Quần áo vẫn là bám bẩn, dán ở trên người lạnh vô cùng, Thẩm Hoài cầm chăn khoác lên người, mới run rẩy bước xuống lầu.
Ngồi vào trong xe, nhìn thấy Phùng Ngọc Chi bên kia đồng thời khởi động xe, Thẩm Hoài vẫy tay từ biệt cô qua cửa kính xe, quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Chỉ, thật sự là lạnh lùng diễm lệ, cười hỏi: - Nghĩ thế nào muốn đích thân đưa tôi về thế, là lo lắng nhân phẩm của tôi à?
Tạ Chỉ nghiêng qua lườm Thẩm Hoài một cái, ý nói anh nên tự mình biết mình, tiếp theo khởi động xe, chuyên tâm lái xe không để ý đến Thẩm Hoài nữa.
Thấy Tạ Chỉ tỏ vẻ xa cách, Thẩm Hoài ôm bọc chăn bông dịch đến gần mở hệ thống sưởi ấm trong xe, Tạ Chỉ cũng quá độc cứ để nguyên điều hoà lạnh.
Tạ Chỉ vừa mới ở trong phòng cũng chỉ gấp gáp tắm rửa qua loa, thay quần áo khô, mái tóc ẩm đã được kẹp gọn ở sau gáy dường như vẫn ám màu nước hồ, có một túm tóc thả rơi xuống dưới, nửa che bên má duyên dáng xinh đẹp của cô, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, vẻ không cho người khác tới gần.
Sống mũi thẳng thanh tú, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át thật là xinh đẹp. Đôi mắt đẹp với lông mi thật dài rủ xuống hơi có vẻ ảm đạm thâm thuý, làm cho người ta đoán không cô đang nghĩ gì.
Nghĩ đến Tạ Chỉ cuối cùng vẫn lái xe đưa anh về, Thẩm Hoài ngồi đàng hoàng ở trong xe, không hề đi trêu ghẹo cô nữa. Trên đường không nói chuyện, tấm chăn lẫn quần áo ướt sũng, đến xương cũng cảm thấy lạnh.
Rẽ vào quốc lộ Mai Hạ đi về phía đông, nháy mắt đã tới khu nhà cũ, Thẩm Hoài chỉ vào bên đường để Tạ Chỉ dừng xe lại.
Tạ Chỉ cũng không có ý tứ đi ra, Thẩm Hoài cởi chăn lông để trên xe chuẩn bị xuống xe.
- Bên ngoài gió lớn, tốt nhất anh vẫn quấn chăn lông lại đi.
Hiếm khi Tạ Chỉ có được một câu quan tâm, Thẩm Hoài cảm thấy rất bất ngờ, quay sang nhìn lại thấy Tạ Chỉ quay đầu nhìn về phía khác một bên cửa xe, dường như rất không kiên nhẫn vì anh lề mề.
Thẩm Hoài chỉ cười, ôm chăn lông xuống xe.
Cách tường viện, nhìn bên trong sáng đèn.
Trừ khi ở cùng với anh, bằng không Trần Đan sẽ không ở trong nhà cũ, Tiểu Lê cũng thật là. Thẩm Hoài nghĩ bụng Tôn Á Lâm ở Mai Khê, ban đêm có người trò chuyện cũng không tệ.
Anh lấy chìa khóa mở ra cửa sân, nghe bên trong có tiếng âm nhạc truyền tới thì kinh ngạc: Tôn Á Lâm thực tế là rất thích an tĩnh một mình, yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, cũng rất ít một mình ở trong phòng nghe nhạc.
Thẩm Hoài đi tới, cách cửa sổ thuỷ tinh nhìn thoáng qua bên trong, máu mũi thiếu chút nữa là chảy ra.
Tôn Á lâm nằm trên giường, Dương Lệ Lệ đang mát-xa cho cô.
Hai người chỉ mặc một bộ áo phông rộng thùng thình, lộ ra hai đùi trắng như tuyết. Dương Lệ Lệ vì thuận tiện hoạt động, người ngồi chồm hỗm ở trên đùi Tôn Á Lâm, còn lộ ra một góc quần lót màu đỏ, ngón tay đặt trên lưng Tôn Á Lâm dùng sức ấn xuống, cái mông tròn vểnh lên, thật là mê người.
Tôn Á Lâm nghiêng mặt, nhắm mắt dưỡng thần, dường như hưởng thụ ở một khắc này, mái tóc hơi rối xoã tung, nổi bật lên gương mặt xinh đẹp sinh động của cô. Những hình ảnh đang xảy ra trong phòng thật sự đã mang đến cho thị giác của Thẩm Hoài chấn động mãnh liệt.
Thẩm Hoài gõ cửa sổ.
Dương Lệ Lệ ở trong phòng giật nảy mình, cảnh giác xoay đầu lại, nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ ràng người đứng ngoài cửa sổ là Thẩm Hoài. Cô chân trần chạy ra mở cửa, mới nhìn thấy Thẩm Hoài đang thảm hại đứng đó thì sửng sốt nửa ngày cũng không nói được câu gì.
- Chuyện gì xảy ra thế, không phải trên nửa đường giở thủ đoạn lưu manh, bị người dân xung quanh ném xuống khe nước thối đúng chứ, bằng không làm sao lại hôi tanh như vậy? Tôn Á Lâm cũng chân trần đi xuống giường, ngửi thấy mùi tanh trên người Thẩm Hoài, bịt lỗ mũi hỏi.
Thẩm Hoài đã lạnh đến run người, không mở miệng nói được mà còn hắt hơi liền mấy cái.
Dương Lệ Lệ thấy vẻ thê thảm lại lạnh run rẩy của Thẩm Hoài, cũng không hỏi nữa, nói:
- Anh khẩn trương đi tắm nước nóng đi, vừa lúc trong bồn đổ đầy nước ấm đó.
- Sao lại bị như vậy chứ? Tôn Á Lâm đứng ở cửa phòng tắm, tò mò truy hỏi đến cùng. - Cũng không gọi điện thoại cho tôi.
Thẩm Hoài lấy di động bị ngâm dưới nước từ trong túi quần ra đưa cho Tôn Á Lâm xem, thấy cô không có tránh đi, anh chỉ có thể trốn sau cửa cởi quần áo, lại giật một cái khăn tắm che kín hạ thân nhảy vào bồn tắm.
Trong bồn tắm vừa mới đổ nửa chậu nước nóng, mùi thơm hinh úc, dường như đổ không ít tinh dầu, Thẩm Hoài đoán chừng Tôn Á Lâm mát-xa rất tốt, có thể sẽ cùng Dương Lệ Lệ cùng nhau tắm, không ngờ lại bị anh chiếm trước.
Anh ngồi vào trong bồn nước nóng, do nước nóng khiến da đỏ ửng lên nhưng cảm giác hết sức dễ chịu, thoải mái làm cho anh rên rỉ sung sướng.
- Tạ Chỉ sống một mình ở đường Ninh Hải bên kia, buổi tối tôi đến bên hồ đi dạo thì gặp được cô ta. Thẩm Hoài đem chuyện xảy ra tối nay kể cho Tôn Á Lâm nghe, đương nhiên chi tiết anh và Chu Dụ hẹn hò đã được lược bỏ. - Tôi vì sợ cô ta bị ba thanh niên lưu manh quấy rầy, mới có ý tốt đi theo cô ta, không nghĩ tới lại gặp xui xẻo như vậy. Cũng may mà Tạ Chỉ mềm lòng không nói với những người đi đường tôi là lưu manh, bằng không có thật sự bảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội...
- Bị đánh cũng là đáng đời anh, không có việc gì anh đi tiếp cận cô ấy làm gì. Lần trước bị đánh đến đầu rơi máu chảy, được giáo huấn còn chưa đủ à?
Tôn Á Lâm vui sướng khi người khác gặp hoạ, trêu tức nói.
Chuyện lần trước anh bị Tạ Chỉ lấy gạt tàn thuốc lá đập vào đầu, Tôn Á Lâm không biết, lúc này thấy cô nhắc tới, chắc là hai ngày nay Dương Lệ Lệ nói cho cô nghe. Thẩm Hoài thấy bóng hình xinh đẹp của Dương Lệ Lệ đứng ngoài phòng tắm, nghiêng đầu qua hỏi:
- Là cô nói cho cô ấy biết à?
- Không có nha, nói cho cô ấy biết chuyện gì? Dương Lệ Lệ tỏ vẻ không hiểu gì. Cô ngượng ngùng tiến vào xem Thẩm Hoài tắm. Cô vừa đi lấy quần áo đổi cho Thẩm Hoài, chỉ đứng ở ngoài cửa đưa cho Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm đặt quần áo ở trên bệ thấp, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, hỏi: - Hôm nay ở thành phố thần hồn nát thần tính, tôi vẫn đang chờ anh trở về để bàn bạc. Nhưng anh lại nhàn hạ đến bên hồ hóng mát. Nói, rốt cuộc người nào ở cùng với anh?
- Là tâm tình không tốt, đến bên Thuý hồ hóng gió thôi. Trong lòng cô không thể nghĩ đơn thuần một chút được à? Thẩm Hoài nói.
- Cô tin lời của anh ta không? Tôn Á Lâm hỏi Dương Lệ Lệ ngoài cửa.
- Không tin. Dương Lệ Lệ ở ngoài cửa trả lời dứt khoát.
Thẩm Hoài rất thoải mái ngâm người trong nước nóng, hỏi Tôn Á Lâm đưa di động cho anh dùng.
Điện thoại di động của anh bị rơi xuống nước, phải đợi hong khô hoàn toàn mới có thể khởi động máy kiểm tra xem có bị hỏng hay không, nhưng anh không thể cứ như vậy tắt điện thoại di động, để cho người khác không liên lạc được với anh.
Tôn Á Lâm vào trong phòng một sạc di động mới, đứng ở bên bồn tắm giúp đưa điện thoại di động của Thẩm Hoài cắm vào. Chỉ là vừa khởi động máy thì có thông báo điện thoại đến, Tôn Á Lâm giật mình thiếu chút nữa lỡ tay để điện thoại rơi vào trong bồn tắm.
Điện thoại mới không nằm trong danh bạ, biểu là một số máy lạ, Tôn Á Lâm không biết là ai đã vội vã tìm Thẩm Hoài, đưa điện thoại di động cho Thẩm Hoài, nói: - Anh nôn nóng như thế, cũng là cô nhân tình nào gọi điện thoại tới, tìm anh vội vã như vậy?
Thẩm Hoài nhận điện thoại, nhìn thấy Chu Dụ gọi điện tới, nghĩ bụng Tôn Á Lâm này mở miệng có thể đi làm gia thần giả thánh được rồi.
- Anh ở đâu thế, ví da của anh rơi trong xe em, em gọi điện thoại cho anh, sao lại tắt máy? Em sốt ruột muốn chết, còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì. Anh mà không mở máy, em liền.... Chu Dụ ở đầu dây bên kia hỏi, giọng điệu gấp đến độ hơi nức nở. Cô về đến nhà thì nhìn thấy ví da của Thẩm Hoài rơi ở trong xe của mình, những người khác thì không nói, cô cùng Thẩm Hoài mới rời nhau chưa đến 10 phút, gọi điện thoại lại tắt máy, thử hỏi làm sao cô có thể không sốt ruột đây?
- Anh dừng lại ở đường Ninh Hải, chính là vì gặp Tạ Chỉ xem có phải sống ở đó không. Người thì gặp được, nhưng không muốn bà điên này hôm nay phát bệnh thần kinh, thấy anh không vừa mắt lập tức đẩy anh xuống hồ, di động bị rơi xuống nước, cả người ướt sũng vừa mới trở về nhà cũ.... Thẩm Hoài giải thích cho Chu Dụ vì sao đột nhiên tắt máy, để cô an tâm.