Gương mặt Tạ Chỉ tái nhợt vì lạnh, đôi môi tím tái, tóc ướt sũng xõa xuống, gương mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà trông vô cùng đáng thương. Thẩm Hoài nghĩ, cô nàng này dữ dội như thế, nếu mình thấy cô ta đáng thương thì đúng là mắt bị mù rồi.
Tạ Chỉ chú ý ánh mắt của Thẩm Hoài nhìn lên người mình chăm chăm, nhưng căn phòng của cô đang ở là một phòng lớn, phòng ngăn đều đang sửa, nếu muốn tránh chỉ có thể tránh trong nhà vệ sinh. Cô không muốn đuổi Thẩm Hoài đang thảm hại ra khỏi nhà được, đành phải khoanh tay trước ngực, ngồi nghiêng người đi, không cho ánh mắt Thẩm Hoài nhìn lung tung vào nơi mẫn cảm trên người cô nữa.
Vì quá lạnh, Tạ Chỉ không quan tâm trên người đang ẩm ướt, rút chiếc ga giường ra làm chăn đắp, ngồi trên sô pha đắp lên người mình, che toàn bộ thân thể không cho Thẩm Hoài nhìn.
Thẩm Hoài bĩu môi, thu lại ánh mắt. Ví da hẳn là rơi trên xe của Chu Dụ, di động, thẻ công tác thì bị rơi vào nước, ngay cả lúc này muốn hút điếu thuốc để tránh tính cảnh ái ngại này cũng không thể, mà cũng không thể cứ ướt rượt đứng ở cửa không nói tiếng nào, mắt nhìn lên sàn nhà, nói:
- Đúng như cô nói, dự án tấm thép phủ dính đến lợi ích của Mai thép, tôi không thể từ bỏ được. Tôi cũng chưa nói với ai, nhưng Tống Hồng Kỳ cùng Tạ gia ngay lúc bắt đầu đã sai phương hướng. Nếu họ không dừng cương trước bờ vực, sẽ càng lún càng sâu
Tạ Chỉ lạnh đến mức răng va vào nhau cầm cập, lại nghe Thẩm Hoài nhắc đến đề tài này, quay người lại nhìn anh. Thấy mặt anh trắng bệch vì lạnh, trong lòng không nỡ, nhưng lại sợ anh được nước lấn tới, nghĩ nghĩ, đành cố ra vẻ lạnh lùng không nhìn mặt anh, nói: - Sao anh biết lần này sai nhất định là người khác?
Thẩm Hoài cười cười, nói: - Cô nói từ "lại", rõ ràng lo lắng chưa đủ.
Tạ Chỉ mấp máy miệng nhưng cũng không nói gì. Cô vốn phỏng đoán Thẩm Hoài đơn giản chắp tay dâng quyền chủ động nhượng đi, có điều tính tình cô vốn hiếu thắng, trước mặt Thẩm Hoài lại càng bộc lộ rõ tính cách đó, dĩ nhiên sẽ không để ý tới giọng điệu châm chọc của Thẩm Hoài.
- Có người tiếc chức Phó tỉnh trưởng của ông ta, ở Hoài Hải công khai cuộc nói chuyện của ông ta với Bí thư Chung, tôi không nghĩ nhiều gì cả. Thật ra khi đó tôi nghĩ, cho dù rời khỏi Đông Hoa, cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận. Thẩm Hoài cười giễu cợt, lại ngẩng lên nhìn Tạ Chỉ, hỏi: - Nếu Tống Hồng Kỳ cùng cha cô, anh cô một mực cho rằng tất cả kế hoạch của tôi là vì muốn ở lại Đông Hoa, vì bảo vệ một phần ruộng ba phần đất này, cô nói bọn họ chẳng phải ngay từ lúc bắt đầu đã đi sai quá rồi đúng không?
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Tạ Chỉ cứng họng không nói được câu gì.
Những năm qua, bên các cô luôn coi thường Thẩm Hoài, hoặc là trên lập trường hẹp hòi của mình để tính toán người khác, vĩnh viễn không coi trọng Thẩm Hoài, đến nỗi nhiều lần bị nếm quả đắng trong tay Thẩm Hoài, từng bước rơi vào hoàn cảnh vào trong tay giặc khốn khổ tới cực độ. Cô cũng từng có ý nhắc nhở Hồng Kỳ, cha cô, anh cô, nhưng họ luôn cố chấp với quan điểm của mình, nên cô cũng ngại nhắc nhở nhiều, sợ khiến mọi người không vui.
Mà sâu trong nội tâm Tạ Chỉ cũng đấu tranh và mâu thuẫn.
Muốn nói đến thành kiến cùng căm hận Thẩm Hoài, trong nội tâm cô nghĩ, cô sẽ không kém hơn ai khác. Nhưng mà mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại khiến cô bị điên tới cực độ, khiến lô gic của cô bị hỗn loạn, ít nhất trong những sự việc liên quan đến Thẩm Hoài, phán đoán của cô trở nên cực đoan, thiếu tự tin, không xác định.
Tuy nhiên, Tạ Chỉ cũng không hoàn toàn tin lời của Thẩm Hoài, trong lòng nghĩ, anh nói như vậy không chừng còn có mục đích khác.
Tạ Chỉ đứng lên xem di động đã vào điện được nhiều chưa, nghĩ để Thẩm Hoài gọi điện cho người đến đón, cũng mong đuổi được anh đi càng sớm càng tốt. Đúng lúc nghe có tiếng giày cao gót đi ra khỏi thang máy.
Tạ Chỉ cảm thấy, nếu để người khác nhìn thấy Thẩm Hoài ướt sũng đứng trước phòng ở của cô, chỉ sợ sẽ thấy kỳ lạ, rồi hàng xóm sát vách sẽ có những lời đồn không hay.
Trong lúc Tạ Chỉ đang do dự, nghe trong hành lang có đồ vật rơi xuống. Cô đứng lên đi ra cửa, thấy phụ tá Phùng Ngọc Chi đang đầy kinh ngạc nhìn sang.
- Tạ tổng, cô muốn xem tài liệu, tôi gọi cho cô mấy cuộc thì thấy tắt máy. Tôi bèn lên đây xem thử Phùng Ngọc Chi lúng túng không biết làm sao. Cô không biết có phải mình đã thấy cảnh không nên thấy hay không.
Tạ Chỉ thấy người đến là Phùng Ngọc Chi thì thở phào nhẹ nhõm, nói: - Tôi cùng Thẩm Hoài vừa rồi đều bị rơi xuống nước, điện thoại của anh ta cũng bị ngâm nước, nên lên đây mượn điện thoại để gọi người đến đón. Cô và Bí thư Thẩm vào nhà ngồi đi.
Phùng Ngọc Chi thật sự không tưởng tượng được, Tạ Chỉ và Thẩm Hoài ở trong tình huống như nào mà cùng rơi xuống hồ nước được. Ánh mắt xinh đẹp của cô cũng không dám nhìn lung tung, nhặt đống tài liệu lên, ôm trước ngực đi vào trong phòng.
Phùng Ngọc Chi đi vào, Tạ Chỉ đóng cửa lại, không lộ vẻ khác lạ gì. Nhưng thật sự là cô quá lạnh rồi, thả chăn trên salon, tìm một bộ quần áo vào phòng vệ sinh để thay.
Thẩm Hoài thì đem chăn mà Tạ Chỉ phủ trên so pha đắp lên người, mới không còn cảm giác lạnh.
Tạ Chỉ thay xong quần áo đi ra, trong tay cầm cái máy sấy tóc, đưa cho Thẩm Hoài nói: - Chỗ tôi không có y phục cho anh thay. Anh dùng máy sấy này sấy khô quần áo đi, cẩn thận không đổ bệnh đấy.
Thẩm Hoài cũng không biết rốt cuộc tâm tư của Tạ Chỉ là gì, vừa rồi còn phòng anh như phòng trộm, vẻ mặt lạnh lùng, không ngờ Phùng Ngọc Chi vừa tới, cô ta lại đối đãi với mình tốt hơn một chút.
Phùng Ngọc Chi căn bản không biết đã xảy ra tình huống gì, thấy Thẩm Hoài cầm máy sấy lên cả người lạnh run rẩy, không đành lòng, nói: - Bí thư Thẩm, để tôi giúp anh.
- Vẫn là cô Phùng tốt bụng. Người nào có bạn gái như cô đúng là quá may mắn. Thẩm Hoài đưa máy sấy tóc cho Phùng Ngọc Chi, trêu chọc.
Phùng Ngọc Chi nói: - - Tôi chưa có bạn trai. Cô cầm máy sấy tóc vén chăn của Thẩm Hoài hé ra một chút, hướng máy sấy gió nóng thổi vào đó, mới phát hiện hai người quá gần nhau. Cô ngượng ngùng đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đùa giỡn Phùng Ngọc Chi: - Cô chưa có bạn trai ư? Sao có thể chứ, đàn ông đều bị mù mắt rồi hay sao? Hay là yêu cầu của cô quá cao, không có người đàn ông nào vừa mắt cô? Phùng Ngọc Chi vừa mới tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, gương mặt non nớt trắng mịn như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn sáng trong, môi đỏ tươi rắng sáng bóng, mặc quần bò ôm chặt cặp đùi thon dài, đúng là mỹ nhân.
Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài lạnh đến răng va vào nhau mà vẫn còn có tâm trêu đùa phụ ta của mình, trong lòng khinh thường nhưng không có cách nào chỉ trích anh. Cô đứng lên lườm Thẩm Hoài một cái, ngồi sau bàn đọc sách, cầm tài liệu Phùng Ngọc Chi đưa tới lật xem, nhưng lại không đọc được nửa chữ, cũng không biết nên nói gì với Thẩm Hoài.
Phùng Ngọc Chi cầm máy sấy tóc sấy cho Thẩm Hoài, đứng sát gần vẫn nhìn thấy vết sẹo mờ mờ trên trán anh, nhớ tới lúc trước anh bị Tạ Chỉ hiểu lầm, lấy gạt tàn thuốc đập vào trán, sau đó Thẩm Hoài còn nhờ Dương Lệ Lệ đến chuyển vài lời cho Tạ Chỉ nghe, trong lòng cô không kìm nổi khẽ bật cười.
Phùng Ngọc Chi thấy Tạ Chỉ ngồi ở bàn đọc sách nghiêm chỉnh xem văn kiện, cười khẽ thấp giọng hỏi Thẩm Hoài: - Bí thư Thẩm, hôm nay không phải anh bị Tạ tổng của chúng tôi đẩy xuống hồ đấy chứ?
Thấy Phùng Ngọc Chi đoán được chuẩn như vậy, Thẩm Hoài cũng nhịn không được cười thành tiếng, xem ra tính tình của Tạ Chỉ như nào, người bên cạnh cô là rõ ràng nhất.
Tạ Chỉ lạnh nhìn về phía Phùng Ngọc Chi, nói to: - Cô giúp anh ta cầm máy sấy tóc, có cần nói nhiều như vậy không?
Phùng Ngọc Chi sợ hãi lè lưỡi, nhìn vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, so với Tạ Chỉ lạnh lùng diễm lệ thì đáng yêu hơn nhiều.
Thẩm Hoài hỏi cô: - Cô có lái xe đến không?
- Muốn tôi đưa anh về à? Được mà, chờ Tạ tổng xem tài liệu xong, tôi sẽ đưa anh về. Phùng Ngọc Chi dịu dàng đồng ý.
Tạ Chỉ dĩ nhiên không thể ngồi yên xem Thẩm Hoài tán tỉnh Phùng Ngọc Chi lộ liễu như thế, lại không thể nện tập tài liệu trong tay vào mặt tiểu yêu tinh, trong lòng bực bội, lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, ném cho Thẩm Hoài, nói: - Anh tự lái xe về, thay quần áo xong thì lái đến đây, đậu xe ở dưới lầu, chìa khóa ném trong xe là được
- Không sao, có tiểu Phùng đưa tôi về là được rồi. Chìa khóa để trong xe, nhỡ có kẻ trộm trộm xe, một tháng lương của tôi không đến 3000 đồng, trên người cũng không có mấy lạng thịt, không thể đền bù nổi cho cô. Thẩm Hoài nói, ném trả chìa khóa lại cho Tạ Chỉ.
Tạ Chỉ hối hận không cho mượn xe từ sớm để bóng hồn này cút đi, nhưng thấy vẻ mặt Phùng Ngọc Chi vẫn ngàn tình trăm nguyện, tựa như mòng chờ lái xe đưa Thẩm Hoài trở về, trong lòng cô nghĩ, con bé không biết sâu cạn kia, nếu để người ta ăn hết ngay cả cặn bã xương cốt cũng không còn, chắc chỉ biết khóc thôi.
Tạ Chỉ thật sự không an tâm về nhân phẩm của Thẩm Hoài, lại không quen anh mày đi mắt lại với Phùng Ngọc Chi, cầm lấy chìa khóa xe đứng lên, nói: - Tôi lái xe đưa anh về. Anh có gì không hài lòng không?