Tạ Chỉ đi đằng trước, nghe tiếng bước chân đuổi theo, còn có tiếng huýt sáo ngả ngớn vọng đến, cho là ba thanh niên trẻ tuổi lưu manh kia đuổi theo, trong lòng cô nổi lên lửa giận, trong khoảnh khắc quay người đẩy người vừa đi tới xuống hồ, lại không ngờ là bóng hồn đuổi không đi Thẩm Hoài này, còn đến gần cô huýt sáo.
Tạ Chỉ lòng đầy tức giận, dùng hết sức lực muốn thu lại cũng không kịp. Thẩm Hoài cũng không ngờ phản ứng của Tạ Chỉ mãnh liệt như thế, không kịp đưa tay đỡ, chân bị vấp, cả người ngã vào trong hồ. Theo bản năng Tạ Chỉ bắt lấy tay anh, đến khi giật mình buông tay thì thân thể cô đã bị anh kéo theo, cả người đụng vào ngực Thẩm Hoài, hai người cũng ngã nhào vào trong hồ nước.
Bên hồ rất cạn, Tạ Chỉ không biết bơi, trong lòng hoảng hốt, la hét chói tai, giãy dụa trong nước, ôm chặt lấy cổ Thẩm Hoài, làm cho Thẩm Hoài bị sặc mấy ngụm nước mới đứng vững được, đỡ lấy Tạ Chỉ đang hoảng sợ la hét trong hồ, dở khóc dở cười nói: - Tôi nói này, sao cô lại độc ác với tôi thế?
Tạ Chỉ đứng vững ở trong hồ mới ý thức được mình đang ôm chặt lấy Thẩm Hoài, dán vào trong ngực anh như ôm lấy cây cỏ cứu mạng, bèn vội vàng buông tay liên tục lui về sau mấy bước. Có điều hai chân cô bị hãm trong bùn dưới đáy hồ, không rút chân ra được, thân thể vội vã tách khỏi Thẩm Hoài thì dĩ nhiên chỉ có thể ngã vào trong hồ.
Thẩm Hoài lại nhanh chóng bắt lấy cánh tay Tạ Chỉ, hét với cô: - Cô đừng có ngu ngốc thế được không? Cô nghĩ tôi thích ôm cô lắm à? Có muốn tôi tặng gương cho cô nữa không?
Tạ Chỉ trợn mắt với Thẩm Hoài nhưng cũng đã ngoan ngoãn hơn, không giãy dụa nữa, thuận theo bám vào bờ vai của Thẩm Hoài để đứng vững, mới phát hiện nước trong hồ còn chưa tới bụng mình, vừa rồi đơn giản là bị rơi xuống nước làm cho hoảng hốt mà thôi.
Dân thành phố đi dạo xung quanh đài nước, nhìn thấy bên này có người rơi xuống nước, lúc này đều đã chạy đến giúp đỡ, mà ba thanh niên gây chuyện thì lại chạy đâu mất chưa hề xuất hiện.
Người trên bờ đưa tay ra để kéo, Thẩm Hoài để cho Tạ Chỉ lên bờ trước.
Tạ Chỉ không để Thẩm Hoài đụng vào cô, nhưng không ngờ hồ rất trơn, cô gọi người tới kéo, chân cô bước một bước một nương theo gạch đá bên mép hồ lồi ra để trèo lên, nhưng không ngờ chân đạp vào rêu xanh bị trượt một chút, mà hai người đến giúp kéo cô lên lại không kịp nắm tay cô, cả người cô lại rơi xuống.
Thẩm Hoài tay mắt lanh lẹ, nâng mông cô lên, tay ôm eo cô, cô mới không bị rơi xuống nước lần nữa.
Tạ Chỉ rơi xuống rất mạnh, Thẩm Hoài vất vả lắm mới ôm được eo cô, cả người loạng choạng lui về sau mấy bước trong hồ mới đứng vững được, bực bội nói: - Sao cô lại nặng thế?
- Tôi không nặng. Tạ Chỉ quay lại lườm Thẩm Hoài, cự nự lại cho trọng lượng của mình. Cô cũng biết mép hồ trơn trượt, dù không muốn nhưng cô đành phải để Thẩm Hoài ở dưới giúp cô trèo lên bờ.
Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ đầy vẻ cảnh giác, giống như sợ anh có hứng thú sờ mông của cô vậy, bèn cười khổ ngồi xổm xuống, để cô đứng trên vai mình, sau đó để cô từ từ đứng lên, vịn vào bờ tường để trèo lên trên.
Được nâng lên, Tạ Chỉ khó nhọc trèo lên bờ, một chiếc giày của cô bị vùi trong bùn, không thể lấy lên được.
Tạ Chỉ cũng không để ý tới chiếc giày, trèo lên được bờ thì ngồi định thần lại, thấy Thẩm Hoài lom khom sờ soạng trong hồ nước một hồi, tìm được chiếc giày thể thao trong đáy hồ ra, rửa sạch trong nước, ném lên bờ.
Tạ Chỉ cũng cởi chiếc giày kia ra, cầm ở trên tay.
- Cô gái à, cậu thanh niên này không hề giở trò lưu manh với cô chứ?
Một ông cụ hình như là tập thể dục bên hồ bước đến giúp đỡ. Ông thấy Thẩm Hoài đang vào bờ, bèn cảnh giác hỏi Tạ Chỉ, tựa như chỉ cần Tạ Chỉ nói "vâng", ông sẽ không do dự đạp Thẩm Hoài một cước vào trong hồ.
Thẩm Hoài hiểu rõ, trong lòng cô rất căm ghét anh, nếu lúc này cô thật sự nói anh là kẻ lưu manh, anh thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
- Chúng cháu không cẩn thận bị ngã xuống hồ ạ. Thật sự cảm ơn mọi người. Tạ Chỉ nói với ông cụ.
Nghe Tạ Chỉ nói như vậy cụ ông cùng những người đến giúp đều giải tán, không coi Thẩm Hoài là lưu manh nữa.
- Cám ơn cô. Thẩm Hoài nhanh chóng, không để người khác giúp mình đã bơi được lên bờ, đặt mông ngồi xuống nền xi măng, lấy di động trong túi quần ra, tháo pin, cũng không biết bị ngâm vào nước như vậy có phải đổi điện thoại hay không.
Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài ngồi dưới đất y phục ướt sũng cũng chưa hề lên tiếng. Vừa rồi chạy bộ còn toát mồ hồ, ngã xuống hồ cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này gió thổi tới, đúng là khiến cô thấy lạnh đến run người, răng va vào nhau cầm cập.
Thấy Tạ Chỉ không lên tiếng, Thẩm Hoài tiếp tục nói: - Hẳn trong lòng cô đang nghĩ, rõ ràng là cô đẩy tôi xuống hồ, sao lúc lên tôi lại cảm ơn cô? Cô nghĩ một chút đi, lần trước tôi có ý tốt không để cô ngủ trên đường, đưa cô đến khách sạn, gọi người đến chăm sóc cô. Ngược lại cô còn lấy gạt tàn thuốc lá dập vào trán tôi, não bị chấn động. Lần này, cô không bảo họ tôi là lưu manh đánh một trận, cô nói đi tôi không cảm ơn cô được sao?
Thấy Thẩm Hoài lạnh đến cả người run rẩy vẫn còn tâm tình mà đùa giỡn, Tạ Chỉ cũng chẳng nói gì với anh. Cô cũng biết hẳn Thẩm Hoài sợ ba thanh niên kia giằng co gây bất lợi cho cô nên mới tỏ vẻ lưu manh đi theo, còn bị cô đẩy xuống hồ, thật sự là cô không đúng.
Có điều bảo cô xin lỗi hoặc cảm ơn Thẩm Hoài, so với việc cô nhảy xuống hồ còn khó hơn. Cô chỉ liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, không để ý tới anh nữa.
- Cô mau quay về thay quần áo đi, đừng để bị lạnh. Tôi cũng đi trước đây. Thẩm Hoài bị gió thổi đến lạnh run người, không tiếp tục ở đây dây dưa với Tạ Chỉ nữa, đứng lên đi ra đường lớn bắt xe quay về. Vừa đi hai bước sờ vào túi tiền, ví tiền đã rơi tự lúc nào rồi.
Thấy Thẩm Hoài đứng đó sờ soạng túi tiền nửa ngày, Tạ Chỉ hỏi: - Tìm cái gì vậy?
- Ví tiền rơi trong nước rồi. Thẻ công tác, chứng minh thư và giấy chứng nhận độc thân Thẩm Hoài bình thường đều đem theo vẫn ở trong túi quần, anh nhớ trong ví da còn có hơn 100 đồng, cũng không có thứ quan trọng gì. Đáy hồ chỉ trên đùi anh một chút không làm khó được anh, nhưng anh không muốn xuống hồ tìm ví, nói với Tạ Chỉ: - Trong ví không có thứ gì quan trọng, nên cứ coi như cho nó về hưu vinh quang đi. Cô cho tôi mượn 20 đồng để bắt xe về được không?
Tạ Chỉ ra ngoài chạy bộ, chỉ mang theo chìa khóa, di động cũng không mang theo huống hồ là ví tiền.
Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ cũng không mang tiền, đành lại trèo xuống đáy hồ, nhưng mò mẫm một hồi cũng không tìm thấy gì.
Cả người Tạ Chỉ cũng ướt sũng, gió đêm thổi làm cả người run rẩy, răng va vào nhau cầm cập, biết Thẩm Hoài ở lâu dưới nước càng không tốt, mà biết dù có tiền, Thẩm Hoài với bộ dạng đó bắt xe về nhà hơn phân nửa sẽ bị cảm lạnh, bèn miễn cưỡng nói: - Hay anh đến nhà tôi trước. Lát hẵng gọi ai đó đến đón anh sau.
Tạ Chỉ nghĩ về lấy 20 đồng cho Thẩm Hoài thuê xe là tốt nhất, những nghĩ mình phản ứng mẫn cảm đẩy anh xuống hồ, lấy 20 đồng đuổi anh đi có vẻ không tình người lắm.
Thẩm Hoài nghĩ khả năng ví của anh rơi ở trong xe của Chu Dụ rồi, ngẩng lên nhìn Tạ Chỉ, bụng nghĩ: Cô nói sớm hơn có phải hay không, để tôi đỡ phải mò mẫm trong bùn hồ cả buổi.
Có điều Tạ Chỉ cho anh mượn điện thoại, Thẩm Hoài cũng không dám mắng mỏ gì cô, để Tạ Chỉ đưa tay kéo anh lên bờ, cùng nhau đi đến cư xá Ninh Hải bên hồ.
Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài đứng ở cửa thăm dò vào bên trong, để anh đứng ở cửa đợi một lát, cô đi vào trong phòng.
Một lát sau, Tạ Chỉ cầm một cái khăn tắm lớn đi ra.
Thẩm Hoài còn tưởng rằng Tạ Chỉ lấy khăn tắm ra cho anh lau người, bụng nghĩ cô nàng này coi như còn có lòng tốt, lại không ngờ Tạ Chỉ trải khăn tắm trên sàn nhà trước cửa.
Mồ hôi lạnh trên trán Thẩm Hoài túa ra, hóa ra cô nàng này sợ nước bẩn trên người anh rơi xuống sàn nhà.
Thẩm Hoài thật sự cũng không biết nên nói gì với người phụ nữ lạnh lùng này.
- Anh chờ ở đây. Chỉ để Thẩm Hoài đứng ở trước cửa, không cho anh vào nhà, cũng không để anh đóng cửa, cô cầm một chiếc khăn lông khô: - Tôi còn cần gọi điện, anh chờ một lát.
Thẩm Hoài cũng không trông cậy vào Tạ Chỉ có thể đối tốt với anh, cho mượn điện thoại đã là cảm trời đất rồi, ra hiệu cô dùng điện thoại xong thì cho anh mượn gọi người đến đón.
Tạ Chỉ lấy di động, bật lên, lại phát hiện di động hết pin, mở nửa ngày cũng không lên.
Tạ Chỉ do dự trong chốc lát, Thẩm Hoài cũng nghi cô sẽ bỏ ra 20 đồng đuổi anh đi, thấy cô lấy sạc ra sạc điện thoại, trong lòng nghĩ ít ra cô nàng vẫn cho anh chút mặt mũi.
Tạ Chỉ không mời Thẩm Hoài vào trong nhà ngồi, không cho Thẩm Hoài đóng cửa lại, cô cũng không vội vàng vào phòng tắm để thay bộ đồ ướt sũng, cũng run lẩy bẩy đứng ở cửa phòng chờ sạc pin điện thoại.
Thẩm Hoài biết cô nàng này cảnh giác về anh rất cao, thấy cô ta chịu ướt lạnh cùng mình, cũng dựa vào cửa, có chút hứng thú nhìn cô.
Tạ Chỉ mặc áo thể thao vốn khá mỏng dễ hoạt động, bên trong cũng không mặc gì, lúc này bị ướt dính sát vào người, ánh đèn chiếu vào, mông ra mông eo ra eo đều hết sức hấp dẫn phô bày ra. Thẩm Hoài không ngờ rằng Tạ Chỉ lại có thân hình nóng bỏng như vậy.