Về đến nhà, A Bảo đã trở lại thành linh hồn.
Lương Nguyên Kính im lặng không nói gì. Đi vào thư phòng, sắp xếp lại từng bản phác thảo đã tìm.
“Tay được bôi thuốc chưa?” A Bảo hỏi.
Chàng dừng động tác trên tay, lẳng lặng nhìn A Bảo.
A Bảo lảng tránh ánh mắt kia, nói: “Mau đi bôi thuốc đi.”
Lương Nguyên Kính buông bản phác thảo xuống, đứng dậy tìm thuốc bột. Vết cắt trong lòng bàn tay vẫn chảy máu liên tục, hai bên da thịt hơi hở ra ngoài, trông thấy rợn người.
A Bảo nhíu mày: “Sao lại thế này? Máu vẫn còn chảy kìa.”
Bình tĩnh quan sát, miệng vết thương lần này cũng đâu quá lớn, hẳn phải dừng chảy máu lại chứ.
Lương Nguyên Kính không nói chuyện, đổ bột thuốc lên lòng bàn tay, bột phấn trắng hòa lẫn máu đỏ tươi nhoè nhoẹt cả lên.
A Bảo ở một bên nhìn, sâu trong nội tâm bỗng trào ra loạt cảm giác bất lực.
Trước đây nghe có người nói câu, ‘Đánh vào người thân, lòng đau như cắt’. Nàng luôn không thể lý giải nổi, trên đời làm gì có chuyện đồng cảm nào như vậy, gậy đập vào lưng người khác sao bản thân biết đau được chứ?
Nhưng cho đến bây giờ nàng mới biết, hoá ra những lời nói đó rất đúng.
Nhìn vào miệng vết thương của Lương Nguyên Kính khiến tim nàng đau như dao đâm. Bàn tay đẹp đẽ tinh xảo như đồ sứ nhất phẩm mà lại chồng chất vết thương. Lòng bàn tay bị chi chít những vết dao cắt nông sâu mờ nhạt. Trên mu bàn tay phải còn có vết sẹo hình chim yến, gần như hung đỏ hai mắt nàng.
A Bảo khe khẽ lên tiếng: “Lương Nguyên Kính, chàng có nghĩ tới việc cưới một phu nhân hay chưa?”
Động tác thắt nút vết thương của Lương Nguyên Kính khựng lại, yên lặng nhìn nàng.
“Là em đó.”
“Em không phải,” A Bảo dời tầm mắt, “Chàng cần cưới một phu nhân người đời nhìn thấy được chứ không phải một quỷ hồn.”
“Chúng ta đã bái thiên địa.”
Lương Nguyên Kính nói, quanh vành mắt ửng đỏ lên ngay lập tức.
“Vậy thì bái thêm lần nữa đi, cưới phu nhân như Thiền Nương cũng không tồi. Không cần lo em sẽ ghen đâu, Lương Nguyên Kính, nếu được em vẫn ở bên cạnh chàng mà.”
Điều kiện là chàng không được tổn thương bản thân vì nàng nữa, đáy lòng A Bảo lặng lẽ bổ sung.
“Em đây là đang sỉ nhục anh.”
Lương Nguyên Kính lạnh lùng nói. Sau đó chàng cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại phác thảo, nhưng đôi tay lại run rẩy kịch liệt chứng tỏ giờ phút này chàng không hề bình tĩnh.
A Bảo đầu đau như nứt: “Vì sao chàng phải cố chấp tới vậy? Lương Nguyên Kính, tôi nói lại lần nữa, tôi chết rồi, tôi là quỷ……”
Chàng ngẩng đầu đăm đăm nhìn A Bảo, mắt sáng như đuốc, lồng ng.ực phập phồng mãnh liệt: “Anh biết, em không cần nhắc nhở anh mãi, việc em chết rồi anh rõ ràng hơn ai hết! Nhưng vậy thì sao? Anh không quan tâm người đời nhìn mình như thế nào, anh cũng không để ý dục nam dục nữ, anh chỉ cần cùng em… mãi mãi bên nhau là đủ rồi.”
Nói đến cuối chàng đã có chút nghẹn ngào.
A Bảo không đành lòng nghiêng đầu. Ánh mắt bi thương của Lương Nguyên Kính khiến lòng dạ nàng thấy áy náy, làm nàng đau lòng. Đó là ánh mắt chân thành nhất thế gian, chất chứa tình ý cuồn cuộn như sóng nóng dung nham.
Chàng thích nàng thật rồi, A Bảo nghĩ.
Đáng tiếc là nàng đã chết, thứ chàng thích chỉ là một vong hồn. Thế gian luôn đầy rẫy chuyện trời xui đất khiến, ép người ta phải bó tay hết cách không xoay chuyển được.
A Bảo mềm giọng nói: “Em quan tâm.”
Vành mắt Lương Nguyên Kính phiếm hồng, cơ hồ cố chấp lặp lại: “Chúng ta đã thành thân, em không được đổi ý.”
“Em đổi ý,” A Bảo rũ mắt nói, “Mấy cái đó không tính.”
“Em……”
Lương Nguyên Kính đột ngột đứng dậy từ án thư, có lẽ do hành động bất chợt quá nên đầu óc có chút choáng váng. Cơ thể lung lay phải chống lên mép bàn mới không té ngã.
A Bảo hoảng sợ, vội lại gần đỡ: “Chàng làm sao vậy? Chàng không sao chứ?!”
Lương Nguyên Kính không thèm nhìn nàng, vòng qua nàng đi thẳng ra ngoài. Lúc ra đến cửa, bỗng nhiên thân hình vụt qua một cái, vịn lên khung cửa, ‘phụt’ nôn ra bãi máu đen, cả người cứ như vậy từ từ ngã xuống.
“Lương Nguyên Kính⎯”
A Bảo sợ tới mức hét lên, cuống quít tiến lại xem xét tình hình, hai mắt Lương Nguyên Kính nhắm chặt, mặt như giấy vàng, trên cằm còn dính vệt máu đen. Cho dù nàng có gọi thế nào cũng không có tiếng đáp lại.
“Chàng đừng làm em sợ mà!”
“Tỉnh lại tỉnh lại! Lương Nguyên Kính!”
A Bảo muốn nâng chàng dậy nhưng đôi tay lại xuyên thấu qua hai bên vai chàng. Nàng gấp rút lao ra cửa. Lúc còn vài bước nữa ra đến trước mặt y như có bức tường sắt, nàng không đi xuyên qua được.
“Hừ!”
A Bảo điên người vung tay đá chân.
“Người đâu ⎯⎯ Cứu mạng với! Có ai không mau tới đây cứu chàng với!”
A Bảo khóc lớn kêu to, bởi vì không chảy nước mắt nên chỉ có thể gào thét. Nàng thầm cầu xin chư thiên thần phật, ai cũng được, miễn là có người có thể tới đây cứu giúp Lương Nguyên Kính thì nàng có tan thành mây khói hay vào mười tám tầng địa ngục đều được!
Có lẽ lời cầu nguyện của nàng thật sự được thần linh nghe thấy, cửa viện đẩy ra, có ai đó từ bên ngoài đi vào.
“Thiền Nương à!”
A Bảo chưa bao giờ cảm kích cô nương này tới vậy, “Cảm ơn trời đất! Cô nương à, chàng trong thư phòng ấy, cô mau qua đó nhìn thử đi!”
Thiền Nương không nghe thấy nàng nói chuyện, nhưng nàng ấy quay lại đây chắc là tới tìm Lương Nguyên Kính.
Sau khi tìm khắp sân không thấy Lương Nguyên Kính đâu, nàng ấy do dự chốc lát mới nhấc dây đi đến thư phòng.
A Bảo nôn nóng đi theo phía sau nàng ấy. Thấy nàng ấy cực kỳ hốt hoảng nâng Lương Nguyên Kính té xỉu dậy, cắn răng dồn hết sức đưa chàng vào trong sương phòng, xong đỡ chàng nằm lên trên giường.
Lương Nguyên Kính vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Thiền Nương lau vết máu khô trên khoé miệng chàng, xong đút cho nàng miếng trà nóng. Nhưng khớp hàm của chàng ngậm chặt, nước trà không rót đi vào được.
Thiền Nương vỗ vỗ mặt chàng, hô vài tiếng “Lương công tử” vẫn không có tác dụng.
A Bảo ở bên cạnh như kiến bò trên chảo nóng: “E là do nộ khí công tâm [1], phải mời đại phu đến xem sao!”
[1] Vì đau khổ phẫn nộ nên hôn mê gọi là nộ khí công tâm, dựa theo cách gọi của đông y.
Không cần nàng nói, Thiền Nương cũng nghĩ đến việc này. Nàng ấy vội vã đi mời đại phụ đến, A Bảo không đi chung mà ở lại trông coi Lương Nguyên Kính đang hôn mê.
“Thực xin lỗi……”
A Bảo ngồi bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của chàng, lòng dạ đau nhói vô cùng, che mặt khóc lóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là em hại chàng……”
“Lương Nguyên Kính, chàng nhất định đừng xảy ra chuyện, nếu không……”
Nếu không muốn nàng làm sao bây giờ? Nàng có chết vạn lần cũng không đền tội nổi.
A Bảo mất trí thẫn thờ ngồi đó, không rõ đã trôi qua bao lâu, chợt nghe ngoài viện có tiếng bước chân.
“Nhanh vậy sao?” Nàng đứng dậy ra xem, vừa đến sân bước chân liền dừng lại.
“Đại hoà thượng?”
Giác Minh hoà thượng mặc bộ tăng bào, phong trần mệt mỏi, tay cầm thiền trượng đi vào sương phòng.
Thấy Lương Nguyên Kính hôn mê nằm trên giường, nhất thời kinh hãi vội gác thiền trượng sang một bên. Tiến lại gần bắt mạnh lên cổ tay của chàng, lại cúi đầu áp sát tai nghe tiếng tim đập trong ngực chàng, sắc mặt càng thêm căng thẳng.
Ngay sau đó, y ngẩng đầu xoắn ống tay áo của Lương Nguyên Kính lên. Mở băng vải được quấn ra, chỉ thấy trên cánh tay thon gầy toàn là vết dao nông sâu không đồng nhất cũng không khép lại. Máu thịt cuộn ngược ra ngoài, bốc lên khói đen dày đặc.
A Bảo trợn to đôi mắt, tại sao……
Vết thương hở của Lương Nguyên Kính sao còn chưa kẹp lại nữa? Đây là chuyện từ khi nào? Tại sao chàng chưa từng nói qua cho nàng hay?
Giác Minh hoà thượng nhíu nhặt mày: “Không ổn rồi, oán khí đã xâm nhập vào cơ…”
Oán khí?
A Bảo hốt hoảng quay đầu, vô cùng khiếp sợ nhìn hoà thượng.
Giác Minh lấy chăn trên giường bọc Lương Nguyên Kính lại rồi nâng ngang người lên, nhấc cây thiền trượng sải bước ra ngoài.
**
Ba ngày sau, Lương Nguyên Kính tỉnh lại trong th phòng tại chùa Đại Tướng Quốc.
Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của chàng là đưa ánh mắt tìm kiếm bóng hình của A Bảo. Thấy nàng không lui tới dính bên cạnh chăm coi mình như lúc thông thường mà là ngồi trong góc xa xa, dựa vào vách gỗ lơ đễnh suy tư.
“Nương tử……”
Lương Nguyên Kính gọi nhẹ một tiếng, mở miệng ra mới biết giọng điệu nghẹn ngào lạ thường.
A Bảo nghe thấy chàng gọi mình nên chóng hoàn hồn đứng dậy, nhưng vẫn tay chân luống cuống đứng tại chỗ: “Anh tỉnh rồi? Có đau chỗ nào nữa không? Đừng! Đừng ngồi dậy! Anh còn chưa khoẻ……”
Lương Nguyên Kính vừa cử động đã cảm thấy tức ngực nghẹt thở. Lồng ng.ực như bị khí hư chặn lại, làm chàng buồn nôn phiền muộn. Mới thoáng nhích người một chút là trán đã đổ từng đợt mồ hôi lạnh.
Chàng đành hoãn lại, nói với A Bảo: “Nương tử, lại đây…”
A Bảo chần chừ tại chỗ, cúi mặt nói: “Tôi không qua đâu, anh đừng cử động nữa, chắc Giác Minh hoà thượng sẽ lại đây, vào canh giờ này mỗi ngày y đều sẽ tới thăm anh…”
Vừa dứt lời, cửa thiền phòng được người ta đẩy ra.
Giác Minh bưng chén nước thuốc tiến vào. Thấy Lương Nguyên Kính trên giường đã mở mắt, nhất thời la lên, đặt nước thuốc lên bàn, hết sức kích động xông tới.
Vốn muốn đánh một cái lên người Lương Nguyên Kính nhưng lại sợ hại người thêm nên đành tự tát một cái lên đầu trọc bản thân.
“Tiểu hữu Nguyên Kính! Cậu tỉnh rồi! Ba ngày nay thật là muốn hù chết tiểu tăng, thiếu chút nữa cho rằng cậu không chống đỡ nổi……”
“Ba ngày?”
“Đúng vậy, cậu đã hôn mê ba ngày! Tận ba ngày!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Nguyên Kính nhíu mày. Ấn tượng của chàng dừng lại vào thời khắc A Bảo nói ‘không tính’ kia. Lúc ấy ngực chàng nhói đau như bị đâm xuyên tim, nôn ra bãi máu rồi sau đó hai mắt tối sầm bất tỉnh như sự.
Đến nay nhớ lại câu nói kia của A Bảo chàng vẫn thấy đau như tim bị khoét. Sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, trán đổ mồ hôi lạnh như đá.
“Chớ nghĩ, chớ lo.”
Bàn tay ấm áp của Giác Minh xoa xoa vùng giữa mày của chàng, trong miệng lẩm nhẩm niệm bài kinh Phật.
Cảm giác phiền muộn tắc nghẽn trong lòng Lương Nguyên Kính rốt cuộc cũng rút đi chút chút, nghe thấy Giác Minh thấp giọng thở dài: “Tiểu hữu Nguyên Kính ơi, đêm Đoan Ngọ tiểu tăng đã nói với cậu rồi, chấp niệm quá mức sẽ tổn hại đến tuổi thọ của cậu, người và quỷ khắc nhau, chung quy vẫn không phải chính đạo, đáng tiếc cậu chưa chịu đem nửa phần tôi nói lọt vào tai…”
“Không……”
Lương Nguyên Kính nghiêng đầu theo bản năng nhìn về phía A Bảo.
Cuối cùng A Bảo tiến lại gần đây, hé mắt nhìn vết thương đan xen trên cánh tay chàng, nói: “Vết thương của anh chưa từng khép lại, tại sao gạt không nói cho tôi biết?”
Lương Nguyên Kính xoã ông tay áo xuống: “Đều là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Vết thương nhỏ?” Giác Minh trợn mắt nói, “Tiểu hữu Nguyên Kính, đây đâu phải là bị thương nhỏ, đây là trọng thương muốn mạng cậu mới đúng. Cậu có hay cảm thấy ngực tích tụ khí hư, buồn bực khó tiêu không?”
Lương Nguyên Kính gật đầu, khó hiểu hỏi: “Điều này là sao?”
Giác Minh than nhẹ một hơi, vẻ thương xót giữa mày càng hiện rõ, nói: “Điều này chứng minh, hiện giờ oán khí đã xâm nhập vào cơ thể cậu, dự sắp thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, nếu tôi tới muộn thêm một bước nữa, e là giờ phút này cậu đã mất mạng luôn rồi.”
“Oán khí?”
Lương Nguyên Kính ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng mười phần.
“Là tôi, oán khí do tôi.”
A Bảo lẳng lặng nhìn chàng, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nỗi đau thương.
Nàng mềm giọng nói: “Tôi là ác quỷ, Lương Nguyên Kính.”