Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1009 - Chương 966: Đổi Chủ (2).

Chưa xác định
Chương 966: Đổi chủ (2).

Tháng năm dần dần nóng bức, quần áo mỏng, thân thể mềm mại tựa vào ngực, đẩy đà mềm mại.

Khi Chu Du ngồi thẳng lưng ngay ngắn, bộ ngực liền ôm trọn chắc nịch, nghiêng người nằm qua, lại đè nặng lên chiếc áo lót cúp ngực tròn trịa màu vàng, cúc áo gần như muốn bung ra. Chiếc áp màu cà phê cài trong chiếc quần tây dài, chân hơi cong lại, đường cong mông đẫy đà tuyệt đẹp.

Thẩm Hoài đưa tay đem kẹp tóc màu ngọc gỡ xuống, để mái tóc của cô như thác nước chảy xuống, nổi bật lên vẻ mặt tuyệt đẹp mềm nhẵn, làn da tuyết trắng dịu dàng rực rỡ giống như đồ gốm, mùi thơm nhẹ nhẹ quanh quẩn ở chóp mũi, cũng khiến cho Thẩm Hoài khó có thể mà kiềm chế được lửa lòng đang trào dâng, bàn tay để trên bộ ngực tròn trịa của Chu Dụ, cảm nhận sự cứng rắn và cảm giác đàn hồi chạm vào tay.

Chu Dụ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, không nói thêm gì, thân mình lại nằm thấp hơn một chút, gối đầu trong ngực Thẩm Hoài, nghe tim của anh đập, mặc cho tay của anh đặt trước ngực của mình.

Một lát sau, Thẩm Hoài cởi bỏ hai cái khuy trước ngực trên áo sơ mi của cô muốn thò tay vào, Chu Dụ thấy đũng quần Thẩm Hoài đã đội lên khích thước không nhỏ, đưa cánh tay nhẹ nhàng đè lên phía trên quần, cảm nhận được vật cứng như sắt khiến tim cô đập nhanh, thấy tay Thẩm Hoài thò vào bên trong quần áo sờ lung tung, tay cô xoa lồng ngực Thẩm Hoài ngẩng đầu hờn giận nói:

- Bộ dạng anh như vậy không thấy khó chịu à?

Chu Dụ thật cẩn thận không để người ngoài phát hiện ra chuyện giữa cô và Thẩm Hoài, nhà nghỉ thì không dám đi, không dám thuê phòng một mình ở bên ngoài, càng không thể đến trụ sở của Thẩm Hoài, hai người bình thường đều là gặp nhau kín đáo trong xe, sau đó nhịn đến lúc đêm vắng, để xe chỗ ít người lui tới.

Chỉ có điều bên hồ bên này nhìn không thấy ai, nhưng không chắc chắc lúc nào thì sẽ có người đi tới, Chu Dụ cũng không dám to gan ở trong xe làm loạn một trận với Thẩm Hoài lúc này.

- Chúng ta đi Giang Bình nhé?

Thẩm Hoài nâng khuôn mặt xinh đẹp thơm mát của Chu Dụ, hỏi.

Huyện Giang Bình ngay phía tây thành phố, cách không xa, nhưng anh và Chu Dụ gần như không có tiếng ở Giang Bình, chỉ cần không gặp xui đụng vài người bạn, chỉ cần không lộ mặt ở trên đường cái, hai nguời cùng ăn cơm, thậm chí thuê một phòng ngủ mà không cần lo lắng sẽ có ai đó nhận ra.

Chu Dụ cũng đã rất nhiều ngày không cùng Thẩm Hoài thân thiết, lại nghĩ Thẩm Hoài có thể rất nhanh sẽ rời khỏ Đông Hoa, cảm xúc biệt ly trong lòng lại nổi lên, liền gật đầu đáp ứng.

Chu Dụ khởi động xe chạy ra ra ngoài tiểu khu, lúc đi qua của lớn nhìn thấy có chiếc xe màu trắng chạy đối diện lái vào trong tiểu khu, Thẩm Hoài liền thấy Tạ Chỉ ở trong xe, một mặt lái xe đi vào tiểu khu, một mặt kẹp điện thoại không biết nói chuyện cùng với ai, cũng không chú ý anh và Chu Dụ ngồi trong chiếc xe nhỏ đối diện.

Chu Dụ cũng lập tức nhận ra Tạ Chỉ.

Cô có tật giật mình, nào dám dừng lại chào hỏi Tạ Chỉ, trong lòng chỉ mong Tạ Chỉ tập trung nghe điện thoại, không nhận ra cô và Thẩm Hoài, bèn dẫm chân ga chạy xe ra tiểu khu.

Thẩm Hoài không biết Tạ Chỉ ở đây, bỗng nhiên thấy cô ta lái xe xuất hiện ở nơi này, cũng nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tạ Chỉ đột nhiên phanh lại ở phía sau,dường như mới lấy lại tinh thần sau khi nghe điện thoại.

Cách hai tầng kính thủy tinh sau cửa xe, Thẩm Hoài cũng không biết rốt cuộc Tạ Chỉ có nhận ra anh và Chu Dụ hay không, hay là vì lý do gì khác khiến cô ta dừng xe lại ngay ở phía sau. Tuy nhiên, Thẩm Hoài nghĩ chuyện của anh và Chu Dụ bị Tạ Chỉ bắt gặp, cũng không lo lắng cô ta sẽ ác ý công khai ra ngài, có lẽ trong lòng cô ta cũng chỉ khinh thường mình thêm một chút mà thôi.

Thẩm Hoài và Chu Dụ đến Giang Bình ăn cơm, cũng ôm ấp nhau hơn một giờ trong khách sạn, đến chín giờ mới thì lái xe quay lại thành phố.

Thẩm Hoài để Chu Dụ lái xe trở về trước đón Tình Tình, anh đã xuống xe ở đường Ninh Hải Nam, cũng không vội bắt xe về, đi bộ đến nơi bán hàng kí gửi bên Thúy Hồ,ngồi trên lan can nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn giữa màn đên hút thuốc.

Buổi chiều trên xe thấy tiểu khu của Tạ Chỉ, chỗ cách phía trước không xa.

Kề bên này là viện y học và kí túc xá trường sư phạm, mặc dù đã qua chín giờ rồi, bên hồ vẫn còn không ít thanh niên trai gái đi dạo, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy thanh xuân của họ, Thẩm Hoài cũng giật mình nhớ lại thời gian khi ở trường học.

Nhìn thấy Tạ Chỉ mặc bộ thể thao màu cà phê từ rất xa chạy bộ tới, cô đeo chiếc tai nghe màu trắng, trên cổ treo chiếc khăn, chạy đến mức mồ hôi đầm đìa.

Nhìn thấy Tạ Chỉ đang chạy tới ngay trước mặt, Thẩm Hoài chỉ làm như không thấy cô ngồi một mình yên lặng, nhưng không ngờ Tạ Chỉ chạy qua vài bước, lại tháo tai nghe ra, hỏi:

- Hôm nay tôi ở trước của tiểu khu Ninh Hải nhìn thấy Phó trưởng ban tuyên giáo thành ủy Chu ở cùng với một người đàn ông nào đó, là anh phải không?

Thẩm Hoài nhìn đôi mắt trong suốt của Tạ Chỉ dưới ánh đèn đường, mồ hôi chảy dọc xuống theo khuôn mặt gầy của cô, sắc mặt đỏ thẫm, thở hồng hộc, xem ra đã chạy hồi lâu, mà mồ hôi nóng của cô nhìn như một kiểu đẹp tràn đầy sức sống.

Thẩm Hoài thở ra một làn khói, phủ nhận mặt không đổi, nói:

- Tiểu khu Ninh Hải gì, cô ở trước cửa tiểu khu Ninh Hải nhìn thấy Chu Dụ, sao lại không chào hỏi cô ấy?

Tạ Chỉ đương nhiên không tin sự phản bác của Thẩm Hoài, bĩu môi khinh thường. Buổi chiều lúc cô lái xe vào trong tiểu khu đang cùng anh trai nói chuyện điện thoại về thông tin truyền ra trong hội nghị ủy viên thường trực thành phố hôm nay, đợi lúc Chu Dụ đi tới đối diện, thì đã chạy xe qua, cũng không hề nhìn rõ người ngồi ghế phụ bên cạnh Chu Dụ là ai, chỉ nhìn thấy phần gáy.

Tuy rằng phần gáy ở đằng sau giống Thẩm Hoài, nhưng rốt cuộc cũng không thể khẳng định, không ngờ buổi tối chạy bộ vòng quanh hồ, lại gặp Thẩm Hoài đang ngồi bên lan can hồ hút thuốc.

- Mặc dù hồi chiều trong thành phố truyền ra rất nhiều tin tức, nhưng tôi biết anh sẽ không thật sự nhượng dự án Tấm thép phủ về tay Đường Áp đâu.

Tạ Chỉ dừng lại, cũng không đơn thuần chất vấn về chuyện khi chiều có phải Thẩm Hoài hay không, cô lấy chiếc khăn từ trên cổ xuống lau mồ hôi, dựa vào lan can đứng,có chút hưng phấn nhìn về phía ánh sáng trong màn đêm ở đối diện hồ, cùng Thẩm Hoài nói về chuyện Tấm thép phủ của Phong Lập.

- Vì sao lại hỏi như vậy? Thẩm Hoài nói.

- Sau khi xây dựng xong Tấm thép phủ Phong Lập, mỗi năm sẽ giảm gần triệu tấn thép mỏng, thị trường này Mai Thép sẽ không bỏ qua đấy. Nhà máy thép do Tỉnh Thép,Chế biến sắt thép Phú Sĩ cùng tập đoàn Phong Lập góp vốn thành lập cũng sẽ không bỏ qua thị trường này. Trong lòng anh hiểu rõ việc thu hút vốn đầu tư để khu Đường Áp tiếp nhận, khu Đường Áp khẳng định sẽ hợp tác với Tỉnh Thép, Chế biến sắt thép Phú Sĩ nhận tập đoàn Phong Lập, anh thật sự muốn bỏ cơ hội này, chẳng phải là ý muốn vứt đi một khối lợi ích quan trọng nhất của Mai Thép hay sao.

- Tôi thật sự là người đầu óc nhỏ nhen, có thù tất báo, ai đụng đến tôi, tôi thật sự sẽ hoàn trả lại gấp đôi.

Thẩm Hoài thản nhiên cười, nói:

- Có lợi hay không có lợi cũng vậy, tính của tôi như thế, cô cũng không phải là lần đầu tiên được biết.

Tạ Chỉ đương nhiên không tin Thẩm Hoài vì thật sự muốn đả kích Tống Hồng Kỳ mà vội ra chiêu, nói:

- Anh đem những lời này lừa người khác đi, tôi không phải là con nít.

- Cô có chỗ nào không nhỏ?

Thẩm Hoài đưa mắt nhìn trước ngực Tạ Chỉ. Tạ Chỉ chạy bộ ra không ít mồ hôi, lúc này dừng lại, áo thể thao có phần bó sát người, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong không mặc gì, cười nói:

- Tôi nghe nói cô gái bộ ngực lớn, chạy bộ không đeo cái kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị đau, cô rõ ràng không phải là…

- Anh !

Tạ Chỉ nghe lời nói trêu chọc của Thẩm Hoài, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cứng lại, đôi mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài chẳng sợ đôi mắt xem oán giận của Tạ Chỉ, hít một hơi thuốc, tiếp tục nói:

- Tống Hồng Kỳ với nhà họ Tạ cô, xúi giục Trần Vĩ Lập nhảy ra giật dây đám người Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, làm cho bọ họ cho rằng thật sự là liên kết với nhau sẽ có cơ hội đuổi tôi ra khỏi Đông Hoa, cô không sợ tiết lộ những bí mật không nên cho tôi biết trước mặt tôi chứ?

Tạ Chỉ lúc này thật sự cảm thấy nhũ hoa hơi đau sau khi chạy bộ, hối hận nhất thời lười biếng không mặc bra, không nghĩ đến mồ hôi ướt đẫm lại khiến áo thể thao bó sát vào người, làm kẻ khốn Thẩm Hoài này đùa giỡn mình một trận như thế.

Tạ Chỉ khoanh hai tay ôm trước ngực, che tầm mắt của Thẩm Hoài, nói:

- Tôi nghĩ những thứ này trong mắt anh, hẳn là không tính có bí mật gì. Cho dù nói cho anh biết cũng không sao.

- Cô thuyết phục tôi cũng vô dụng.

Thẩm Hoài cười nói:

- Cô muốn thuyếy phục Tống Hồng Kỳ cùng hai người họ Tạ tự coi mình có mưu Gia Cát kia luôn luôn tự cho mình là kẻ thông minh…

Tạ Chỉ biết trong mắt của Thẩm Hoài, cha cô, anh trai cô đều không chịu nổi một kích. Nhưng nghe Thẩm Hoài khinh thường cha cô, anh cô như vậy, trong lòng cô căn bản vẫn có chút bất ngờ, chỉ là cũng biết Thẩm Hoài há cái miệng thối, thật sự muốn cô tức giận bỏ đi, cũng không có muốn từ trong miệng của Thẩm Hoài có thể nghe được vài manh mối an ủi tính hiếu kì của cô.

- Bí thư tỉnh ủy Chung tìm cha anh bàn bạc chuyện bổ nhiệm, cha anh ngay lúc ấy không trả lời Bí thư Chung, mà trong đêm kêu cha tôi cùng Hồng Kỳ qua uống rượu, lúc uống rượu nhắc đến chuyện này. Cha anh qua hai ngày sau mới trả lời Bí thư Chung nói kinh nghiệm của anh còn ít, vẫn cần phải rèn luyện. Tóm lại là cha anh không muốn rời khỏi Hoài Hải, anh không thể mang chuyện đó đổ lên đầu Hồng Kỳ và chúng tôi.

Tạ Chỉ nói.

- Nghe cô bảo vệ Tống Hồng Kỳ như vậy, mới thật sự là lạ đấy.

Thẩm Hoài quay qua, để Tạ Chỉ thấy vết sẹo mờ trên trán mình, trêu tức nói,

- Lẽ nào cái vết sẹo này trên trán tôi, là kẻ quỷ nào làm vậy?

- Chúng tôi cũng không phải là con nít.

Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài nhắc lại chuyện cũ, thầm hít một hơi, mặc dù kích động muốn đá ThẩmHoài một cước, nhưng cuối cùng biết chuyện này là cô có lỗi với Thẩm Hòai, tỏ vẻ xin lỗi:

- Anh cảm thấy có một số việc thật sự quan trọng, buổi chiều sao anh lại ở cùng một chỗ với Chu Dụ?

- Tống Hồng Kỳ, anh cô, bố cô biết một mình cô ở tiểu khu phía trước không?

Thẩm Hoài hỏi.

Tạ Chỉ cứng họng, mặc dù cô và Tống Hồng Kỳ cố gắng giữ hình ảnh vợ chồng trước mặt mọi người, nhưng bị Thẩm Hoài trực tiếp chọc vào nỗi đau, cũng vô cùng khó chịu, tức giận nói:

- Anh đúng là miệng xảo trá …

Miệng Thẩm Hoài huýt lên mấy tiếng huýt sáo, giống như mấy tên lưu manh.

Tạ Chỉ tức giận mặt như sương lạnh, quay người bỏ đi, trong lòng thầm thề, còn nói một câu nào nữa với cái hồn bóng này thì chính là bản thân tầm thường rồi.

Lúc này có ba thanh niên trẻ dáng vẻ lưu manh đi tới từ đằng sau, tiếp cận đến gần, Tạ Chỉ không thèm quan tâm, tiếp tục đi lên phía trước.

Mặc dù an ninh ở trong thành phố không tệ, nhưng thấy ba thanh niên lưu manh cứ đi theo sau Tạ Chỉ không chịu rời đi, ít nhiều làm cho người khác cảm thấy lo lắng, lại còn đem Tạ Chỉ đùa giỡn như vậy, trong lòng Thẩm Hoài cũng ngầm thích thú, đương nhiên cũng không để cô đi mất như vậy, từ lan can nhảy xuống, đuổi nhanh theo sau,tiến đến bên tai cô huýt sáo một tiếng, lại không nghĩ Tạ Chỉ đang giận bỗng nhiên quay người lại, đưa một tay đẩy Thẩm Hoài xuống hồ.

Thẩm Hoài cũng trở tay không kịp, chỉ kịp bắt lấy cánh tay của Tạ Chỉ, kéo Tạ Chỉ cùng ngã xuống hồ…

Bình Luận (0)
Comment