Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1008 - Chương 966: Đổi Chủ (1).

Chưa xác định
Chương 966: Đổi chủ (1).

Những năm gần đây, dù là đã từng chứng kiến thủ đoạn kín đáo và tàn nhẫn của Thẩm Hoài được che giấu dưới những biểu hiện nghênh ngang hống hách, hay là những địa phương phát triển với tốc độ nhanh tất cả mang đến danh tiếng cực kì cao cho Thẩm Hoài, Ngu Thành Chấn cũng không có ý định nảy sinh xung đột trực tiếp với anh,khiến cho mâu thuẫn hai bên sâu sắc đến mức một mất một còn như vậy.

Bị giới hạn trong lập trường, Ngu Thành Chấn cũng chỉ nhất trí ủng hộ có mức độ với Trần Bảo Tề.

Nhìn thấy đôi mắt dưới hàng lông mày của Thẩm Hoài sáng lên, dưới sự châm chọc của của đám người Trần Vĩ Lập, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, khí thế đang từ từ dâng lên, bày ra một thái độ “anh được anh lên, Ngu Thành Chấn vẫn bình tĩnh liếc mắt qua nhìn Trần Bảo Tề.

Tuy rằng Trần Vĩ Lập là cán bộ giao lưu đến nhậm chức ở Đông Hoa, công tác được phân công quản lý cũng không phải là công việc quan trọng gì, cùng Chu Kỳ Bảo thuận lợi đến Hà Phổ đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, huyện trưởng, đều phát sinh sau khi Từ Bái thể hiện thái độ công khai ủng hộ dự án Hoài Điện Đông tống, thật sự không khó nhìn ra anh ta chính là do Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái ném đến Đông Hoa.

Trần Vĩ Lập đề xuất ý tưởng phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ, hoặc là anh ta rảnh rỗi ý thức được thời cơ anh ta nên thể hiện. Nhưng Mạnh Kiến Thanh, Quách Thành Trạch đối với Thẩm Hoài ít nhiều có chút hướng gây sự ép bức, thì có thể hiểu rõ bọn họ đã được Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái bày mưu đặt kế, Ngu Thành Chấn lúc này rất muốn biết thái độ thật của Trần Bảo Tề có thay đổi hay không.

Trần Bảo Tề cầm hộp thuốc lá lên, lấy điếu thuốc ra đốt, hít vào nhả khói ra vài ngụm, sau làn khói thuốc mơ hồ càng khiến gương mặt ông ta trở nên tiều tụy, nếp nhăn càng sâu hơn.

Nếu Thẩm Hoài đúng như lời Mạnh Kiến Thanh nói “ Anh được anh lên”, Trần Bảo Tề hút xong hai điếu thuốc, liền nhìn về hướng Quách Thành Trạch:

- Thị trưởng Quách, ông thấy chuyện này xử lý như thế nào?

Mí mắt Quách Thành Trạch hạ xuống thấp, tầm nhìn rơi vào đầu bút máy trong tay hai ba giây, lại ngẩng đầu lên ánh mắt thâm thúy nhìn Thẩm Hoài.

- Huyện Hà Phổ từ bỏ lấy dự án Tấm thép phủ của tập đoàn Phong Lập, tôi tin bộ máy huyện ủy Hà Phổ đã suy tính kỹ rồi, không phải cá nhân một người quyết định qua loa. Tuy nhiên, lập trường của thành phố, bất luận là quy mô, hay là đối với xu hướng tăng cường công nghiệp sắt thép thành phố Đông Hoa, chỉ cần có một chút khả năng,đều không thể từ bỏ nhận dự án này …

Câu nói của Quách Thành Trạch, một mặt là xác định rõ thành phố cùng khu Đường Áp trực tiếp ra mặt nhận dự án Tấm thép phủ, mà trong lòng Thẩm Hoài càng rõ hàm ý ẩn trong lời nói của Quách Thành Trạch là gì.

Sau khi Quách Thành Trạch đợi hai ba giây, thấy bên này không có phản ứng, liền ra hiệu thư kí ghi lại những lời ông ta vừa nói vào trong bản ghi nhớ hội nghị hôm nay,mà động tác rất nhỏ này khiến Trần Lập Vĩ hưng phấn khó có thể mà hất mày lên. Thẩm Hoài nhìn thấy cũng chỉ lạnh lùng cười cười.

Huyện Hà Phổ lựa chọn rút lui, Thẩm Hoài chưa hề thương lượng với Thích Tĩnh Giao, Chu Kỳ Bảo, nhưng Quách Thành Trạch biết rõ như thế, còn trước mặt nói như vậy,cũng sao không nói là anh cá nhân tự ý độc đoán.

Trong lòng Thẩm Hoài nghĩ tính kiên nhẫn của mấy người này càng ngày càng kém rồi, nghĩ đến một khi khu Đường Áp nhận dự án Tấm thép phủ, Quách Thành Trạch còn ghi nhớ hội nghị hôm nay, trực tiếp xin anh đi rồi.

Ngu Thành Chấn thấy sắc mặt trầm tĩnh của Thẩm Hoài không hề có bất kì thái độ ngăn trở nào, chỉ ngồi nhìn thư kí viết câu nói của Quách Thành Trạch vào bản ghi nhớ hội nghị, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là hắn ta quá kiêu căng tự đại, nông cạn vô tri, hay là nói hắn ta có tự tin khi Đường Áp không lấy được dự án này?

Quách Thành Trạch và thư kí đem những lời của ông ta viết vào bản ghi nhớ, lại nghiêng đầu về phía Trần Bảo Tề, đưa ra kiến nghị của mình:

- Trước mắt xem ra, ngoài huyện Hà Phổ ra, thì còn khu Đường Áp có điều kiện đầy đủ hơn một chút. Tôi chủ trương công tác của tập đoàn Phong Lập do khu Đường Áp làm đại diện, thành phố do Phó chủ tịch Trần cố gắng hết sức ủng hộ tài chính về mọi mặt, Bí tư Trần, anh thấy thế nào?

Mạnh Kiến Thanh cũng đã là thành viên ban lãnh đạo ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Quách Thành Trạch giới thiệu Trần Lập Vĩ phụ trách ủng hộ vốn của thành phố, dụng ý thúc đẩy vị trí của Trần Lập Vĩ lên cũng là rõ ràng mười mươi rồi.

Tuy nhiên, nếu Dung Tín cùng tập đoàn Tỉnh thép có thể cùng tập đoàn Phong Lập nhận lấy, trên nghiệp vụ và thị trường đối mặt với thế suy yếu của Mai thép, bọn họ quả thật không thể tiếp tục cùng Kế Kinh tranh giành vị trí Bí thư huyện ủy huyện Hà Phổ.

Nghĩ đến đây, Trần Bảo Tề gật nhẹ đầu, nói:

- Chỉ cần có khả năng, là phải ra sức thực hiện một chút.

Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch đều tỏ thái độ trực tiếp, các ủy viên khác còn lại càng không cần nhiều lời. Kế tiếp Quách Thành Trạch lại nói một chút về phối hợp chuyển nhượng của huyện Hà Phổ, Thẩm Hoài không có ý kiến gì, thấy chủ đề hội nghị thảo luận kết thúc, liền rời khỏi hội nghị trước.

Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh kiên trì tham gia vào khu Đường Áp, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn cũng tích cực phối hợp, Thẩm Hoài nghĩ đến tình hình tiếp theo còn phải hỗn loạn một hồi, anh cũng không có ý trở lại huyện cùng với Ngụy Nam Huy, liền bảo Đỗ Kiến lái xe về huyện trước, anh thì đi ra tòa nhà thành ủy, xuyên qua theo chợ bán sỉ trang phục trên con đường Diêu Ổ, gặp Chu Dụ dừng xe đứng ở dưới bóng cây, mở cửa xe ngồi vào.

- Anh xem tin nhắn …

Chu Du đưa điện thoại trở lại cho Thẩm Hoài xem.

Nội dung tin nhắn rất ngắn, chỉ ngắn ngủi vài từ: “Thẩm Hoài thiếu chút đoạn tụ cùng Quách Thành Trạch rồi.”

- Nào có khoa trương như vậy. - Thẩm Hoài cười thản nhiên, nói: Bọn họ cố ý muốn tạo bầu không khí khiến tôi rời khỏi Đông Hoa chứ …

Hiện tại có di động, có tin nhắn, tin tức lan truyền cực kì nhanh, bởi vậy Thẩm Hoài rời khỏi phòng hội nghị không đến nửa tiếng, tin tức đã truyền đến tay nhiều người, bay đến điện thoại của Chu Dụ, cũng có thể đoán biết Quách Thành Trạch bọn họ cấp bách muốn anh rời khỏi Đông Hoa đến mức nào.

Thấy Thẩm Hoài thả thấp ghế ngồi, ôm đầu nửa nửa người nằm xuống, Chu Dụ nghiêng thân mình nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh khiến cô ngày đêm nhớ mong,mang theo chút ngữ điệu thương cảm, hỏi:

- Lần này anh thật sự phải đi khỏi Đông Hoa hả?

- Đi chứ, mới có thể khiến nguời nào đó thương nhớ tới tôi.

Thẩm Hoài hài hước nói, nghiêng đầu đã thấy trong mắt Chu Dụ ảm đạm, thấy cô không hy vọng mình rời khỏ Đông Hoa, đưa tay sờ đôi má trơn nhẵn thơm mát, hỏi:

- Không nỡ để anh đi à?

- Ai luyến tiếc, ai mà thèm anh chứ?

Chu Dụ mạnh miệng nói, nhưng trong lòng biết cô không nỡ. Mặc dù ngày trước hai người có cơ hội gặp nhau cũng rất nhiều, nhưng biết cùng Thẩm Hoài ở trong thành thị, dầu gì có cảm giác an tâm, cũng không biết sau khi Thẩm Hoài đi rồi, cái cảm giác này còn có thể tiếp tục tồn tại hay không. Cũng không biết khoảng cách về không gian, sẽ có thể làm hai người từ nay về sau trở nên không thân thiết như trước hay không, hay từ nay về sau sẽ lạnh nhạt dần.

Tâm tư Chu Dụ phức tạp, đầu nghiêng qua, đem bàn tay ấm áp dày rộng của Thẩm Hoài kẹp ở giữa hai bên má và bả vai, muốn cảm giác vuốt ve an ủi này khắc sâu ở trong đầu.

Mặc dù đi xe nhà ra ngoài, nhưng trên đường người đi đường rất nhiều, cũng sợ người khác đi qua từ phía trước, từ cửa sổ trước xe thấy được chuyện bên trong xe, Chu Dụ muốn tìm nơi yên tĩnh vắng vẻ, nơi không làm cho người ta chú ý để dễ nói chuyện với Thẩm Hoài.

Chỉ có điều trên đường nguời xe như nước, lấy đâu ra chỗ nào yên tĩnh tránh tầm nhìn người khác chứ? Muốn cẩn thận để không bị ai nhận ra, cả thành phố ồn ào náo nhiệt,lại càng không thể đi nhà nghỉ thuê một phòng trong thành phố được.

Thẩm Hoài để cho Chu Dụ lái xe vòng quanh Thúy hồ. Nếu anh thực sự rời khỏi Đông Hoa, sau này cơ hội trở lại sẽ không có nhiều như vậy, vẫn có một vài nơi anh muốn nhìn nghiêm túc.

Quẹo vào đường Ninh Hải Nam ở phía tây hồ, nhìn ven đường có một tòa nhà cao tầng, từ cửa lớn nhìn vào, khu chung cư mới vẫn chưa có nhiều hộ gia đình, lại là thời gian làm việc, trong tiểu khu gần như nhìn không thấy người đi lại bên ngoài, mà tiểu khu lại gần Thúy hồ, Thẩm Hoài để Chu Dụ lái xe vào bên trong tiểu khu.

Đi vào sâu bên trong tiểu khu, bên đường ngoại trừ hai bảo vệ, thì không gặp hộ gia đình khác. Vây quanh gần bên hồ nước, hoa đón xuân còn chưa tàn, thảm hoa vàng ở trên bờ hồ, giống như thảm thêu mềm mại dệt vào nhau.

Môi trường xung quanh cư xá rất tốt, nhìn ra được là khu nhà ở hạng sang, cũng có thể là khu nhà ở mới, người trong tiểu khu rất ít, bài trí đặc biệt, vây quanh một mảnh hồ, cảnh sắc con người hết sức vui vẻ.

Thân thể Chu Dụ nghiêng người qua, đem ghế dựa trên xe hạ thấp xuống, thoải mái nằm dựa vào Thẩm Hoài, hỏi:

- Dự án Tấm thép phủ thật sự để khu Đường Áp tiếp nhận à?

- Để bọn họ phấn khích vài ngày, anh bây giờ phá hỏng sự hăng hái của bọn họ, hẳn là rất buồn chán đó.

Thẩm Hoài thản nhiên cười, không thèm để ý, cơ thể cực kì thoải mái ôm đầu dựa vào sau, đưa tay nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của Chu Du, để cô dựa vào, nằm trên ngực của anh.

Nhưng Chu Dụ nghĩ về sau này thời khắc gặp Thẩm Hoài sẽ ngày càng quý giá, lại khó dừng xe được ở ven hồ trời chiều nhìn non sông tươi đẹp, cũng bất chấp góc bên này vẫn sẽ có người đi tới, ngoan ngoãn dựa sát lại.

Bình Luận (0)
Comment