Trần Vĩ Lập ở Đông Hoa tung ra khái niệm phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ, bí thư thành phố Đông Hoa Trần Bảo Tề lại hùa theo Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, chủ trương do Khu Đường Áp tiếp nhận hạng mục thu hút đầu tư tấm thép phủ, Tỉnh Thép, Dung Tín tích cực phối hợp, bọn họ bên này có thể nói là tụ tập đại đa số cùng lợi ích tập thể đứng về người đối diện với Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ cũng bắt đầu hiểu được Thẩm Hoài lần này không có khả năng cùng đồng thời công khai đối địch với nhiều người như vậy. Nhưng không nghĩ Thẩm Hoài cũng Mai thép lâm vào im lặng hơn một tháng qua, tập đoàn Phong Lập bên kia thậm chí ngay cả để cho Khu Đường Áp tham gia đàm phán đều không có.
Lo lắng của Tập đoàn Phong Lập đến từ chính đâu?
Nhân tố đám người Vương Vân Thanh, Ngụy Nam Huy thành phố Bình Giang tất nhiên phải suy xét, nhưng Vương Vân Thanh, Ngụy Nam Huy nếu có tác dụng ảnh hướng đến tính quyết định, tập đoàn Phong Lập cũng không thể nào nửa đường tìm Mai thép.
Thẩm Hoài rốt cục sẽ cung cấp tài nguyên như thế nào, thúc đẩy hạng mục tấm thép phủ tại Thanh Sa, đến nỗi tập đoàn Phong Lập đối với cành ô liu do Tỉnh Thép tung ra đều không để ý?
Không chỉ có Tạ Chỉ có nghi vấn này, nhìn dáng vẻ của tất cả mọi người tham gia bữa tiệc sinh nhật này đều bi thảm, trong lòng cô cũng biết trong lòng mấy người Hồng Kỳ cũng đang bị vấn đề này giày vò rồi.
Tài nguyên mà Mai thép lúc này nắm giữ cũng không cần thiết so với Tỉnh Thép, Dung Tín, mấu chốt chính là ở Thẩm Hoài có lộ liễu lấy tài nguyên đi ủng hộ hạng mục tấm thép phủ xây dựng tại Thanh Sa hay không.
Trước đây bọn họ đoán Thẩm Hoài không có khả năng lộ liễu như vậy, nhưng từ phản ứng của tập đoàn Phong Lập khiến bọn họ ý thức phán đoán trước đây có thể sai.Hiện tại bọn họ muốn suy xét Thẩm Hoài thật sự công khai ủng hộ Ngụy Nam Huy, ủng hộ tập đoàn Phong Lập đem hạng mục tấm thép phủ xây dựng ở Thanh Sa, tình hình sẽ lại như thế nào?
Vấn đề này, so với lạc quan lúc trước của bọn họ phỏng chừng ác liệt hơn rất nhiều.
Tạ Chỉ nhớ tới hơn một tháng trước, Thẩm Hoài bị cô đẩy xuống hồ, nghĩ bụng Hồng Ky bọn họ trước đây thật sự quá lạc quan rồi, lúc này e là muốn làm cái gì cũng đều đã muộn?
- Nếu Thẩm Hoài bên kia đã quyết tâm đem cánh tay ra bên ngoài, Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch bọn họ hẳn khoanh tay ngồi nhìn chuyện này thành sự thật, mới vận động điều Thẩm Hoài ra khỏi Đông Hoa hay không?
Tạ Thành Giang nhíu mày nói.
Tô Khải Văn nói:
- Đông Hoa phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ, bí thư Từ Bái đối với kế hoạch này vẫn tương đối coi trọng. Vài ngày trước ở Từ Thành tổ chức hội nghị nghiên cứu thảo luận quy hoạch, bí thư Từ Bái dù bận đến mấy cũng bớt chút thời gian đến nghe ý kiến của chuyên gia, cuối cùng còn cầm rất nhiều tài liệu đi. Hạng mục tấm thép phủ quy mô trên trăm triệu đối với công nghiệp sắt thép Đông Hoa vẫn tương đối có ý nghĩa.
- Đây cũng chỉ là khả năng tồn tại trên lí luận mà thôi.
Tạ Hải Thành khẽ thở dài một cái.
Tạ Chỉ có thể biết cha cô nói vẫn chưa hết ý. Trước kia lúc Thẩm Hoài chưa có thành tựu đã dám lật bàn cùng bí thư thành ủy thành phố Đông Hoa lúc đó, có lệ này rồi, ai nghĩ muốn ép buộc Thẩm Hoài cúi đầu, đều phải suy xét có khả năng anh sẽ có phản ứng mãnh liệt giống như thế, Từ Bái cũng không chắc sẽ tùy tiện mạo hiểm như vậy.
Mà vứt bỏ khái niệm công nghiệp trăm tỷ do Trần Vĩ Lập đề xuất, lực lượng các phương diện mặc dù đều cũng đang cố gắng đẩy mạnh để Khu Đường Áp tiếp nhận hạng mục thu hút đầu tư tấm thép phủ. Đề xuất công nghiệp ưu thế trăm tỷ không phải là một thủ đoạn đẩy mạnh công tác, nhưng đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Trấn,Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh thậm chí cả Trần Vĩ Lập đều chưa hẳn nhất định phải làm thành công việc này.
Có thể đem hạng mục tấm thép phủ xây dựng tại Khu Đường Áp, dĩ nhiên là tốt, cũng có thể chứng minh không có Mai Thép hệ, hình thế phát triển kinh tế Đông Hoa cũng không thể tan vỡ được.
Nếu Thẩm Hoài dám ở giữa gây khó dễ, để cho Khu Đường Áp từ đầu tới cuối không tranh thủ được hạng mục này, tuy rằng không thể công khai chỉ trích Thẩm Hoài không đúng, nhưng chỉ cần Thẩm Hoài biến thành nhân tố bất lợi phát triển địa phương, Triệu Thu Hoa, Từ Bái cùng với cùng các Tỉnh thị về mọi mặt đều càng dễ nhất trí,quyết định điều Thẩm Hoài rời khỏi Đông Hoa.
Hơn nữa dượng út trước đây ở Hoài Sơn công khai việc Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân tìm anh nói chuyện, Chung Lập Dân cũng rất khó có lập trường kiên trì muốn Thẩm Hoài ở lại Đông Hoa.
Có lẽ kiên trì để Thẩm Hoài rời khỏi Đông Hoa, đối với hai người Triệu, Từ lại càng quan trọng.
Có lẽ Trần Vĩ Lập đề xuất khái niệm phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ , có thể làm cho Từ Bái hơi chút để ý, nhưng hạng mục tấm thép phủ dù sao không phải là dự án nhất định không thể thiếu.
Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt Trần Vĩ Lập quyết đoán lần này nhảy ra tham gia vào cục diện này: Bất kể hạng mục có thể xây dựng ở Đông Hoa hay không, chỉ cần cuối cùng đạt được mục tiêu điều Thẩm Hoài rời khỏi Đông Hoa, cơ hội lớn nhất đều sẽ thuộc về Trần Vĩ Lập.
Mà hai loại kết quả, đối với tình cảnh Hồng Kỳ ở Bình Giang còn là khác biệt một trời.
- Thẩm Hoài rõ ràng là không tiếc lưỡng bại câu thương mà…
Tạ Thành Giang cũng không thể tưởng tượng ra loại khả năng thứ hai, mà giả định tâm tư Thẩm Hoài chính là như thế. Nghĩ tới nghĩ lui bọn họ vẫn không có cách nào khác phá đột phá cục diện được. Thời gian qua tuy rằng Tạ Thành Giang tu thân dưỡng tính nhưng vẫn là không kìm nổi bực bội cất tiếng oán hận.
Y cũng đã sớm nhận thức, một khi Thẩm Hoài không đếm xỉa đến, bất kể lợi hại, tình cảnh của bọn họ mới là khó khăn. Lợi thế mà bọn họ có thể sử dụng, thật sự là rất có hạn rồi.
- Tôi thấy anh không hẳn có tâm tư lưỡng bại câu thương đâu.
Tạ Hải Thành từ góc bàn lấy thuốc ra châm hút, nhíu mày, sâu kín nói:
- Lần này cho dù Thẩm Hoài “lấy tay bắt cá”, tỉnh Hoài Hải cũng khó bắt được nhược điểm. Mai thép hoặc là ngân hàng Nghiệp Tín cho dù thành công cung cấp tài nguyên hướng tập đoàn Phong Lập đem hạng mục xây dựng tại Bình Giang, hành động này cũng là không chịu sự can thiệp của chính phủ. Bí thư Từ, Tỉnh trưởng Triệu dù là quyết định điều hắn ra khỏi Đông Hoa, chiếu theo thủ đoạn bình thường thì cũng chỉ có thể dùng minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong là giáng). Đối với Thẩm Hoài mà nói, kết quả kém nhất cũng có thể có một chức vụ nhàn hạ Phó giám đốc sở cấp cục. Hắn mới ba mươi tuổi, hắn ngồi ghế Phó giám đốc sở cục khoảng ba năm năm, đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng bao nhiêu. Ngược lại, đối với Hồng Kỳ lại không thể tiếp tục trì hoãn thêm ba năm năm nữa.
Điều này lại quay lại suy nghĩ người thừa kế đi lên.
Tạ Chỉ ngẩng đầu nhìn dượng út một cái, không biết ông ấy có phải vì lúc trước không quyết định rời đi Hoài Hải mà hối hận hay không, có phải là ông ấy vốn không hề dự liệu được sẽ có kết cục như vậy phát sinh hay không?
Cô đồng thời cũng vì thái độ cố chấp của dượng út đối với Thẩm Hoài mà khó hiểu. Gần như tất cả mọi người đã tha thứ hoặc đã quên đi hành vi thấp kém ngày trước của Thẩm Hoài, nhưng hận thù cha con giữa dượng út và Thẩm Hoài thủy chung không giảm bớt chút nào.
Tạ Chỉ lại nghĩ tới câu nói của Thẩm Hoài khi rơi xuống nước, trong lòng nghĩ, nếu Thẩm Hoài thật sự đã chuẩn bị tốt tâm lý rời khỏi Đông Hoa, vậy bọn họ bên này thật sự bó tay không có biện pháp rồi, chỉ có điều đây hết thảy đều là lúc trước bọn họ đã đẩy Thẩm Hoài vào đường cùng.
Bất kể rốt cục là Thẩm Hoài xuất phát từ mục đích gì, trong lòng Tạ Chỉ cũng thấy mệt mỏi, cũng lười nghĩ ngợi nhiều, cũng không muốn nghe ba cô, anh cô cùng với Diệp Tuyển Phong và dượng út bọn họ ngồi ở đây nảy sinh oán hận, cũng không muốn thấy bộ dạng hết đường xoay xở của họ.
Cô đưa mắt cho Tạ Đường, ra hiệu Tạ Đường đứng lên rời khỏi bàn ăn nói muốn lên lầu trước, cô lại đi theo phía sau, rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khiến người ta khó mất cảm giác muốn ăn uống này.
Trong phòng, hai người nghe đĩa CD Tạ đường mới mua, không biết khi nào thì ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, Tạ Chỉ mở cửa sổ ra, để hơi lạnh mưa bụi lùa vào phòng, đêm hè nóng bức lúc này mới dần mát hơn.
Tạ Chỉ nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10 giờ, mở của phòng nhìn dưới lầu vẫn còn khói thuốc lượn lờ, không biết bọn họ đã chuyển ra phòng khách tầng dưới nói chuyện từ khi nào rồi, khiến cho trọn tòa nhà cũng tràn ngập khói thuốc.
- Nếu cha, chú và mọi người trò chuyện đến khuya, con và Tạ Đường đi ngủ trước đây ạ.
Tạ Chỉ bám vào lan can, khom người nói vọng xuống phòng khách tầng dưới. Có đôi khi cô cũng ngại khi phải cùng Hồng Kỳ trở về Từ Thành đồng thời kiếm cớ để không ở cùng một chỗ.
- Văn phòng Phó bí thư tỉnh ủy vừa mới gọi điện thoại đến, Từ Bái ngày mai sẽ tạm thời đến Đông Hoa nghiên cứu điều tra xí nghiệp. Công ty đầu tư du lịch Kim Đỉnh cũng là mục đích chuyến đi này của Từ Bái, sáng ngày mai con có nên về công ty chuẩn bị trước một chút không?
Tạ Hải Thành ngẩng lên, hỏi Tạ Chỉ.
- Nếu nói cần phải chuẩn bị, giờ con sẽ về Đông Hoa bố trí luôn, bằng không sẽ không thể tiếp đón Phó bí thư Từ tốt được.
Tạ Chỉ nghĩ, khó trách sắc mặt ba cô và mọi người vừa rồi đều hiện rõ vẻ lo lắng, giờ thì tốt hơn nhiều rồi, thậm chí còn thoải mái hơn. Cô đang lo không biết lấy lý do gì để rời khỏi Từ Thành, ngay lập tức liền đề xuất đi suốt đêm trở về Đông Hoa, chuẩn bị mọi thứ để đón Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái đến công ty cô điều tra nghiên cứu.
- Anh và em cùng nhau trở về Đông Hoa.
Tạ Thành Giang nói:
- Anh rất muốn xem Thẩm Hoài lần này có can đảm ở trước mặt Từ Bái không cho ông ta chút mặt mũi nào hay không!
Ai cũng biết Từ Bái lúc này tạm thời thay đổi lộ trình, chuyển hướng đến xí nghệp Đông Hoa điều tra nghiên cứu, tuyệt đối không phải là bắn tên không đích. Nói không chừng Quách Thàng Trạch, Trần Vĩ Lập đã đến chỗ ông ta, cậy nhờ ông ta ra mặt ủng hộ.
Nếu không phải Từ Bái quyết định trực tiếp tham dự vào việc này, ông ta cần gì lúc này phải chạy tới Đông Hoa?
Chỉ có điều cách nói chuyện của anh cô khiến người ta không ưa chút nào, Tạ Chỉ nghĩ, bộ dạng mây đen đầy mặt vừa rồi đâu?
Cô cũng không có tâm tình suy nghĩ việc Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái nhúng tay vào sẽ mang đến biến hoá sâu sắc như nào, cũng không rõ ràng lắm Thẩm Hoài có đoán trước trược loại tình huống này hay không. Anh của cô khăng khăng muốn cùng đến Đông Hoa, cô cũng không có cách nào không đồng ý.
Nhìn thời gian không còn sớm, Tống Hồng Kỳ, Tạ Thành Giang, Tạ Chỉ liền đội mưa lái xe đến Đông Hoa. Tốc độ lái xe trong lúc trời mưa không thể nhanh nổi, khi tới Đông Hoa đã là hai giờ sáng. Tạ Thành Giang vào trong khách sạn ở, lúc này là thời khắc mẫn cảm, Tống Hồng Kỳ cũng không để cho người khác biết y đang ở Đông Hoa.Tuy là thời khắc đen tối nhất trước bình minh, khắp ngoại trừ tiếng mưa rơi cũng không nghe thấy có âm thanh nào khác, y rạng sáng ngay trong lúc đang mưa, dẫn theo thư ký, lái xe trở về Bình Giang.
Tạ Chỉ cả người mệt mỏi trở lại chỗ ở, nghĩ Thẩm Hoài lúc này hẳn là đã biết Từ Bái đến Đông Hoa điều tra nghiên cứu công tác, không biết trong lòng anh lúc này có tâm trạng như thế nào.