Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1014 - Chương 969: Khóc Một Trận.

Chưa xác định
Chương 969: Khóc một trận.

Tôn Á Lâm nào đâu biết rằng Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ dưới nước đã đến nông nỗi tên đã trên dây rồi, còn cảm thấy thú vị vì vừa rồi Dương Lệ Lệ bị Thẩm Hoài kéo xuống nước, thấy cô ấy kêu lên nói Thẩm Hoài sờ soạng mình, bèn ôm lấy thân mình trần truồng của cô ấy dưới nước, cười nói:

- Cô để anh ta sờ hai cái, khiến anh ta ăn không được, khiến anh ta đêm không ngủ yên được.

Dương Lệ Lệ lúc này giống như một tòa núi lửa ngàn năm, tuy chỉ nảy sinh ý niệm trong khoảnh khắc rất ngắn, nhưng lại bộc phát cực mạnh, ngón tay của Thẩm Hoài như mang điện, chạm đến đâu nơi đó tựa như có ngọn lửa thiêu đốt, mà phía dưới mông cô có một vật cứng như lửa, nóng đến mức khiến cho ý thức của cô trong thời khắc này bị thiêu đốt thành những mảnh nhỏ. Cô gần như bị sóng lớn bao trùm lấy, đành phải coi Tôn Á Lâm là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng để bắt lấy, nào nghĩ đến Tôn Á Lâm lại đẩy cô vào trong “hố lửa” chứ?

Bị Tôn Á Lâm ôm ngược lại, cơ thể trần trụi trơn láng gợi cảm có lồi có lõm, giờ khắc này Dương Lệ Lệ không còn chút sức lực nào rồi, cảm giác tay của Thẩm Hoài ở dưới nước kéo quần lót của cô ra, cô cùng chỉ cúi xuống kêu:

- Đừng mà, đừng mà…

Kêu to như vậy, nhưng chính cô lại nghe như tiếng rên rỉ cầu xin ân ái. Thậm chí cô còn quên thật ra chỉ cần chuyển thân mình một chút, cặp mông tròn lẳn cũng sẽ không để Thẩm Hoài thuận lợi làm việc đó. Tận đến khi vật nóng kia chen vào, khoảnh khắc này tim Dương Lệ Lệ đang bị buộc chặt như bị phá vỡ, ý thức cuối cùng là ôm chặt lấy Tôn Á Lâm, gào khóc lên:

- Anh ta tiến vào rồi.

Lúc này Tôn Á Lâm mới ý thức được sự việc không thích hợp, thò tay xuống nước sờ sờ, mới phát hiện quần lót của Dương Lệ Lệ không bị cởi ra mà là bị đẩy sang một bên, gậy sắt của Thẩm Hoài đã tiến sâu vào trong cơ thể của Dương Lệ Lệ rồi.

- Hai người đúng là, đùa thành thật rồi à. Được rồi, tôi nhường chỗ này cho hai người, để mặc hai người thích làm gì thì làm.

Tôn Á Lâm muốn đứng lên, nhường lại bồn tắm lớn cho Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ.

Đừng mà, đừng đi mà.

Dương Lệ Lệ vẫn ôm chặt lấy Tôn Á Lâm như ôm cây cỏ cứu mạng, không cho cô để mặc mình trong bồn tắm với Thẩm Hoài, tựa như Tôn Á Lâm mà đi khỏi cô ngay cả sức bám vào bồn tắm cũng không có, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đuối trong bồn nước nóng ân ái này.

Tôn Á Lâm bị Dương Lệ Lệ ôm chặt lấy, không thể đứng lên nổi, đành phải cố gắng đỡ cô ấy, không để cô bị Thẩm Hoài đang tiến ra rút vào ở phía sau làm ngã.

Cảm nhận được Thẩm Hoài rút ra tiến vào liên tục, từng cơn chấn động đè nén trái tim, Dương Lệ Lệ gần như bất tỉnh, chỉ có điều cô gắng gượng bám lấy Tôn Á Lâm, há mồm thở hổn hển.

Dương Lệ Lệ cũng không biết tại sao đột nhiên lại cùng Thẩm Hoài làm chuyện này. Chí ít vào thời điểm bị kéo vào bồn tắm, cô cũng không nghĩ tới khả năng này, trong khoảnh khắc đó tựa như núi lửa bộc phát không thể nào ngăn được, tiếp đó là từng đợt sóng đẩy lên đám mây. Cô không dám cúi xuống nhìn Thẩm Hoài đang ôm chặt mông mình, áp hai má nóng bỏng của mình vào trước ngực Tôn Á Lâm, buồn bực kêu:

- Cô để Thẩm Hoài đi đi, để Thẩm Hoài đi về phòng anh ta đi…

Tôn Á Lâm cũng biết lần này Dương Lệ Lệ đã bị cô kéo xuống nước chơi thành thật rồi. Đàn ông là tinh trùng lên não, sẽ không chịu trách nhiệm gì cả, mà giờ khắc này đột nhiên phát sinh chuyện này, trong lòng Dương Lệ Lệ sẽ khó đối mặt được với chuyện phức tạp này.

Tôn Á Lâm đưa tay tới túm Thẩm Hoài, bắt anh về phòng trước.

Đợi Thẩm Hoài rời khỏi, Dương Lệ Lệ phục hồi tinh thần, đầu tựa vào thành bồn tắm, che mặt, kêu lên:

- Xấu hổ quá, xấu hổ quá…

- Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô, lúc này còn biết xấu hổ à?

Tôn Á Lâm biết Dương Lệ Lệ sẽ không để ý cùng Thẩm Hoài phát sinh cái gì, có điều sự việc bất ngờ xảy ra tối nay, có lẽ khiến cô ấy khó mà chấp nhận nổi. Thấy tâm tình cô đỡ hơn, bèn thoải mái trêu đùa lại.

- Cô còn nói tôi à?

Dương Lệ Lệ thấy nhà tắm đã được đóng cửa, tay bèn sờ soạng bắp đùi Tôn Á Lâm một chút, dù ngâm trong nước nóng, nơi đó vẫn trơn trượt, bèn cười nói:

- Cô còn khá hơn gì tôi đâu?

Tôn Á Lâm khó chịu kẹp chân lại, để tay Dương Lệ Lệ đang sờ soạng rơi xuống, nói:

- Giờ đang hưng phấn, đợi lát nữa cô đến nhà phía tây, nửa đêm đừng kêu gào cứu mạng đấy…

Dương Lệ Lệ ngồi lại gần, dáng người của cô nhỏ xinh hơn Tôn Á Lâm, cô đẩy bờ vai Tôn Á Lâm, hỏi:

- Trong lòng cô rõ ràng là nghĩ mà sợ, nghĩ có thể để tôi đụng vào cô, vì sao lại không cho Thẩm Hoài đụng vào cô. Cũng không phải muốn đẩy tôi vào miệng hổ đấy chứ.

Tôn Á Lâm khinh thường nói:

- Tôi có thể cùng với hai người làm chuyện đó hay sao?

Có điều nghe ngữ khí của cô là biết tâm tư cô lúc này hết sức phức tạp.

- Nếu Thẩm Hoài biết cô chưa từng gần gũi đàn ông, có phải sẽ rất kích động muốn tôi giúp anh ta với cô không?

Dương Lệ Lệ cười hỏi.

- Cô xấu xa, còn nói thế?

Tôn Á Lâm bóp một cái vào bộ ngực càng trở nên tròn trịa sau khi hoan ái của Dương Lệ Lệ, bờ ngực đó nổi lên mặt nước, bị cô bóp một cái lập tức xuất hiện một vệt đỏ,khó trách Thẩm Hoài không thể giữ mình nổi.

Dương Lệ Lệ thấy Tôn Á Lâm đưa tay định bóp tiếp, cười khanh khách né tránh, đúng lúc nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Thẩm Hoài đang mặc áo phông, thò đầu vào.

- Đi ra, đi ra.

Dương Lệ Lệ kêu lên, hắt nước qua đó, muốn đuổi Thẩm Hoài đi, sau đó trần truồng đứng lên đi ra khóa cửa phòng tắm lại, không cho Thẩm Hoài có cơ hội đi vào nữa.

Thấy phản ứng của Dương Lệ Lệ kỳ lạ, Tôn Á Lâm hỏi cô:

- Vì sao lại đuổi Thẩm Hoài đi?

Dương Lệ Lệ lại mở vòi nước nóng ra, thả nước ấm vào trong bồn tắm, ngồi xuống bên cạnh Tôn Á Lâm, ngẩng lên nhìn trần nhà, nói:

- Vừa rồi là quá đột ngột, tôi chưa từng nghĩ sẽ ở trong bồn tắm làm việc đó với tên bóng hồn kia. Có điều đã xảy ra rồi, tôi thật sự không có sức lực để cự tuyệt, chống cự.Tuy nhiên, tôi cũng tự biết mình, tôi có thể tranh giành được gì với Trần Đan chứ, mà so với cô bé Khấu Huyên kia, tôi cũng già hơn. Mà tên hồn bóng kia, vừa rồi cũng chỉ nhất thời kích động, chỉ e hiện tại cũng đang muốn lau sạch miệng ăn vụng. Tôi không muốn rơi vào hoàn cảnh hoảng sợ thê lương, cho nên không muốn đặt tình cảm gì với tên hồn bóng kia. Hơn nữa, so với tên hồn bóng kia, tôi thích ở cùng cô hơn…

- Điều này cũng đúng. Đặt tình cảm vào tên không tim không phổi kia, mới là ngu xuẩn đó.

Tôn Á Lâm nghe Dương Lệ Lệ bộc bạch, cũng cảm thán thở dài.

- Tôi muốn quay về Du Sơn, buổi tối không ngủ ở đây được rồi.

Dương Lệ Lệ như đã quyết định, từ trong bồn tắm đứng lên, trần truồng đứng trước mặt Tôn Á Lâm, nói:

- Sau này cô có về Đông Hoa, nhớ đến Du Sơn nhé.

Tôn Á Lâm biết Dương Lệ Lệ không buồn phiền vì chuyện vừa rồi, lại kiên quyết quay về Du Sơn, cũng không giữ lại nữa, nói:

- Cô lái xe cẩn thận, về đến nhà gọi điện cho tôi…

Thẩm Hoài bị đuổi ra phòng tắm, chỉ có thể nằm trong thư phòng thấp thỏm đọc tài liệu, nghe tiếng ô tô, đi đến phòng tắm chỉ thấy có mỗi Tôn Á Lâm nằm trong bồn tắm,không thấy bóng dáng Dương Lệ Lệ đâu, hỏi:

- Dương Lệ Lệ đâu rồi?

- Anh cút xa một chút, đừng cản trở suy nghĩ của tôi.

Tôn Á Lâm xua tay đuổi Thẩm Hoài đi.

Thẩm Hoài không nói gì, quay lại phòng lấy điện thoại của Tôn Á Lâm ra nhắn tin cho Dương Lệ Lệ:

- Đi đường cẩn thận – Thẩm Hoài.

Dương Lệ Lệ hồi âm:

- Anh ngủ sớm đi, cẩn thận bị cảm.

Thẩm Hoài đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy Dương Lệ Lệ đỗ xe bên đường nhắn tin cho anh. Anh gửi tin nhắn:

- Cô ở lại đi.

Nhưng Dương Lệ Lệ không trả lời tin nhắn này, mà tiếp tục lái xe đi. Thẩm Hoài cũng không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Thẩm Hoài cũng không muốn nghĩ nhiều, Tôn Á Lâm ở phòng tắm không muốn thấy anh, anh bèn trở về phòng xem tài liệu một lát rồi lên giường ngủ.

Đang mơ màng ngủ thấy có cơ thể nóng ấm từ sau ôm lấy mình, Thẩm Hoài sờ sờ hai má của Tôn Á Lâm, hỏi:

- Không phải là không muốn gặp tôi sao?

- Cần có bao nhiêu cô gái tốt cho anh giày xéo nữa đây.

Tôn Á Lâm cảm thán nói.

- Tôi hơi hối hận đã kéo Dương Lệ Lệ vào trò chơi này. Tôi nghĩ hẳn cô ấy không cự tuyệt được anh.

- Cô ấy đến Du Sơn rồi à?

Thẩm Hoài xoay người lại, ôm Tôn Á Lâm vào lòng, hỏi.

- Ừ, đến Du Sơn rồi. Cô ấy nói trên đường đi cô ấy khóc một trận. Anh nói đi chẳng phải anh làm hại phụ nữ à?

Tôn Á Lâm nói.

Thẩm Hoài mấp máy miệng, không biết nên nói gì cho phải.

- Cô ấy còn nói anh có hai người phụ nữ khác, một là Chu Dụ, một là Hùng Đại Ny. Tối nay chắc người anh gặp là Chu Dụ rồi.

Tôi Á Lâm hỏi:

- Cô ấy nói đúng hay không?

- …

Thẩm Hoài cứng họng. Chuyện Du Dụ với anh, Dương Lệ Lệ biết. Nhưng chuyện anh cùng Hùng Đại Ny, hai người hết sức cẩn thận. Quan hệ với Chu Dụ và Hùng Đại Ny rất bí mật, lại luôn cảnh giác cao, anh không ngờ Dương Lệ Lệ lại quan sát phát hiện ra được.

Thấy Thẩm Hoài không phủ nhận, Tôn Á Lâm không kìm nổi đưa tay cấu anh một cái, khe khẽ mắng anh:

- Anh đúng là chuyên giày vò các cô gái tốt mà. Anh có thể chơi, các cô ấy không chơi nổi nha…

- Tôi cũng không chơi.

Thẩm Hoài biện giải cho mình.

- Điều này cũng đúng. Tuy nhiên, anh thật sự muốn đạo đức tốt như trước, vậy cũng dễ thôi, các cô ấy cùng lắm như chó Nhật, trái tim sẽ không bị hãm sâu.

Tôn Á Lâm nói.

- Cô so sánh kiểu gì đó?

Thẩm Hoài kháng nghị.

- Anh có cách so sánh nào tốt hơn nói tôi nghe nào.

Tôn Á Lâm sẵng giọng.

Thẩm Hoài không nói gì. Chuyện đêm nay rốt cuộc là anh có thiệt trong lòng, cũng không ngờ tình cảm của Dương Lệ Lệ đối với anh lại phức tạp như thế. Có lẽ Tôn Á Lâm nói đúng, nếu như song phương đều ôm tâm tình chơi đùa, nhân duyên sương sớm qua đi, cuộc sống có thể khôi phục lại bình thường, đối với Dương Lệ Lệ không hẳn là không tốt. Mà loại tình cảnh gần như không được này, phức tạp và giằng co, mới thật sự bị dày vò. Dương Lệ Lệ là một người phữ nữ nhìn thấu thế sự, cho nên mới khóc một trận trên đường.

Bình Luận (0)
Comment