Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 48

Lúc mới biết bản thân là ác quỷ, A Bảo đã chẳng giấu được vẻ hãi hùng.

Nếu không tính đứa nhỏ của Tiết Hành đã chết trong tay nàng thì sơ lược sinh thời nàng chưa làm qua chuyện gì xấu. Sau khi chết cũng được coi là quỷ lành, thứ nhất không doạ người, thứ hai không hại người, nhưng theo Giác Minh nói cũng không phải tính như vậy.

Quy luật đạo trời, trong sáu cõi gồm người, quỷ, thần đều phải an vị không được quấy nhiễu lẫn nhau. Người sau khi chết đi thân xác tiêu hủy, linh hồn lên trời, xuống âm ty nơi chín suối, đến Diêm La Điện thanh toán hết mọi công đức và tội lỗi của mình. Sau đó qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà quên hết chuyện cũ, nhảy vào giếng luân hồi để chuyển thế thành người. Đó là vòng đời của một người phàm.

Nếu giống như A Bảo đây, sau khi chết không xuống địa phủ hoàng tuyền mà hồn vía phiêu bạt chốn trần gian, dần dà sẽ sinh ra tham luyến nấn ná nhân gian này.

D.ục vọ.ng càng tích càng sâu, càng căng càng lớn, lòng tham không được thoả mãn sẽ sinh ra oán khí. Nó chính là thủ phạm hại miệng vết thương Lương Nguyên Kính không được lành lặn.

Ngày nào chưa trừ bỏ oán khí, ngày đó vết thương của chàng không thể lành lại. Cho đến khi tinh khí trên người đều bị A Bảo hút đi sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn đi đời nhà ma. Đây là nguyên nhân chính mà ‘người và quỷ khắc nhau’ như Giác Minh từng nói.

Mặc cho A Bảo không ngờ vào một ngày nào đó nàng sẽ hại chết Lương Nguyên Kính.

Giác Minh nghiêm mặt nhìn Lương Nguyên Kính: “Tóm lại, tiểu nương tử A Bảo cần phải mau chóng đi đầu thai chuyển thế, bằng không sẽ nguy hại đến tính mạng của cậu.”

Lương Nguyên Kính nghe xong, bất chợt cả kinh từ trên giường ngồi thẳng dậy, đầu đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Không⎯ Không thể nào!”

“Đâu tới phiên anh nói không thể,” A Bảo đứng rất xa, lạnh mặt nói, “Lương Nguyên Kính, là tôi muốn đi đầu thai, không liên quan đến anh.”

Lương Nguyên Kính đau lòng, giãy giụa muốn xuống giường kéo nàng lại.

A Bảo tức giận đến đen mặt, vội hô lớn: “Không được xuống giường! Nằm yên đó! Nếu không tôi sẽ đi ngay tức khắc!”

Lương Nguyên Kính bị nàng hù dọa, nhất thời không dám cử động, đành ngồi lại trên giường, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng: “Em là nương tử của anh mà, chúng ta đã bái thiên địa…”

A Bảo không ngờ đã tới nước này mà chàng vẫn còn mơ mộng cùng nàng bên nhau trọn đời, lòng dạ nhất thời vừa hoảng vừa giận, rống to nói: “Anh im miệng! Có biết nguy hiểm đến tính mạng là gì không hả? Đồ ngốc! Còn muốn bên nhau với tôi, anh… Anh sẽ……”

“Anh biết,” Lương Nguyên Kính thở hổn hển xen ngang lời nàng, “Anh không sợ.”

“…………”

A Bảo mệt mỏi che gò má, nỗi bất lực sâu thẳm dưới nội tâm bùng lên.

Nói không thông, nàng biết rất rõ điểm này.

Lương Nguyên Kính là người nói không thông. Chàng có vài phần si tình, còn rất cố chấp, đã đánh chủ ý rồi sẽ không dễ dàng bị lung lay, cho nên chàng mới năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện nàng là nương tử của chàng. Bọn họ đã cúi lạy trời đất, ở góc nhìn của chàng, đây là lời thề đã định, từ đây cho đến lúc lên thiên đường hay xuống hoàng tuyền đều không thể huỷ bỏ.

“Anh không sợ, tôi để tâm.”

A Bảo nhìn chằm chằm xà nhà trên đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn anh chết trong tay tôi. Lương Nguyên Kính, anh nói ta đã bái thiên địa à? Chả sao, bái rồi cũng có thể hoà ly.”

“Em muốn hoà ly với anh?”

Tầm mắt Lương Nguyên Kính tối sầm, khí hư dâng trào, suýt nữa nôn ra ngụm máu đen.

Giác Minh thấy chàng không ổn,  vừa vội tiến lên đỡ chàng vừa khuyên nhủ: “Hai vị này, nghe tiểu tăng nói đã, đừng ầm ĩ…”

Tuy y không nghe thấy tiếng A Bảo nói chuyện, nhưng thấy mặt mày bạn tốt trắng tái hơn, câu sau còn vùng vằng hơn câu trước thì biết họ đang cãi nhau vì chuyện đầu thai.

“Chuyện này không đáng phải ầm ĩ.”

Hoà thượng quay đầu nói với Lương Nguyên Kính: “Dù cho cậu có muốn hay không muốn, bỏ hay không bỏ thì thế nào tiểu nương tử A Bảo cũng phải đi đầu thai thôi. Sư phụ tôi nói, quỷ hồn ở lại nhân gian, căn bản là vì sáu cõi luân hồi không dung, nếu cô ấy tổn hại tính mạng của cậu sẽ bị phạt tan thành mây khói dưới cửu thiên thần lôi trên trời, đến lúc đó ngay cả cơ hội chuyển thế làm người cũng không còn.”

“…………”

A Bảo tức trợn tròn mắt, vung nắm tay lên cóc vào đầu trọc của Giác Minh: “Tôi đánh chết anh con lừa trọc! Anh nói chuyện hết một lần không được à! Cứ ậm à ậm ừ làm gì hả!”

Nói lời này sớm đã không sao rồi, hại nàng và Lương Nguyên Kính ầm ĩ một trận!

Nàng xả cả câu ‘hoà ly’ luôn rồi! Tưởng nàng không đau buồn chắc? Nói xong câu đó, tim nàng như bị xé làm đôi vậy!

A Bảo đánh hoà thượng xong, quay đầu nói với Lương Nguyên Kính: “Anh nghe rồi đó, dù thế nào tôi cũng phải đi đầu thai, đây là vì muốn tốt cho đôi ta.”

Nhưng mà hai mắt Lương Nguyên Kính lại đờ đẫn, không nghe thấy câu nào từ nàng.

Tan, thành, mây, khói.

Chàng lẩm nhẩm ra bốn chữ này, ngực nhói đau thấu tim, bỗng dưng khom lưng nôn ra ngụm máu đen.

**

Sư phụ của Giác Minh là Thủ Chân đại sư của chùa Phụng Quốc phủ Lâm Hoàng trên kinh Đại Liêu. Đạo pháp cao thâm, nghe nói đã hơn trăm tuổi, cũng có người nói là hai trăm, cụ thể bao nhiêu tuổi thì không ai nói rõ. Vì Tiêu Thái hậu nước Liêu tôn sùng Phật pháp, ông cụ cũng được giới quý tộc Khiết Đan tôn trọng nên được dẫn làm thượng khách, người Liêu gọi cụ là ‘Lạt Ma’, có thể nói là quốc bảo Đại Liêu.

Năm xưa Giác Minh cạo tóc làm tăng, chính là thụ giới dưới tay vị cao tăng này, theo Phật pháp cũng được ông cụ dìu dắt.

Lần này đi lên phía bắc, y đặc biệt lên chùa Phụng Quốc thăm hỏi vị Thủ Chân đại nhân, nói rõ chuyện của A Bảo với ngài, cũng xin chỉ bảo cách thức hoá giải.

Đâu ngờ vị Thủ Chân đại sư nghe xong lại muốn cùng y xuôi về phía nam, đến Đông Kinh tự mình gặp mặt Lương Nguyên Kính.

Giác Minh nghe xong, suýt nữa quỳ xuống trước mặt cụ.

Thứ nhất do cụ đã lớn tuổi, thứ hai cụ là quốc bảo Đại Liêu. Nếu trên đường có gì bất trắc, nói vậy Tiêu Thái hậu sẽ không bỏ qua cho y.

Giác Minh khổ sở khuyên bảo, nhưng Thủ Chân đại sư đã hạ quyết tâm, chưa hề báo với chúng tăng chùa Phụng Quốc đã hành trang đơn giản theo y đi về phía nam.

Giác Minh ‘cõng’ vị quốc bảo Đại Liêu chạy đi, trên đường lo lắng đề phòng, e sợ có gì xảy ra ngoài ý muốn, cũng may đường đi ‘sợ hãi hơn là bị tổn thương’, thuận lợi thẳng một đường đến thành Đông Kinh.

Thủ Chân không muốn công khai thân phận, lấy danh nghĩa tăng lữ qua đường ghé chùa Tướng Quốc. Hiện giờ hậu viện tăng thêm một tăng xá, ngay cả trụ trì chùa Tướng Quốc cũng không biết cụ là vị ‘Lạt Ma’ danh tiếng lẫy lừng phương bắc.

Đợi Lương Nguyên Kính có thể xuống giường, Giác Minh liền đỡ chàng tới gặp mặt sư phụ mình.

Thủ chân đang nhắm mắt ngồi thiền trong phòng, cụ râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt hồng hào, mày hiền mắt thiện, trông rất hòa nhã.

Nhưng mà lần đầu tiên A Bảo vào phòng thấy cụ lại thấy bị ánh hào quang đánh úp, như dệt thành tấm lưới rơi xuống đầu. Đáy lòng đột nhiên sinh lòng sơ hãi, làm nàng không dám vào trong, chỉ có thể bồi hồi trước cửa.

“Sao vậy?” Lương Nguyên Kính dừng lại hỏi.

“Vong hồn sợ phật quang ngũ sắc nên không dám tiến lên, không cần quá lo lắng đâu.”

Thủ Chân trên đệm hương bồ từ tốn mở mắt. Cụ bị đục thuỷ tinh thể, là bị mù bẩm sinh nhưng ánh mắt lại chuẩn xác nhìn về hướng Lương Nguyên Kính đang đứng, chấp tay hành lễ, khẽ cười nói: “Đứa nhỏ, tiến lại đây.”

Lương Nguyên Kính tiến lên quỳ lạy.

Thủ chân đặt tay phải lên đỉnh đầu chàng, trong miệng hạ giọng tụng kinh Phật, xong cởi chuỗi Phật châu thất bảo trên tay đưa cho chàng.

Giác Minh ở bên cạnh giải thích, chuỗi Phật châu này đã theo Thủ Chân nhiều năm. Mỗi hạt châu Phật trong đó là xá lợi tử từ một vị cao tăng đắc đạo hai trăm năm biến thành, còn được khai quang trước Phật Tổ, vô cùng trân quý.

Lương Nguyên Kính không dám nhận, Thủ Chân lại nói: “Đeo vào có thể bảo vệ con bình an.”

Chàng đành phải nhận lấy, sau khi nói lời cảm ơn, chàng hỏi Thủ Chân: “Đại sư có thấy nương tử của tại hạ không ạ?”

Thủ Chân mỉm cười: “Tuy mắt ta mù không thể nhìn nhưng vẫn cảm nhận được.”

Lương Nguyên Kính lo lắng nhìn A Bảo không dám bước qua cửa. Chợt quay đầu lại, khoé mắt phiếm hồng, quỳ gối trên đệm hương bồ dập đầu với Thủ Chân.

“Đại sư, nương tử tại hạ tuy là vong hồn nhưng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí. Cầu… Xin đại sư chỉ điểm cách thức giải thoát, dìu dắt nương tử con có thể đầu thai chuyển kiếp, tái sinh làm người.”

A Bảo nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, biết người này cuối cùng đã nghĩ thông suốt, không khỏi vui mừng lẫn u buồn.

Vui mừng là nàng có thể rời đi, không còn tổn hại đến tính mạng của chàng nữa.

Mà u buồn cũng vì nàng sắp sửa rời đi, cùng Lương Nguyên Kính âm dương cách biệt.

Hết cách rồi, khả năng đây chính là số mệnh của bọn họ.

A Bảo ôm đầu gối ngồi trên ngạch cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời về đêm. Tối nay sao trời lộng lẫy, đúng là một ngày tốt hiếm có.

Trong thiền thất, Giác Minh nhíu mày bảo: “Lúc trước đệ tử từng cho rằng, tiểu nương tử A Bảo không vào được sáu cõi luân hồi là bởi vì sinh thời có tâm nguyện chưa hoàn thành, sau này phát hiện không phải do duyên cớ này. Sư phụ ạ, đệ tử trầm tư không hiểu được, kính xin sư phụ giải thích mọi nghi hoặc, đến tột cùng nguyên nhân là gì?”

Chỉ khi tìm đúng bệnh trạng mới có thể hốt đúng thuốc.

Thủ Chân trầm ngâm một lát, hỏi: “Có biết hài cốt được chôn ở đâu không?”

Giác Minh sững sờ, bên cạnh là Lương Nguyên Kính cũng khiếp sợ ngẩng đầu.

Thủ Chân nhắm mắt nói: “Tìm ra thi thể mới biết được tiền căn hậu quả, đi đi.”

Nói xong một lời, tiếp tục ngồi thiền.

Giác Minh đỡ Lương Nguyên Kính an tĩnh rời khỏi thiền thất, cả hai chậm rãi đi lại trong đình, A Bảo đi theo sau bọn họ từ xa.

Ánh trăng trong đình viện như nước đọng không sáng, rong rêu đan xen, Giác Minh nhìn chung quanh trái phải, hỏi: “Tiểu nương tử A Bảo có ở đây không?”

Lương Nguyên Kính quay đầu nhìn người lẳng lặng đi theo đằng sau, đáp: “Có.”

Giác Minh: “Tiểu nương tử A Bảo có biết mình được chôn ở đâu không?”

A Bảo: “……”

Hình như cũng biết mình đặt câu hỏi ngu ngốc, Giác Minh hoà thượng sờ sờ cái ót, ngượng ngùng cười cười, lúm đồng tiền trên má thoắt ẩn thoắt hiện.

Lương Nguyên Kính nhìn Giác Minh: “Có thể cho chúng tôi ở riêng với nhau một lát không?”

“Hai người?”

Giác Minh kịp phản ứng: “Chỉ có cậu và tiểu nương tử A Bảo à. Được, nhưng cậu có tự quay về được không?”

Lương Nguyên Kính gật đầu.

Giác Minh nói: “Vì nghĩ cho sức khoẻ của cậu, quãng thời gian này cần phải ở lại chùa, vết thương trên cánh tay của cậu… Sư phụ và tôi sẽ cùng nhau nghĩ cách.”

“Đã biết, đa tạ cậu.” Lương Nguyên Kính nói.

Giác Minh rời đi, A Bảo đứng trong bụi trúc đuôi phượng, rũ ống tay áo thờ ơ nói: “Anh không nên để hoà thượng đi, đợt chút nữa té xỉu sẽ không có ai đỡ anh đâu.”

“Cũng đâu yếu ớt tới mức đó.”

Lương Nguyên Kính cười ôn hoà, muốn cất bước đi lại chỗ nàng.

A Bảo vội ngăn: “Đừng⎯⎯ Anh đứng yên đó, đừng lại đây!”

Lương Nguyên Kính dừng bước chân, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: “Nương tử, em sắp đi đầu thai rồi, hai ta… Không còn bao lâu nữa.”

Đáy lòng A Bảo cay đắng, tựa hồ muốn oà khóc: “Tôi biết!”

“Vậy trong mấy ngày cuối cùng này, chúng ta hãy ở chung giống như trước, được chứ?”

Lương Nguyên Kính vươn tay với nàng, khẽ mỉm cười: “A Bảo, lại đây.”

Gió đêm hiu hiu, phác hoạ thân hình gầy guộc của chàng dưới lớp áo ngoài. Bởi vì khí huyết thâm hụt nên sắc mặt vẫn có hơi trắng bệch, nhưng nụ cười tươi nơi khoé môi vẫn như trước kia, dịu dàng như vậy, như gió mát thanh thanh, như trăng sáng tỏ tường.

A Bảo cầm lòng không đậu đi lên phía trước, nắm lấy tay chàng.

Không ngờ vừa chạm tay lại bị thiêu đốt, y như thứ nàng nắm không phải là tay của Lương Nguyên Kính mà là cục than nóng. A Bảo đau đến mức la lên rút tay về.

“Em sao vậy?” Lương Nguyên Kính hoảng loạn hỏi.

“Nóng quá!” A Bảo che tay lại nói.

“Nóng?”

Chẳng phải nàng không có cảm giác khi sờ vào sao?

Lương Nguyên Kính đờ ra, ánh mắt chuyển sang chuỗi Phật châu thất bảo trên cổ tay, trầm tư một lát, không chút do dự cởi nó xuống.

A Bảo thấy thế liền lên tiếng ngăn cản: “Anh đừng tháo! Khó trách đại sư muốn đưa cái này cho anh, có lẽ dùng để khắc tôi, đừng tháo đừng tháo mà, mau đeo vào lại đi!”

Lương Nguyên Kính không muốn đeo nhưng lại không lay chuyển được yêu cầu của nàng, đành đeo vào một lần nữa, cũng chủ động kéo dài khoảng cách với nàng, không tin được lần này đến phiên A Bảo dựa gần lại.

“Không phải không thấy thoải mái sao?” Lương Nguyên Kính lùi về sau một bước, không muốn làm nàng bị thương.

“Tạm ổn,” A Bảo nói, “Không lợi hại bằng đại sư thôi.”

Phật quang chuỗi hạt này so với Phật quang trên người Thủ Chân đại sư, tựa như ánh sáng của đom đóm so với ánh sáng của mặt trời. Tuy vẫn sẽ khiến nàng khó chịu nhưng không như bị núi đè trước cửa thiền phòng.

Cả hai đứng cách nhau nửa cánh tay, đều thấy hết sức bất đắc dĩ.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước, đột nhiên nhìn mặt nhau nở nụ cười, đại khái cảm thấy trên đời này không có cặp vợ chồng nào xui xẻo giống bọn họ cả.

“A Bảo.” Lương Nguyên Kính bỗng gọi.

“Hả?”

“Qua sinh nhật rồi hẵng đi em nhé.”

A Bảo khựng cười, gật gật đầu: “Được.”

“Anh dẫn em đi ngắm hoa đăng.” Lương Nguyên Kính nói.

“Được.”

“Muốn gọi a ca tới không?”

A Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Gọi đi.”

Dù sao lần này cũng vĩnh viễn không gặp lại nhau thật rồi.

**

[Thơ Đường] Mộng Vi Chi – Bạch Cư Dị

Đêm qua nằm mộng dắt tay chơi,

Sáng dậy đầm khăn ướt lệ rơi.

Chương Phố thân già ba lượt ốm,

Hàm Dương nấm cỏ tám năm rồi.

Xương mềm dưới suối yên thân bác,

Tóc trắng trên đời gửi phận tôi.

A Vệ, Hàn Lang lần nối gót,

Dưới âm có biết chuyện trên đời?

(bản dịch của Như Quy, thivien.net)

⎯ ⋆˚࿔ Hết quyển năm ⟪Tương kiến hoan⟫

**

Tác giả có chuyện nói:

Có nhiều bạn hỏi vấn đề kết BE hay HE, tui thấy nói ra sẽ bị coi là spoiler, tới quyển cuối rồi, chuyện xưa cũng không quá dài đâu nên mời các mom kiên nhẫn đọc hết nhé.

Bình Luận (0)
Comment