Hôm nay hai lần điên loạn, lẽ ra hiện tại hẳn là vô dục vô cầu, nhưng ôm thân thể mềm mại của Tôn Á Lâm trong lòng, khiến lửa lòng trong lòng Thẩm Hoài lại rục rịch trào dâng, có điều tay anh không dám có động tác gì bậy bạ, lẳng lặng chống đỡ.
Vật cứng rắn của Thẩm Hoài đang ở ngay giữa chỗ đó, thật sự thoải mái, trong lòng cũng đang có ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho Tôn Á Lâm vừa bị giày vò phải nhẫn nhịn lửa dục cũng cảm nhận được có vật dịch chuyển ở dưới bụng, cả người tê dại.
Tôn Á Lâm cũng sợ hôm nay dẫn lửa thiêu thân giống như Dương Lệ Lệ, khó có thể kiềm chế, thừa dịp còn có tia tỉnh táo cuối cùng đưa tay ra sau cấu vào vật cứng rắn kia một cái, khẽ nói:
- Trong đầu anh cả ngày chỉ nghĩ đến việc này thôi à, ngủ yên đi được không?
Thẩm Hoài đau đớn, lửa nóng trong lòng cũng lập tức bị dập tắt, nhanh chóng không còn gì nữa. Nơi bị bóp kia còn hơi đau, không biết có bị bầm hay không, anh bèn vén chăn lên xem xem, miệng thì oán trách:
-Tôi là đàn ông, phản ứng như thế là bình thường, được không?
- Phản ứng bình thường chính là khiến cho một cô gái phải khóc, không biết xấu hổ lại lấy vật đó chọc vào mông một người phụ nữ khác à?
Tôn Á Lâm tức giận hỏi.
- Trước kia cô không phải như thế, sao càng ngày càng nhỏ mọn vậy?
Thẩm Hoài thấy nói không lại Tôn Á Lâm, ra vẻ tức giận kéo chăn che kín đầu ngủ, không để ý tới cô nữa, trong lòng nghĩ vừa rồi Tôn Á Lâm ở trong bồn tắm chơi trò “tấn công tình dục” còn khe khẽ rên rỉ, nghĩ cô giúp mình đỡ lấy Dương Lệ Lệ, lại giằng co cùng với Dương Lệ Lệ an ủi, hết sức gợi cảm hấp dẫn, nghĩ bụng thật sự không có cách nào nhìn thấu rốt cuộc yêu tinh này đang có tâm tư gì.
Tôn Á Lâm dịch chuyển thân thể. Chỉ có bản thân cô mới biết rõ giữa hai chân mình đang ẩm ướt đến mức nào. Vừa rồi khi ở trong bồn tắm, cô khó khăn chống đỡ như thế mới bảo vệ phòng tuyến cuối cùng chưa bị vỡ tung.
Nhưng mà lúc này lại nghĩ, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng có ý nghĩa gì, nếu lúc điên cuồng đó cùng với Dương Lệ Lệ trong bồn tắm cùng nhau hoan ái với hồn bóng này,có lẽ trong lòng cũng sẽ không có rối rắm như vậy.
Đau hoặc là không đau, tóm lại chỉ là một đáp án. Không đi, sao biết đáp án?
Có điều điên cuồng qua đi, cuối cùng Tôn Á Lâm lại không có can đảm đi nếm thử, đi tìm đáp án kia. Mà đêm cô cũng không có can đảm một mình về phòng của mình để ngủ.
Cô bảo Thẩm Hoài quay người sang chỗ khác, mình thì áp sát lại, từ đằng sau ôm lấy Thẩm Hoài, dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói:
- Được rồi, chúng ta ngủ đi, nhé?
Bộ ngực mềm mại của Tôn Á Lâm ở đằng sau dán sát lại, Thẩm Hoài cảm nhận được một cảm giác dịu êm khó diễn tả thành lời, nắm lấy tay cô, nhắm mắt ngủ.
Lúc thức dậy, bên ngoài có mưa phùn, mưa từ mái hiên chảy xuống, rơi vào bàn đá trước nhà, tí tách vang không ngừng.
Tắm và điên cuồng hoan ái trong bồn tắm, cũng không thể làm cho Thẩm Hoài thoát khỏi cơn cảm mạo. Lúc thức dậy anh thấy đầu mình nặng trĩu, choáng váng, mũi bị nghẹt đến khó thở, cổ họng cũng đau dữ dội.
Phía sau không một bóng người, nghe bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, không biết Tôn Á Lâm sáng sớm đã đi đâu rồi, nghĩ muốn gọi một tiếng, nhưng cổ họng quá khàn nói không thành tiếng.
Nhìn thấy tủ đầu giường đặt một chiếc di động mới, nhưng cũng không nói được thành tiếng. Thẩm Hoài cũng không muốn có người nhìn thấy anh thê thảm như vậy,không gọi điện cầu cứu được, mệt mỏi nằm trên giường, ôm chăn nhìn mưa phùn bay ngang qua ngoài cửa sổ.
Một lát sau, nghe thấy trước sân có tiếng xe hơi dừng lại, chốc lát nghe thấy tiếng nói của Trần Đan và Khấu Huyên.
- Tôn Á Lâm nói anh đổ bệnh, bảo em đến đưa thuốc cho anh.
Trong tay Trần Đan cầm một túi nhựa nhỏ, bên trong đựng mấy hộp thuốc, đi tới sờ chán Thẩm Hoài, nóng kinh khủng, nói:
- Anh đang khỏe, sao lại đột nhiên đổ bệnh được.
Không biết Khấu Huyên lấy từ đâu ra túi nhựa nhỏ, bên trong đựng mấy hộp thuốc, đi tới sờ chán Thẩm Hoài.
Nhiệt độ cơ thể lên đến 40 độ, Trần Đan sợ uống thuốc không có hiệu quả, kiên trì muốn đưa Thẩm Hoài đến bệnh viện.
Thẩm Hoài nghĩ anh ở trước mặt Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch đáp ứng, muốn đem hạng mục thu hút đầu tư tấm thép phủ ném cho Khu Đường Áp tiếp nhận, lúc này đổ bệnh nằm ở bệnh viện vài ngày cũng tốt.
Thẩm Hoài cũng không trở về huyện, để cho Trần Đan lái xe trực tiếp đưa anh đến bệnh viện Nhân dân đăng kí khám bệnh, nhập viện truyền nước, lại gọi điện thoại cho Chu Kỳ Bảo, Đỗ Kiến đến viện gặp anh, giải thích chuyện dự án thu hút đầu tư tấm thép phủ, giao cho Chu Kỳ Bảo phối hợp Khu Đường Áp tiến hành, Đỗ Kiến và Vương Vệ Thành liền hoàn toàn buông tay, không quan tâm đến việc này nữa.
Câu trả lời thỏa đáng của Thẩm Hoài, là không có cách nào để cho Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, Trần Vĩ Lập bọn họ hoàn toàn yên tâm đấy, thậm chí hoài nghi Thẩm Hoài sau hội nghị thường vụ thành phố cố tình phủi tay, “cáo ốm không lên triều”, muốn cho bọn họ khó chịu. Nhưng mà theo bệnh án của Bênh viện Nhân dân thành phố, ngày hôm nay Thẩm Hoài nhập viện, đúng là sốt cao đến 40 độ.
Thẩm Hoài nằm viện hai ngày, sức khỏe liền khôi phục lại.
Kế tiếp hơn một tháng, Thẩm Hoài mượn cớ đi 3 chuyến Du Sơn, thế mà Dương Lệ Lệ cũng tránh không gặp, mà ngay cả Tôn Á Lâm vào sáng sớm ngày hôm đó, đột nhiên không từ mà biệt trở về Pháp.
Đoạn nghiệt duyên xảy ra bất thình lình này giống như một giấc mộng xuân lại trở về chỗ cũ, anh cũng chỉ có thể tạm thời để xuống không nghĩ tới.
Chỉ là ngẫu nhiên ở nhà cũ, ở phòng tắm Tôn Á Lâm xả một cái bồn nước tắm thật lớn, ngồi vào có thể hồi tưởng lại cảnh ướt át ba người giằng co trong bồn tắm, lại khiến người ta mê say, lại khiến lửa nóng trong lòng anh trào dâng.
Ma quỷ chân chính trong lòng anh chính là Tôn Á Lâm.
Tạ Chỉ nghe nói Thẩm Hoài bị sốt nằm viện, cũng biết là do anh bị cô đẩy xuống hồ cả người ướt sũng, không sinh bệnh là chuyện không thể nào.
Trong nội tâm mặc dù có áy náy, nhưng cũng không thể đi đến bệnh viện hỏi thăm Thẩm Hoài, trước đó rất nhiều ngày cũng không có cơ hội gặp Thẩm Hoài.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, là ngày sinh nhật thứ năm mưới của cô út Tạ Giai Huệ, Tạ Chỉ dĩ nhiên là phải đến tham gia.
Tại công ty có việc phải đến muộn một chút, Tạ Chỉ đánh xe đến nhà Đường gia, chiều dần tối, chỉ tại vệt sáng phấn bụi lưu lại trên tường viện, trên cây ve đã bắt đầu kêu to không ngừng.
Đi vào viện tử mới biết Thành Di vừa mới tới, chúc mừng sinh nhật xong đã xin phép ra về dù mọi người Đường gia đều tỏ vẻ không vui. Tạ Chỉ không biết hôm nay Thẩm Hoài ở Từ Thành không, đoán Thành Di đến mừng lễ sinh nhật, đại khái cũng bày tỏ đạo đối nhân xử thế, nghĩ bụng chắc sẽ không làm tâm tình bên này nhiễu loạn. Nhưng thấy vẻ mặt Hồng Kỳ, anh cô, cha cô, Diệp Tuyển Phong giữa trưa chạy tới đều âm trầm, dáng vẻ đầy tâm sự.
- Làm sao vậy?
Tạ Chỉ cảm thấy có chút kì quái.
- Phó thị trưởng Trần vừa mới gọi điện tới nói, Lương Vinh Tuấn hôm nay hẹn Chu Phong Nghị, nhưng lại lần nữa bị Phong Lập mượn cớ kéo dài…
Tô Khải Văn cũng tới tham gia thọ yến nói.
Cái này thật không có thể tính là tin tức tốt gì, tính cả lúc trước, hôm nay hẳn là lần thứ ba Lương Vinh Tuấn định ngày hẹn Chu Phong Nghị rồi.
Khu Đường Áp tranh thủ hạng mục tấm thép phủ Phong Lập, “pháp bảo” lớn nhất tại tỉnh thép, Dung Tín, chế biến sắt thép Phú Sĩ.
Chính sách do Trung ương quy định đặt ra không thể đột phá, ưu đãi thu nhập từ thuế và tài chính mà địa phương có thể trợ cấp cho xí nghiệp cũng có hạn đấy. Khu Đường Áp có thể cho, huyện Thanh Sa cũng sẽ không mơ hồ. Tập đoàn Phong Lập vốn chính là xí nghiệp hàng đầu trong thành phố Bình Giang, tình cảm lẫn mạng lưới quan hệ,Khu Đường Áp còn kém rất nhiều. Nhưng mấu chốt còn phải xem mặt khác nguyên bộ tài nguyên cung cấp khác.
Bất kể là ngày trước giằng co oán thù phức tạp, hay là tương lai cùng Mai thép tranh thủ thì trường tấm thép mỏng trọng yếu nhất, tỉnh thép, tập đoàn Dung Tín cùng với Chế biến sắt thép Phú Sĩ lần này đều nguyện phối hợp với Khu Đường Áp thu hút đầu tư. Còn đối với Triệu Thu Hoa, Trần Bảo Tề mà nói, về phần trên chiến trường thành phố Đông Hoa trên chiến trường, phối hợp Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh đem đuổi Thẩm Hoài đi, cho dù để Trần Lập Vĩ tiếp nhận bí thư huyện Hà Phổ kiêm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, cũng càng có lợi cho bọn họ.
Chế biến sắt thép Phú Sĩ không muốn tham gia vào những chỗ rắc rối này tại địa phương, nhưng xuất phát từ lợi ích của xí nghiệp, không trực tiếp lộ diện, nguyện phối hợp ở mức độ nhất định. Cho nên đối với bọn họ mà nói, phương án tốt nhất chính là góp vốn nhà máy thép giành chút ít cổ phiếu tại hạng mục tấm thép phủ. Nhưng mà ngân hàng Dung Tín cung cấp một khoản cho vay, để giải quyết vấn đề tiền bạc ở hạng mục tấm thép phủ, ngoại trừ tranh thủ đem dự án tấm thép phủ Phong Lập xây dựng đến khu Mai Khê mới ra, còn muốn tranh thủ dự án tấm thép phủ Phong Lập đưa vào bên trong dây chuyển sản xuất công nghiệp của nhà máy thép hợp doanh.
Lương Vinh Tuấn là Phó tổng giám đốc tập đoàn tỉnh thép, là người tổng phụ trách sắt thép Tân Tân, toàn bộ phương diện hợp tác, do anh ra mặt cùng Phong Lập Phương bàn bạc, có thể nói là đã rất coi trọng rồi.
Tập đoàn Phong Lập cũng không từ chối đề nghị đàm phán, nhưng hơn một tháng qua, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phong Lập Chu Phong Nghị từ đầu đến cuối cũng chưa ra mặt, cái này đã nói lên một vấn đề rồi.
Đối với thái độ của tập đoàn Phong Lập, Tạ Chỉ cũng cảm giác nghi ngờ:
- Huyện Thanh Sa không có khả năng đưa ra điều kiện cao như vậy đi,Thẩm Hoài cũng không có khả năng đưa ra điều kiện cao như vậy, vì sao Chu Phong trước sau một chút lộ diện đều không có?
Thẩm Hoài rốt cục ở sau lưng đánh ra lá bài gì, ai cũng đoán không ra, không ai nói thật với bọn họ, mà nhìn qua tập đoàn Phong Lập như quyết tâm đã định, khiến mọi người lúc này lo lắng đi xoay chuyển tình thế còn có kịp hay không.
- Ở huyện đã bắt đầu giải phóng mặt bằng.
Tống Hồng Kỳ uể oải nói:
- Xem điệu này Ngụy Nam Huy hẳn là có bảy tám phần nắm chắc, có thể đem bản hạng mục tấm thép phủ ở lại Thanh Sa rồi. Sáng hôm nay Vương Vân Thanh cũng đến Thanh Sa, thị sát khu công nghiệp ven sông, sau đó lại đi tập đoàn Phong Lập đã điều tra, nghiên cứu.
- Hả…
Tạ Chỉ còn tưởng rằng sau khi Khu Đường Áp tiếp nhận công tác thu hút đầu tư, sự việc sẽ có chuyển biến, lại không ngờ huyện Thanh Sa bên kia tiến trình nhanh hơn.
Nếu tiếp tục để Ngụy Nam Huy thành công đem hạng mục tấm thép phủ bám rễ tại Thanh Sa, Hồng Kỳ trong vòng năm năm cũng đừng nghĩ có cơ hội ở Bình Giang độc chắn một phương.
Ba năm năm đình trệ, đối với đa số cán bộ không tính là cái gì, chốn quan trường là có mấy người không nếm qua cảm giác bị bỏ rơi? Nhưng đối với người có dã tâm lớn trên con đường làm quan như Hồng Kỳ mà nói, ba năm năm đình trệ như thế là trí mạng đấy. Trì hoãn lần này, khả năng đến lúc anh bốn mươi tuổi mới có khả năng chủ trì công tác khu huyện.
So sánh với thái tử gia nhà khác, Hồng Kỳ phát triển có thể nói là quá chậm. Phát triển về sau đều có hạn chế, thậm chí cả đời này đều không có khả năng đi đến tầm cao như cha anh lúc này.
Tạ Chỉ cũng không thể kìm lòng mà hoài nghi, mục đích cuối cùng của Thẩm Hoài vẫn là vì đả kích Hồng Kỳ, để bám trụ tốc độ phát triển con đường làm quan của anh,cũng thầm cảm giác phỏng đoán của dượng út, Diệp Tuyển Phong cùng với cha cô, anh cô bọn họ đối với Thẩm Hoài là ác ý xấu, hoặc là cũng không phải không có căn cứ đấy.
Hết thảy đều xuất phát từ lối suy nghĩ của người thừa kế?
Từ một khắc Thành Văn Quang đến tỉnh Ký chủ trì công tác, được lựa chọn là ủy viên trung ương, Tạ Chỉ chỉ biết cuộc đọ sức âm thầm giữa cha của Hồng Kỳ cùng Thành Văn Quang đã mở màn như vậy. Cha Hồng Kỳ cùng Thành Văn Quang ai sẽ trở thành “Đại tướng nơi biên cương” tiếp quản Tống hệ tại địa phương, rất nhiều người trong ngoài Tống hệ đều mỏi mắt mong chờ.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, lấy tuổi của cha Hồng Kỳ cùng Thành Văn Quang, chỉ cần sau này có thể thuận lợi quản lí địa phương trong vòng năm năm, trở thành Đại tướng nơi biên cương tự nhiên cũng sẽ chân chính rở thành nhân vật đời thứ hai dẫn đầu của Tống hệ.
Chỉ có điều sau lưng có rất nhiều nhân tố không xác định, đó là tài nguyên bên trong Tống hệ càng có khuynh hướng nghiêng về người nào đều không có định luận, thành viên bên trong Tống hệ tương đối độc lập, cũng đều có quyết định khác nhau, không biết sẽ ưu tiên ai ủng hộ ai giữa Tống Kiều Sinh và Thành Văn Quang.
Thái độ ông cụ cũng là Vân Sơn trong gương.
Người thừa kế thì có thể trở thành nhân tốt mấu chốt căn bản làm phương hướng bị thay đổi.
Người thừa kế càng có tiền đồ phát triển xa hơn, bình thường cũng có ý nghĩ phát triển phe phái càng trong sáng, càng rộng mở, cũng có thể mang đến lợi ích phe phái càng ổn định hơn lâu dài hơn.
Tạ Chỉ cũng biết cha Hồng Kỳ sẽ có suy sét lâu dài, hơn nữa cũng đã sớm xác định hai người Hồng Kỳ, Diệp Tuyển Phong làm trụ cột, là bậc thang kế thừa, khởi đầu cũng là rất được lòng người, có thể tăng mạnh đoàn kết bên trong Tống hệ.
Nhưng mà Thẩm Hoài quật khởi rất yêu nghiệt, nội bộ đánh giá Diệp Tuyển Phong u ám không chút ánh sáng, Tạ Chỉ cũng không rõ ràng lắm nếu Hồng Kỳ lần này lại bị thương nặng, sẽ mang đến cho bọn họ bên này nhiều ảnh hưởng tiêu cực như nào.
Tuy nhiên, Tạ Chỉ lại không kìm nổi lòng nghĩ tới những câu nói mà ngày đó Thẩm Hoài đã nói với cô sau khi rơi xuống nước, có phải là bên này từ lúc mới bắt đầu đã nhận định sai phương hướng hay không, đến nỗi từng bước lâm vào thế bị động?