Từ khách sạn bốn mùa Trường Thanh bối rối rời khỏi, chốc lát Trần Vĩ Lập không dám chần chừ, gọi điện thoại cho Phùng Chí Sơ, biết được Quách Thành Trạch đã đến Ủy ban nhân dân thành phố, lúc này hắn lập tức nói người tài xế đi về thành phố.
Gõ cửa phòng làm việc của Quách Thành Trạch, thấy Quách Thành Trạch cầm chiếc hộp trong tay vừa muốn buông xuống, Trần Vĩ Lập cũng gấp gáp thở một cái, vừa vội vừa nhanh chóng báo tình huống mới nhất nói cho ông ta biết:
- Bí thư huyện Thanh Sa Ngụy Nam Huy đang ở Đông Hoa, tôi vừa mới nhìn thấy ông ta và Thẩm Hoài ở trong nhà hàng khách sạn bốn mùa Trường Thành ăn cơm. Tên họ Thẩm này lộ liễu như vậy, không biết hắn muốn làm gì?
Trần Vĩ Lập thầm nghĩ hôm nay Thẩm Hoài muốn chống đối lại Từ Bái, thật sự hắn khó có thể tưởng tượng nếu xảy ra chuyện như vậy sẽ sinh ra nhiều ác liệt, nhiều hậu quả nghiêm trọng như nào, đi tới trước mặt Quách Thành Trạch, vừa phải chạy lên tầng, thở hổn hển, giọng nói ít nhiều có chút biến đổi, cũng là khó thở tới cực điểm.
Nhưng Quách Thành Trạch ngồi trên ghế lại rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn Trần Vĩ Lập, để điện thoại xuống, có chút bình tĩnh, thậm chí giọng điệu có phần lãnh đạm nói:
- Tôi biết rồi, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Mạnh Kiến Thanh nói chuyện này.
Trần Vĩ Lập rất sửng sốt, không biết Quách Thành Trạch từ đâu mà biết chuyện Ngụy Nam Huy gặp mặt Thẩm Hoài ở Đông Hoa, trong lòng hắn nghĩ: Hai anh em Tạ Chỉ,Tạ Thành Giang không có lý do gì lại đơn độc gọi điện thoại báo cho Quách Thành Trạch biết việc này, chẳng lẽ còn có người nhìn thấy Thẩm Hoài và Ngụy Nam Huy cùng xuất hiện sao?
Nếu Thẩm Hoài cố ý truyền tin tức hôm nay hắn và Ngụy Nam Huy gặp mặt nhau ở Đông Hoa ồn ào huyên náo, vậy thì càng có thể xác định, hắn chính là muốn nhắm vào chuyến đi điều tra nghiên cứu hôm nay của Từ Bái.
Thấy Trần Vĩ Lập vừa sợ vừa nghi, trên trán còn lấm tấm mồ hôi mịn, Quách Thành Trạch cau mày, nói hết chân tướng sự thật cho hắn biết:
- Bí thư thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh vừa rồi gọi điện thoại cho Từ Bái, làm một cuộc trao đổi. Ngụy Nam Huy ở Đông Hoa, vẫn là Vương Vân Thanh đề cập với Bí thư Từ đấy.
Nhìn thấy Thẩm Hoài và Ngụy Nam Huy cùng xuất hiện ở đại sảnh nhà hàng khách sạn bốn mùa Trường Thành, Trần Vĩ Lập hắn có thể nghĩ ra được Thẩm Hoài này không chỉ đơn giản muốn phô trương thanh thế, sau lưng hẳn đã có sẵn những cơ mưu đã âm thầm bố trí, chỉ là ấn tượng lúc trước hắn bị rơi vào cạm bẫy của Thẩm Hoài quá khắc sâu vẫn chưa thoát ra được, mới không có cách nào bình tĩnh xử lý sự việc ngày hôm nay gặp Thẩm Hoài lộ liễu ở cùng Ngụy Nam Huy.
Vương Vân Thanh là Phó tỉnh trưởng tỉnh Giang Đông kiêm Bí thư thành ủy Bình Giang, tuy không phải ủy viên dự khuyết trung ương, địa vị so với Từ Bái có phần kém hơn, nhưng dù gì cũng là cấp Thứ trưởng, trực tiếp nói gọi điện liên hệ với Từ Bái, cũng không phải là vấn đề trở ngại gì.
Chỉ có điều lúc này Vương Vân Thanh gọi điện thoại cho Từ Bái là muốn liên hệ về vấn đề gì? Chẳng lẽ chỉ khuyên Từ Bái không cần tạo áp lực với Thẩm Hoài, đem hạng mục tấm thép phủ trực tiếp tặng cho Bình Giang ư?
Lại lần nữa đầu óc của Trần Vĩ Lập bế tắc, hắn nghĩ mãi mà không rõ, thời điểm nhạy cảm như lúc này Vương Vân Thanh có gì mà trực tiếp liên hệ với Từ Bái cơ chứ?
Đối với hạng mục tấm thép phủ thu hút đầu tư này, nói cho cùng Bình Giang và thành phố Đông Hoa thực chất là một quan hệ trực tiếp cạnh tranh, không hề có liên quan đến tỉnh. Bọn họ muốn Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái trực tiếp tham gia vào việc này để tiện hỏi, trăm phương nghìn kế muốn làm một kế hoạch phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ làm điểm vào, nếu như nói bên trong không có giao tình gì, Vương Vân Thanh có lý do cùng lập trường gì mà trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Bái muốn liên hệ chuyện hạng mục tấm thép phủ?
Vương Vân Thanh không sợ Từ Bái sẽ một mực từ chối sao?
Nếu việc này truyền đi, đối với danh tiếng của Vương Vân Thanh trên chốn quan trường ở tỉnh Giang Đông sẽ bị hủy hoại, so với việc mất đi một hạng mục thương mại lớn thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong đầu Trần Vĩ Lập như có một đống bột nhão, nghĩ mãi không rõ, tính toán không ra.
Hắn do dự hồi lâu, chỉ có thể hướng về phía Quách Thành Trạch, mở miệng hỏi cho rõ:
- Vương Vân Thanh gọi điện cho Bí thư Từ, có nhắc tới dự án tấm thép phủ của Phong Lập không?
- Hôm nay Bí thư Từ xuất phát từ thành phố Từ Thành, ở trên xe cũng nhận được điện thoại của Vương Vân Thanh. Đương nhiên trong cuộc nói chuyện cũng có nhắc đến hạng mục tấm thép phủ, tuy nhiên chủ đề thảo luận chính là về hợp tác khu vực.
- Chẳng khi nào không đề cập tới việc hợp tác khu vực, lúc này Vương Vân Thanh lại chỉ đề cập đến vụ này, là có ý đồ tính toán gì đây?
Trần Vĩ Lập hỏi.
- Chẳng lẽ chỉ vì một lời nói “hợp tác khu vực” Đông Hoa mà muốn ta đem miếng thịt béo bở, chắp tay nhường lại à?
Quách Thành Trạch liếc nhìn Trần Vĩ Lập, thấy hắn đến giờ phút quan trọng mà cũng không nghĩ tới vấn đề mấu chốt, chỉ nhẹ nhàng gõ gõ bàn, khẽ thở dài:
- Lần này đàm phán về hợp tác khu vực, có thể bản chất là tính chất phát triển. Trên đường cao tốc tín hiệu điện thoại cũng không được tốt lắm, tôi và Bí thư Từ cũng không nói nhiều trong điện thoại, muốn cụ thể hơn phải đợi Bí thư Từ đến Đông Hoa rồi nói sau...
- ...
Trần Vĩ Lập đứng ngốc ở đó.
Trần Vĩ Lập có thể đạt đến địa vị như ngày hôm này, tuyệt đối hắn không ngu, nhưng mà hắn lại bỏ lỡ vấn đề quan trọng nhất. Ngay khi hắn cho rằng Thẩm Hoài có hành động này một lòng chỉ vì muốn giáng trả sự áp chế của nội bộ Tống hệ. Hắn đi vào ngõ cụt nhận định Thẩm Hoài sẽ cung cấp tất cả các tiện lợi cho Ngụy Nam Huy, đều là để cho Ngụy Nam Huy tiện ở huyện Thanh Sa đả kích mạnh mẽ Tống Hồng Kỳ kiêu ngạo, thậm chí không kiêng nể vấn đề lộ liễu. Nhưng hắn lại không nghĩ tới khả năng Thẩm Hoài có thể làm giao dịch với thành phố Bình Giang trước.
Hắn cũng thật không ngờ tới, Mai thép cung cấp tất cả các nguồn tài nguyên, trợ giúp Ngụy Nam Huy đem hạng mục tấm thép phủ xây dựng tại Thanh Sa, đồng thời đạt được việc đả kích Tống Hồng Kỳ, chỉ cần trên hợp tác khu vực thay Đông Hoa đổi lấy lợi ích không quá kém, có thể ngăn chặn người khác mượn cớ như thường.
Khúc nhạc dạo Vương Vân Thanh trực tiếp ra mặt liên hệ cùng Từ Bái, cũng ngay tại chỗ này.
Khó trách hơn một tháng nay đều thấy Thẩm Hoài không có hành động gì. Có lẽ hơn một tháng nay hắn cùng phía Bình Giang đàm phán về các loại điều kiện. Cũng khó trách Phong Lập Chu Phong Nghị từ chối cả ba lần Lương Vinh Tuấn hẹn gặp mặt, bởi vì Chu Phong Nghị biết rõ hạng mục tấm thép phủ này đặt ở khung hợp tác xây dựng khu vực, tập đoàn Phong Lập có thể đạt được nhiều nguồn tài nguyên hơn nữa.
Loại việc này cũng không quá khó suy đoán, vì sao dường như mắt mình như bị mù, lúc trước tuyệt nhiên không hề nghĩ đến vấn đề này? Là do có người cố ý đưa dẫn chui vào ngõ cụt?
Lòng Trần Vĩ Lập lạnh như băng, giật mình đứng ngây tại chỗ.
Thấy Trần Vĩ Lập thất thần đứng đó, Quách Thành Trạch lại nói:
- Bí thư Từ còn chưa xác nhận sẽ đến Đông Hoa sau chuyến đi hay không. Nếu như ngày mai ông ta có thể ở Đông Hoa thêm một buổi, Vương Vân Thanh cũng có thể tự mình đến đó để trao đổi về vấn đề hợp tác khu vực. Còn nữa, lúc trước phía dưới xí nghiệp có điều tra nghiên cứu giao lưu, tôi cũng sẽ cùng Bí thư Từ đưa ra đề nghị, sẽ không thảo luận về vấn đề kế hoạch phát triển ưu thế khu công nghiệp trăm tỉ nữa, chủ yếu là thảo luận về việc hợp tác khu vực. Cậu đợi lát nữa rồi cùng Phùng Chí Sơn tham gia hội nghị giao lưu nhân sự, trước tiên là đến chào hỏi...
Nghe Quách Thành Trạch nói như vậy, Trần Vĩ Lập có cảm giác ngực mình bị đâm một dao đau nhức.
Trần Vĩ Lập có thể hiểu được rõ ràng Quách Thành Trạch làm như vậy vì lợi ích của chính ông ta, nhưng lúc này có khổ tâm cũng chỉ có thể nuốt sâu trong bụng.
Trần Vĩ Lập gật đầu nhận lời, đồng ý tham gia hội nghị giao lưu điều chỉnh như vậy, hắn vẫn muốn nói vài lời nữa, nhưng thấy Quách Thành Trạch cầm tập tài liệu ở góc bàn lấy thêm cái bút làm bộ dạng phải phê duyệt, cũng chỉ có thể cáo từ rồi rời đi.
Đi ra khỏi văn phòng làm việc của Quách Thành Trạch, đứng ở lối đi nhỏ vắng vẻ, trong lòng Trần Vĩ Lập như có một đống cỏ dại, khó chịu không thôi. Vừa rồi lo sợ đến nỗi đứng ngồi không yên, trên lưng thấm đẫm mồ hôi còn chưa khô hết, đột nhiên một luồng gió lạnh thổi qua, không kìm được mà rùng mình.
Phùng Chí Sơ nhận được điện thoại gọi tới của Quách Thành Trạch, đi từ phòng làm việc của mình ra, nhìn thấy bộ dang hồn bay phách lạc của Trần Vĩ Lập đứng ở lối đi nhỏ, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác bối rối.
Lúc Quách Thành Trạch nói chuyện điện thoại cùng Từ Bái, Phùng Chí Sơ đi vào phòng làm việc của Quách Thành Trạch, trước sau đều nghe được rõ ràng.
Tuy rằng Vương Vân Thanh đi đến Đông Hoa trước Từ Bái, gọi điện thoại đến liên hệ trước, không khiến cho Từ Bái có cảm giác khó chịu, nhưng không ai có thể đoán được thực chất tâm tình Từ Bái rất không thoải mái. Giống như là quân cờ còn chưa biết hạ xuống đâu cho tốt, đối thủ liền nói với mình một tiếng “chiếu tướng”, đổi lại là ai đi nữa thì tâm tình cũng sẽ không thoải mái.