“Quách đại nương tử, xin cô đừng làm chuyện này nữa.”
Dưới cây táo, Lương Nguyên Kính dùng lời lẽ nghiêm túc nói với cô nương trước mặt.
Thiền Nương xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dịu dàng cúi đầu, lộ ra đoạn cổ mảnh khảnh trắng mơn, đỏ mặt nghẹn giọng nói: “Xin lỗi anh, Lương công tử, tôi chỉ muốn báo đáp ân tình…”
Lương Nguyên Kính xen ngang: “Cha cô đã cảm tạ tôi rồi, tại hạ không cần cô báo đáp đâu.”
A Bảo ‘chậc’ một tiếng: “Nói gì vậy? Từ từ nói chuyện được không?”
Thiền Nương bị chàng nói năng không lưu tình như vậy, cắn môi muốn oà khóc, mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, nước mắt lay động đột ngột quỳ gối xuống.
“……” A Bảo hoảng sợ, vội vàng nhảy sang bên cạnh, “Làm sao thế? Đâu cần hành lễ lớn tới vậy?”
Lương Nguyên Kính cũng lắp bắp kinh hãi muốn kéo nàng ấy đứng dậy, chợt thấy vậy không thoả đáng, đành thu tay bắt chước A Bảo tránh sang một bên.
Thiền Nương lê đầu gối lại gần, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Lương Nguyên Kính, khóc lóc nói: “Lương công tử, cầu xin ngài cứu mạng nô gia với, Thiền Nương không cầu danh phận, chỉ xin kiếp này có cơ hội ở cạnh phụng dưỡng cho công tử…”
“………”
A Bảo hạ tay xuống, không nói gì nhìn lên trời. Đêm đông, cây táo sớm rả rụng hết lá, sao nàng còn cảm giác trên đầu có mảnh xanh ý dạt dào?
“Chẳng phải cô ấy đã đính hôn với người khác rồi sao?”
Nàng nói thầm trong lòng, vậy mà Thiền Nương cô nương này còn bày trò cạy góc tường nhà nàng đi, cũng thật dũng cảm mà, trong lòng nàng thêm ê ẩm thêm hụt hẫng.
A Bảo quái gở móc mỉa cười, lia mắt chòng ghẹo Lương Nguyên Kính: “Lương công tử được chào đón thật nha, xưa có tiểu cô nương dạy chàng trèo tường thì nay có nữ tử nấu nướng cho chàng, số đào hoa mạnh quá. Theo em thấy, chi bằng cưới người ta làm vợ đi, để cô ấy tận tâm phụng dưỡng chàng nhé?”
“…………”
Lời nói sắc bén như dao găm, sát khí ngợp trời.
Lương Nguyên Kính thức thời chọn cách tránh đi mũi nhọn, hỏi ngược lại Thiền Nương: “Tôi nhớ rõ nhà cô đã tìm người đính hôn rồi mà.”
Thiền Nương nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng: “Tôi không muốn gả tới Duyên Châu, càng không muốn gả cho người ngay cả mặt còn không biết, nhưng còn cha… Lương công tử, cầu ngài cho nô gia cơ hội đi mà, Thiền Nương chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài……”
“Làm trâu làm ngựa báo đáp chàng kìa.” A Bảo nhướng mày, hứng thú lặp lại.
“………”
“Không được.” Lương Nguyên Kính nhất quyết từ chối nàng ấy.
Thiền Nương dại ra quên cả khóc: “Vì sao ạ? Có phải… Vì cái bớt của tôi?”
Nàng ấy xoa mặt mình, đầu ngón tay hơi run nhẹ.
“Không phải.” A Bảo nói, nàng hiểu rất rõ Lương Nguyên Kính không phải người như vậy.
“Tôi đã cưới vợ.” Sắc mặt Lương Nguyên Kính lạnh nhạt nói.
“! ! !”
A Bảo bất ngờ ngẩng đầu, không dám tin nhìn chàng.
Thiền Nương cũng trừng to mắt, mặt đầy khiếp sợ.
Lương Nguyên Kính nói: “Cô nên về đi, sau này đừng đến nữa.”
Thiền Nương như rơi vào mộng, hốt hoảng đứng dậy, đứng ngốc tại chỗ, si mê ngẩn ngơ nhìn Lương Nguyên Kính. Đột nhiên nói nhỏ như tiếng muỗi: “Tôi có thể làm thiếp.”
“Cái gì?” Lương Nguyên Kính sững sờ.
“Làm thiếp hay không đều được,” Thiền Nương thấp giọng nói, “Miễn tôi có thể ở lại bên cạnh công tử là được ạ.”
A Bảo im bặt, lặng lẽ lê bước qua một bên, đờ đẫn ngửa đầu nhìn vài con quạ đen trên cây táo.
Lương Nguyên Kính hãi hùng một lát, bỗng nhiên như thấy vô cùng nhục nhã, mặt mày đỏ ngầu đầy giận dữ, xưa nay chưa từng nói ra lời lẽ gay gắt như giờ: “Cả đời này của Lương Nguyên Kính, chỉ có duy nhất mỗi nương tử của mình, tuyệt đối không nạp thiếp!”
A Bảo nghe được lời này trong lòng chợt động, dưới tàng cây táo quay đầu lại, phần mềm nhất dưới đáy lòng dường như bị chọc trúng.
“Chỉ là, tôi không làm thiếp, nếu anh thật lòng thích tôi, phải chuẩn bị mười dặm hồng trang vẻ vang cưới tôi vào cửa.”
Thời tiết cuối xuân năm ấy, mọi người ở Minh Thuý phường đưa tiễn Thôi nương tử ra bên đò xuất giá, lúc đó mặt trời lặn về tây, thuyền bè Trường Giang lui tới, ngàn buồm xa xa, nắng vàng vụn vặt trên mặt sông, nàng nắm cây xuân thảo mọc bên bờ, quay đầu nói thế với Triệu Tòng.
Triệu Tòng nghe xong thì im lặng rất lâu, cuối cùng nói: “Được, ta sẽ thử.”
Sau đó, đêm khuya Thái Tông triệu hắn vào cung, về tới vương phủ, cả người hắn đầy mùi rượu, hai mắt ửng đỏ nói với A Bảo, hắn cần cưới Tiết Hành làm vợ.
A Bảo khóc quấy, vung tay đá chân trong lòng ngực hắn, gào la phải về Dương Châu, đi ngay trong đêm đó.
Triệu Tòng gắt gao ôm nàng, giọng điệu khàn khàn cầu xin: “Đừng xa ta mà, Uyển Nương, dù là ta cũng phải có lúc thân bất do kỷ……”
Chuyển cảnh đến đêm khuya nọ tại Khôn Ninh Điện.
“Là do ta đã quá nuông chiều ngươi.”
Triệu Tòng ôm trán đang chảy máu không ngừng, lúc nói ra câu đó, ánh mắt hắn nhìn nàng rất lạnh lùng, rất đỗi xa lạ, làm nàng như rơi xuống hầm băng.
Đến tẩm các của Tiết Hành.
Các ngự y sứt đầu mẻ trán, bọn thị nữ bưng thau đồng đựng đầy máu loãng ra ra vào vào, mọi thứ biến thành đống hổ lốn.
Nàng tê liệt ngồi ở thảm dệt vàng, gương mặt dại ra, nghe thấy Triệu Tòng cay nghiệt tuyên bố: “Lý thị điên cuồng làm càn, người đâu! Cởi bỏ phục chế Hoàng hậu của ả ra, phế thành thứ dân ngay trong hôm nay, cấm túc Khôn Ninh Điện!”
“Cả đời này của Lương Nguyên Kính, chỉ có duy nhất mỗi nương tử của mình, tuyệt đối không nạp thiếp!”
Tuyên ngôn của Lương Nguyên Kính còn nán lại bên tai nàng, quanh quẩn chưa dứt, vậy mà chàng nói ra dễ như trở bàn tay, chút do dự cũng không, nội tâm A Bảo vừa kinh ngạc vừa luống cuống sợ hãi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bị chấn động kinh ngạc không chỉ có mỗi nàng,
Thiền Nương hé môi muốn nói lại thôi, bỗng nhiên thật dè chừng ngước mắt nhìn Lương Nguyên Kính, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… Nghe mẹ tôi nói, công tử chưa từng cưới vợ mà ạ.”
Lương Nguyên Kính nhíu mày: “Tôi cưới rồi.”
“Vậy…” Thiền Nương ngước mắt dồn hết can đảm hỏi, “Xin hỏi tôn phu nhân đâu ạ?”
“……”
Cô nương này cũng thật biết nói, chuyên chọc vào ống phổi người ta.
A Bảo nhu ngược giơ tay: “Đây này.”
Sắc mặt của Lương Nguyên Kính càng tệ hơn, vẻ mặt căm phẫn rõ rệt, tính cách chàng hiền hoà, hiếm khi giận dữ như bây giờ, bỗng nhiên quay người lại cắm đầu bước thẳng vào thư phòng.
A Bảo đi theo sau, thấy chàng lật ra bản vẽ lúc trước, trong lòng nhảy số: “Chàng muốn em biến thành người đuổi Thiền Nương đi giúp chàng à?”
Lương Nguyên Kính không đáp chỉ tìm dao ở chung quanh.
A Bảo ngăn trước người chàng lại, buộc chàng phải nhìn mình: “Lương Nguyên Kính, chàng dừng lại đã, em không đồng ý đâu, đây là chuyện của chàng, chàng phải tự mình giải quyết, em không giúp đâu.”
“Em không tức giận?” Lương Nguyên Kính hỏi nàng.
“Tức giận cái gì?”
“Cô ấy muốn gả cho anh, em không tức giận?”
Lương Nguyên Kính hai mắt đỏ ngầu chất vấn, tuy là hỏi nàng có tức giận hay không nhưng trông chính chàng còn giận dữ hơn nữa, tức đến mức tay run bần bật.
A Bảo tránh né ánh mắt nóng rực ấy theo bản năng.
Tức giận?
Nàng có lập trường gì để giận?
Thiền Nương nói đích xác không sai mà, chỉ mỗi chàng thừa nhận ra bên ngoài mình đã cưới vợ thì sẽ có ai đó hỏi ngược lại vấn đề này, ‘Anh nói anh cưới vợ rồi vậy sao không thấy nương tử anh đâu’, ‘Còn không phải gạt người ta à’.
Huống hồ Thiền Nương thích chàng, thích tới vậy làm A Bảo tức không nổi, cùng lắm chỉ thấy vài phần chua xót thôi.
Thiền Nương không tâm cơ kín đáo như Tiết Hành, cũng không phải mấy nương tử mắt cao hơn đầu chốn hậu cung của Triệu Tòng, nàng ấy chỉ là cô nương đơn thuần, bởi vì Lương Nguyên Kính chịu ra tay giúp đỡ Quách gia nên mới ‘vừa gặp đã thương’ chàng.
A Bảo không chỉ không thấy giận, ngược lại còn có loại tự hào mờ nhạt, bởi vì Lương Nguyên Kính là người xuất sắc như vậy nên có người thích chàng cũng chẳng có gì lạ.
Nàng cũng không rõ sao mình lại có suy nghĩ khoan dung như vậy nữa, từ nhỏ nàng đã có d.ục v.ọng chiếm hữu nặng nề, đối với người mình thích còn muốn độc chiếm chặt chẽ hơn, không được để ai khác mảy may nhúng chàm.
Năm xưa trong cung cấm, ngoại trừ xuất thân ra, ghen tuông chính là tội danh lớn thứ hai mà nhóm Ngự Sử công kích nàng, phụ nhân đố kỵ là phạm vào một trong bảy tội danh [1], nghiêm trọng sẽ phải bị hưu thê.
[1] Bảy điều chồng có thể bỏ vợ thời phong kiến: ¹ Không sinh con; ² Ghen tuông; ³ Mắc bệnh hiểm nghèo; ⁴ Dâm đãng; ⁵ Không phụng dưỡng cha mẹ chồng; ⁶ Gây bất hoà trong nhà; ⁷ Trộm cắp. Phạm 1 trong 7 tội sẽ bị nhà chồng bỏ. (nguồn thuvienphapluat)
A Bảo cũng hiểu bản thân như vậy không tốt, nhưng nàng nhịn không được.
Nếu thích ai nàng chỉ mong trong mắt người đó chỉ có mỗi mình nàng, không muốn chia sẻ với nữ nhân nào khác, kiên trì tín nhiệm cả đời nhưng không rõ vì sao lúc đến Lương Nguyên Kính thì lại hoàn toàn thay đổi.
“Có lẽ do mình quá yêu chàng.” A Bảo nghĩ. Yêu càng nhiều càng quên sạch mọi ghen ghét.
“Tay chàng chưa khoẻ mà.” Nàng chỉ nghĩ được mỗi lý do này.
“Được.” Lương Nguyên Kính nói.
A Bảo im lặng chốc lát rồi nói: “Em biến thành người cũng sẽ không giúp chàng đâu.”
Lương Nguyên Kính mím môi vẫn chọn tự cắt bàn tay, máu tươi rơi vào trong tranh, đúng vào bức tranh Lý Hùng đưa lại cho chàng vào đêm trung thu.
Lại thêm một sẹo, A Bảo nhìn lòng bàn tay chảy máu của chàng.
Sau đó không lâu, nàng hoà thành người đã bị Lương Nguyên Kính mạnh mẽ dắt ra thư phòng đi đến trước mặt Thiền Nương.
Ba người không ai nói lời nào.
Thiền Nương ngơ ngác nhìn A Bảo, nước mắt như hạt châu đứt dây tuôn ra, cuối cùng vùi đầu chạy ra khỏi sân, đến cái giỏ tre cũng không lấy đi.
“Hơi quá rồi đó.”
A Bảo bâng quơ liếc nhìn Lương Nguyên Kính, cầm lấy giỏ tre bên giếng đuổi theo người.
Thiền Nương cũng không chạy đi quá xa, ngồi xổm cách sông hộ thành không xa, cúi đầu ngây ngốc nhìn mặt nước.
A Bảo lo lắng nàng ấy nghĩ quẩn trong lòng, vội đi qua đưa giỏ trẻ cho nàng ấy.
“Cô bỏ quên cái này.”
Thiền Nương nhìn nàng, không nhận lấy, nước mắt đầy mặt.
A Bảo thở dài đặt giỏ tre lên mặt đất, bản thân ngồi xuống bên cạnh: “Cô tính nhảy sông à? Đừng nhảy, lần trước cũng có tên ngốc nhảy xuống đó rồi nhưng nước sông quá cạn, mùa đông nước nông hơn, nhảy cũng không chết còn bị ướt người, cần gì phải vậy?”
Thiền Nương không ngờ sẽ nói chuyện với nàng, hồi lâu sau mới rũ mắt nói: “Người như tôi sống cũng đâu được tích sự gì?”
A Bảo cười: “Sống không thú vị à? Thú vị mà. Bánh nhân thịt nhà Tào bà bà ngon không? Châu Kiều Ngoã Tử đẹp không? Thuyền rồng tết Đoan Ngọ hằng năm có náo nhiệt không? Còn có hoa đăng mười lăm tháng giêng nữa, nếu cô chết rồi sẽ không ăn được gì không ngắm được gì, không thấy tiếc à?”
Thiền Nương ngơ ngác, nước mắt không rơi nữa.
A Bảo lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt nàng ấy, an ủi nói: “Đừng thương tâm, trên đời không chỉ mỗi nam tử như Lương Nguyên Kính, sẽ có một ngày cô cũng sẽ tìm được lang quân như ý mình.”
Gió sông thổi tới, Thiền Nương si mê nhìn nàng hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Cô xinh đẹp tốt bụng như vậy, khó trách Lương công tử sẽ thích cô, tôi thấy rất hâm mộ.”
A Bảo cười cười, không nói gì.
Hâm mộ nàng sao?
Không ngờ luôn, nàng cũng rất hâm mộ Thiền Nương. Nàng hâm mộ nàng ấy có thể quang minh chính đại nói muốn gả cho Lương Nguyên Kính, hâm mộ nàng ấy có thể rửa tay nấu canh cho chàng mà không cần lo sợ hại cơ thể chàng có thêm vết sẹo.
A Bảo quẹt đi lệ nóng bất ngờ chảy xuống trên má mình, quay đầu nhìn Lương Nguyên Kính đứng dưới cành liễu chờ nàng cách đó không xa. Rốt cuộc mới hiểu ra vì sao nàng không đố kỵ nổi với Thiền Nương.
Bởi vì Thiền Nương có thể cho Lương Nguyên Kính những thứ nàng không cho được. Tỷ như một bữa cơm nóng sau khi về nhà, tỷ như cái ôm ấm áp, tỷ như may vá giặt giũ cho chàng, có máu nóng có da thịt.
Còn nàng thì hy vọng Lương Nguyên Kính luôn có được những điều tốt đẹp nhất.