Quách Thành Trạch sẽ không đặt trách nhiệm lên đầu mình, vừa rồi nói chuyện điện thoại, trước mặt Từ Bái đánh giá Trần Vĩ Lập thành một người “Có cảm xúc mãnh liệt nhưng tầm nhìn thì lại quá hạn hẹp”, cũng chưa nói tới việc ra tay tàn nhẫn.
Phùng Chí Sơ không chắc Trần Vĩ Lập có phát giác ra được chuyện này không, y gật đầu chào Trần Vĩ Lập một tiếng:
- Thị trưởng Trần, sớm như vậy đã tìm Thị trưởng Quách à.
Sau đó liền đẩy cửa đi vào văn phòng của Quách Thành Trạch.
Thực chất trong lòng Phùng Chí Sơ có rất nhiều chỗ khó hiểu, ở phòng làm việc của Quách Thành Trạch, giúp Quách Thành Trạch giải quyết một số chuyện cần thiết,không kìm được liền mở miệng hỏi:
- Thẩm Hoài chỉ vì muốn đả kích Tống Hồng Kỳ, dường như không cần phải cố ý làm ra vẻ chuyện này huyền bí như vậy, làm ra thanh thế lớn như vậy...
Quách Thành Trạch cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm nước ấm, nói:
- Khả năng là Thẩm Hoài thực sự muốn rời khỏi Hà Phổ rồi.
Trong khoảng thời gian này đến bọn họ cũng mất rất nhiều sức lực, ở hạng mục tấm thép phủ và hạng mục phát triển ưu thế trăm tỉ mọi loại tạo thế bên trên, nói là vì tranh thủ đem hạng mục tấm thép phủ lại đây, nói cho cùng vẫn là vì ép Thẩm Hoài rời khỏi Đông Hoa. Đầu óc của Phùng Chí Sơ bị kẹt, nhất thời không hiểu được những lời này của Quách Thành Trạch logic chỗ nào.
- Ban đầu Phó thị trưởng Trần Binh không có ý định sẽ tham gia kế hoạch công tác điều tra nghiên cứu ngày hôm nay, chẳng qua tôi nhìn một chút vào lộ trình của Phó thị trưởng Trần Binh, ngày hôm nay ông ta cũng không có việc gì đặc biệt quan trọng, cậu đến văn phòng của ông ta nói một tiếng, nếu như ông ta có thời gian, tôi hy vọng ông ta có thể tham gia vào hoạt động điều tra nghiên cứu của Bí thư Từ Bái ngày hôm nay.
Quách Thành Trạch phân phó lại.
Quách Thành Trạch dặn dò đến mức này, Phùng Chí Sơ mới giật mình nghĩ thấu đáo.
Quả thật Thẩm Hoài không có khả năng cả đời đều quản lý ở Hà Phổ, chậm đi không bằng sớm đi. Nhưng nếu Thẩm Hoài đi rồi, huyện Hà Phổ sẽ do ai quản lý, đó mới là phương diện đáng phải quan tâm nhất.
Thẩm Hoài đương nhiên có ứng cử viên của mình rồi, Phùng Chí Sơ cũng có thể nghĩ đó là Trần Binh.
Tuy nhiên, ở huyện Hà Phổ bí thư tỉnh ủy lựa chọn ứng cử viên bổ nhiệm lên trên, Thẩm Hoài không có quyền trực tiếp phát biểu, đó là lý do hắn làm ra nhiều chuyện bí mật như vậy.
Mục đích của hắn chính là muốn nhượng lại vị trí bí thư tỉnh ủy huyện Hà Phổ này, người nào có sức cạnh tranh lớn sẽ tự động nhảy ra làm “cái đinh”. Gọi hắn là người tàn nhẫn, đương nhiên cũng là vì hắn toan tính loại bỏ một chướng ngại vật lớn cho ứng cử viên đã lựa chọn.
Rất không may, Trần Vĩ Lập lại trở thành “cái đinh” đó.
Phùng Chí Sơ gần như có thể tưởng tượng ra sự việc tiếp theo, Thẩm Hoài sẽ còn công kích Trần Vĩ Lập rất tàn nhẫn, cho đến khi Trần Vĩ Lập hoàn toàn bại trận, thua trận,như vậy cũng tiến thêm một bước, đạt hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Nghĩ thấu những chuyện này, theo bản năng Phùng Chí Sơ muốn sờ lưng chính mình xem có bao nhiều mồ hôi lạnh.
Từ lúc nghe được tin đồn Thẩm Hoài sẽ bị điều đến tỉnh nào đó đảm nhiệm chức vụ, đối với vị trí bí thư tỉnh ủy huyện Hà Phổ, y không phải là không từng mơ ước. Nếu không phải là Trần Vĩ Lập đột nhiên nhảy ra đề xuất khái niệm phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỉ, thấp thoáng có ý muốn đối đầu với Thẩm Hoài, y cũng sẽ hành động...
Về phần biết rõ Trần Binh rất có khả năng là ứng cử viên thích hợp của Thẩm Hoài, lần này Quách Thành Trạch còn chủ động để cho Trần Binh có cơ hội biểu hiện, nói cho cùng vẫn là việc phát triển ưu thế công nghiệp trăm tỉ. Quách Thành Trạch cho rằng Trần Vĩ Lập đã sa vào quá sâu rồi, không phải ở trước mặt Từ Bái nói mấy lời đúng sai là có thể khiến mình trong sạch.
Một khi có ý định hợp tác khu vực, lấy việc tranh giành hạng mục tấm thép phủ làm mục đích để phát triển kế hoạch mở rộng ưu thế công nghiệp trăm tỉ đương nhiên không thể nhắc lại. Mà không nghĩ đến tất cả sự việc trên kia đều là mượn địa vị thích hợp của Trần Bảo Tề để gây khó dễ, không chỉ có Quách Thành Trạch chịu không được hỏa lực có khả năng quàn quét của Thẩm Hoài, thậm chí còn cần Thẩm Hoài có thể thay ông ta thanh lọc một lần.
Thế gian không có gì gọi là “miếng cơm miễn phí”.
Chủ động để cho Trần Binh tham dự vào, thậm chí thôi thúc Trần Binh chấp nhận ý của Thẩm Hoài, quản lý huyện Hà Phổ, duy nhất Quách Thành Trạch có thể triệt để lựa chọn trong sạch cho chính mình, thậm chí có thể đột xuất đạt được vị trí mấu chốt ở phần hợp tác khu vực; đương nhiên, cần đồng thời vứt bỏ Trần Vĩ Lập hoàn toàn.
Phùng Chí Sơ cũng đã ở trong quan trường nhiều năm, sự việc này lộ ra quá vô tình cùng nhiều tâm kế xảo quyệt, khiến trong lòng y lạnh băng, nhưng giúp y càng thêm kiên định quyết tâm trèo lên cao. Ở trong mắt của y, xem ra chỉ cần leo lên được vị trí cao hơn, mới có thể trụ được lâu, mới có thể nắm được quyền chủ động.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Quách Thành Trạch vang lên. Những người có thể gọi điện trực tiếp đến văn phòng Quách Thành Trạch chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù là Trần Bảo Tề tìm Quách Thành Trạch, hầu hết cũng đều là thông qua thư ký truyền đạt. Phùng Chí Sơ suy đoán có khả năng là Bí thư Từ Bái gọi tới, y do dự xem có nên giúp Thị trưởng Quách Thành Trạch nhận cuộc điện thoại này?
Dường như Quách Thành Trạch cũng nghĩ có thể là Từ Bái gọi điện tới, ông ta chần chừ một chút, tự mình cầm lấy ống nghe.
Nghe Quách Thành Trạch nói điện thoại mà đến cả lưng ông ta cũng thẳng lên “vâng, ạ”, Phùng Chí Sơ lại càng khẳng định là bí thư Từ Bái trên đường gọi điện tới.
Quách Thành Trạch nghe điện thoại xong, trước hết xác nhận Từ Bái đã tắt điện thoại, mới đặt ống nghe xuống, nói với Phùng Chí Sơ:
- Bí thư Từ nói nếu Bí thư huyện Thanh Sa Ngụy Nam Huy đã ở Đông Hoa, cũng có thể mời ông ta tham gia giao lưu hoạt động nghiên cứu. Tiến hành thảo luận vấn đề hợp tác khu vực, như vậy cũng có châm chích một chút.
Trong lòng Phùng Chí Sơ thầm than, chuyện này thực sự là một chút sâu xa cũng có không nha!