương Nguyên Kính thú vị quá!
Sao chàng lại thú vị thế?
Chỉ cần hằng ngày chọc cho chàng đỏ mặt hoài vẫn không thấy chán. Đùa với Lương Nguyên Kính vui như vậy, sau này đi đầu thai rồi sẽ không được thấy nữa, nghĩ tới vẫn thấy có chút khổ sở.
“Làm sao vậy?” Lương Nguyên Kính thấy nàng cười cười đột nhiên ngừng lại thì hỏi liền.
“Em……”
A Bảo đang tính nói chuyện, cửa thư phòng bị gõ vang lên, nàng đành phải ngậm miệng lại.
Lương Nguyên Kính đi qua mở cửa thấy Dư lão đứng bên ngoài.
“Công tử, cơm xong rồi.”
“Được, tôi biết rồi, qua ngay đây.”
Dư lão nghe xong gật gật đầu, vẫn không lập tức rời đi, mà dò đầu ngó qua ngó lại trong thư phòng, bấy giờ mới muốn nói lại thôi rồi bỏ đi.
“Vừa rồi em muốn nói gì?” Lương Nguyên Kính quay đầu hỏi A Bảo.
A Bảo không đáp, thần sắc nghiêm túc: “Dư lão hoài nghi chàng.”
Lương Nguyên Kính ngẩn ra, cuối cùng bình tĩnh nói: “Anh sẽ giải quyết.”
**
Hôm sau, Dư lão liền bị Lương Nguyên Kính sa thải.
Ông vốn là người hầu quên quán Dương Châu của Lương Nguyên Kính. Tháng chín năm ngoái, Lương Nguyên Kính đang để tang bị kim thượng ban chỉ chiếu nhập kinh, đảm nhiệm chức vụ Đãi Chiếu cục tranh vẽ Hàn Lâm.
Dư lão đi theo cậu chủ lên phía bắc, ông là người goá vợ, có đứa con trai tại thành Dương Châu. Lương Nguyên Kính cho ông hai mươi lượng bạc, tiễn ông lên thuyền về quê để ông chăm coi nhà cũ.
A Bảo rất nghi ngờ vấn đề không có Dư lão thì Lương Nguyên Kính có thể sống sót hay không. Dù sao vừa nhìn chàng đã biết là công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, tay chân lọng cọng, ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được.
Còn Lương Nguyên Kính thì nói chàng có cách, cách của chàng là tự lực cánh sinh, tự nấu cơm cho mình ăn.
Nói ngoài miệng thì dễ, Lương Nguyên Kính không biết nhóm cả lửa. Vẫn nhờ dưới sự chỉ huy của A Bảo, chàng mới miễn cưỡng châm lửa nhà bếp, làm cho mặt mày xám tro.
A Bảo lúc này càng nghi hoặc hơn: “Rốt cuộc chàng có nấu cơm được không vậy?”
“Được.”
Lương Nguyên Kính lấy tay áo chùi chùi mặt, nghiêm trang nói, nhưng mà mặt chàng vốn dính tro bếp, chùi xong trên gương mặt trắng nõn vẫn có lốm đốm vài vết đen đen.
A Bảo thấy chàng chắc bẳm đến thế, không giống nói dối lắm mới hỏi: “Chàng từng xuống bếp à?”
Lương Nguyên Kính: “Ừm.”
A Bảo nghĩ thầm chàng từng xuống bếp mà lại không biết nhóm lửa, còn phải nhờ nàng chỉ nữa. Nhưng ngẫm lại dù gì đây cũng là ngày đầu tiên Lương công tử sống độc lập mà, không thể quá đả kích lòng tự tin của chàng, đành phải nhịn lời nói bên môi xuống, lẳng lặng mắng thầm dưới đáy lòng.
Nhưng sự thật chứng minh rằng nàng đã quá đánh giá cao Lương Nguyên Kính rồi.
Cuối cùng nấu cơm xong, hai người nhìn cái nồi lông gà vỏ tỏi, vẻ ngoài trông nhão nhẹt dinh dính, không rõ là canh hay cháo thì cùng nhau im lặng.
Khoé miệng A Bảo co quắp: “Chàng làm ra cái quái gì vậy? Ăn được không đó? Đến chó còn không ăn… Hở? Quái lạ, sao cảm giác như em từng nói lời này rồi nhỉ?”
Nàng hết sức hoang mang, Lương Nguyên Kính nghiêng đầu khoé miệng khẽ nhếch lên, bả vai mơ hồ run rẩy.
Cười có thể lây bệnh, chàng cười, chọc cả A Bảo cũng nở nụ cười theo.
Hai người nhìn mặt nhau ngây ngô cười hồi lâu, vất vả lắm mới dừng lại, A Bảo nói với Lương Nguyên Kính: “Chàng kêu Dư lão quay lại đi, còn không mướn tôi tớ khác cũng được, em sợ chàng chết đói trong nhà ấy.”
Lương Nguyên Kính không đồng ý.
Không có Dư lão vẫn có chỗ tốt, ít nhất khi bọn họ nói chuyện sẽ không còn cố tình giảm âm lượng lo lắng bị Dư lão nghe thấy nữa, cũng không cần phải để ý xem Dư lão có đang rình mò đâu đây không.
Dây thần kinh căng chặt của A Bảo rốt cuộc cũng được thả lỏng, nhưng loại nhẹ nhõm tự tại này cũng chỉ giới hạn trong toà tiểu viện này thôi.
Ra khỏi sân, nàng chọn cố gắng hết sức cách xa Lương Nguyên Kính chút, không nói chuyện với chàng, tránh để chàng có những cử chỉ dị thường trong mắt người ngoài.
Nhưng dù cách đi khá xa, tầm mắt Lương Nguyên Kính vẫn thường nhìn về phía nàng, A Bảo đã nhắc nhở rất nhiều lần chàng vẫn không thay đổi. Nàng không làm được gì với chuyện này, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Giác Minh hoà thượng ở phương bắc xa xôi mau mau trở về.
**
Thời tiết từ sau vào giữa đông, sắc trời thành Đông Kinh luôn âm u khá xấu nhìn như sắp đổ trận mưa to nhưng không thành, khiến tâm tình con người ẩm mốc theo, ấm ức phiền muộn, không hề thoải mái.
Thời tiết hôm nay vẫn không tốt như thường, Lương Nguyên Kính cùng A Bảo đi dạy học ở Quốc Tử Giám xong về nhà. Chợt thấy trong nhà xảy ra sự kiện kỳ quặc quái gở.
Trên bàn bày biện cơm canh nóng hầm hập, trong nhà đã lâu không quét dọn sạch sẽ trở lại, lá rụng trong sân được quét hết, ngay cả chăn gối sáng sớm chưa kịp gấp cũng được gấp gọn gàng.
“Có phải Dư lão về rồi không?” A Bảo hỏi.
Cả hai tìm khắp cơn nhà nhỏ đều không thấy bóng dáng Dư lão đâu, trong phòng cũng không có hành lý của ông.
Lạ quá, nếu không phải Dư lão thì sẽ có người xông vào nhà người khác không ăn trộm ăn cắp mà sẽ nấu xong cơm canh, quét nhà giúp người đó sao?
“Bất thường nha.”
A Bảo cùng Lương Nguyên Kính hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được run lẩy bẩy hỏi: “Chàng nói coi, có khi nào là quỷ làm không?”
Lương Nguyên Kính: “……”
A Bảo nói: “Chàng nhìn em làm gì? Em là quỷ thì không được sợ quỷ chắc?”
Chuyện lạ kéo dài mấy ngày liên tiếp, mỗi lần Lương Nguyên Kính trở về từ hoạ viện hay Quốc Tử Giám, trong nhà vẫn luôn gọn gàng cơm canh ngon miệng, quần áo giày vớ chưa kịp giặt của chàng cũng được giặt sạch xong phơi nắng trong sân.
Tuy người hầu vô hình này chăm lo rất tốt nhưng A Bảo vẫn thấy sởn tóc gáy.
Nàng luôn tin chắc chuyện này do con quỷ nào đó làm, nhưng không biết vì sao vị ‘đồng loại’ này của nàng vẫn tránh né không lộ diện ra gặp mặt nàng.
A Bảo không cần trèo tường mà trực tiếp bay vào, nhìn dáng người trèo tường thuần thục của Lương Nguyên Kính thì trợn mắt há mồm: “Chàng cũng biết trèo tường á?!”
Thấy Lương Nguyên Kính trèo tường nàng còn giật mình hơn thấy heo mẹ biết leo cây đó.
“Ừm,” Lương Nguyên Kính phủi phủi bụi đất dính trên áo ngoài, “Được một tiểu cô nương dạy.”
Tiểu cô nương?
Nhất thời đáy lòng A Bảo ngập giấm: “Tiểu cô nương gì? Tiểu cô nương nào? Dạy anh trèo tường làm gì? Quan hệ hai người rất tốt à?”
“Em ấy muốn ăn sơn trà trong sân người ta.”
Lương Nguyên Kính cười giải thích, bỗng nghe thấy động tĩnh truyền từ cửa viện, nhanh chóng thôi cười, lách mình trốn vào thư phòng, nhìn trộm qua kẽ hở cửa.
Nhìn nhìn bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc.
A Bảo thấy lạ: “Sao vậy? Là ai đi vào? Em nhìn xem.”
Nàng bay tới nhìn qua khe cửa, tức khắc cứng người theo.
Người đi vào xách giỏ tre chất đầy trái cây rau củ, khuôn mặt thon, dáng dấp tinh tế, ngũ quan thanh tú. Duy chỉ có bớt đỏ trải gần như trải dài hết khuôn mặt.
Là Thiền Nương.