Nhận được điện thoại của Trần Vĩ Lập, biết được sáng nay Bí thư thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với Từ Bái về vấn đề hợp tác khu vực, Tạ Thành Giang như bị sét đánh, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Tạ Chỉ nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài.
Khi biết mới đầu Thẩm Hoài nhúng tay vào hạng mục tấm thép phủ, Hồng Kỳ liền nóng lòng đem chuyện này đến vạch trần trước mặt Vương Vân Thanh, ý đồ muốn Vương Vân Thanh đối đầu với Thẩm Hoài, để chiếm được sự coi trọng của Vương Vân Thanh. Nhưng Hồng Kỳ không chỉ coi thường Thẩm Hoài, mà còn quá coi thường Vương Vân Thanh.
Tuy rằng không rõ ràng về chi tiết hợp tác khu vực, nhưng Tạ Chỉ cũng biết rằng tình thế đã định, cũng không biết nên gọi điện cho Hồng Kỳ nói chuyện này như thế nào,trong lòng nghĩ, nếu đã vạch trần chuyện hợp tác khu vực, bên thành phố Bình Giang cũng sẽ có tin tức kĩ lưỡng hơn truyền tới chứ?
Chạy tới công ty, thấy hai phó giám đốc đến công ty sớm hơn để chuẩn bị chào đón Phó bí thư tỉnh ủy đến tìm hiểu điều tra nghiên cứu, vẻ mặt của hai người đó đều ủ rũ,hỏi Phùng Ngọc Chi, Tạ Chỉ mới biết nhân viên đi theo Từ Bái vừa gọi điện thoại tới đây, thông báo với bên này biết tạm thời Từ Bái quyết định đưa tập đoàn cảng vụ Mai Khê thêm vào danh sách điều tra nghiên cứu, cân nhắc đến thời gian điều tra nghiên cứu lần này sẽ có hạn, lần này sẽ không đến nơi của bọn họ điều tra nghiên cứu nữa, để cho bọn họ đem những tài liệu có liên quan đến công việc điều tra nghiên cứu trực tiếp đưa cho văn phòng Phó bí thư tỉnh ủy là được rồi.
Trái lại, Tạ Chỉ lại thở phào nhẹ nhõm, cũng ngờ tới sự việc sẽ như vậy, chắc cũng vì vậy mà Thành Giang ở lại khách sạn, không đến đây.
Cô cũng không biết phải giải thích với cấp dưới sự việc phức tạp này như thế nào, chỉ có thể nói hoạt động điều tra nghiên cứu của Phó bí thư tỉnh ủy lần này xảy ra chút chuyện, việc này hết sức bình thường, các cô cũng chỉ có thể phối hợp.
Trong lòng Tạ Chỉ không yên ngồi trong phòng làm việc cho tới trưa, chuyện gì sự việc gì cũng không xử lý, đợi đến lúc buổi trưa anh trai cô gọi điện hỏi cơm trưa sắp xếp như thế nào rồi, cô mới biết Hồng Kỳ muốn tới đây, đang ngồi trên tàu rồi. Diệp Tuyển Phong đã biết việc Vương Vân Thanh trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Bái để liên hệ về việc hợp tác khu vực, sau đó từ Từ Thành trên đường tới Đông Hoa.
Hồng Kỳ vẫn không tiện công khai lộ diện ở Đông Hoa, mọi người chỉ có thể đi đến “nhà” tại trang viên Nam Giao gặp nhau. Tạ Chỉ ngồi không trong phòng làm việc suy nghĩ đến ngốc một hồi lâu, mới cầm ví tiền, điện thoại di động, chìa khóa lên, rời khỏi công ty, đầu tiên đi đến một quán ăn thường tới, mua mấy món ăn sáng cùng với rượu, mới đi vào bên trong “nhà”.
Đi tới trang viên Nam Giao, xe của Hồng Kỳ và Diệp Tuyển Phong đều đỗ trước tiểu lâu, Tạ Chỉ mang theo hộp đồ ăn ngon, đẩy cửa đi vào phòng khách, thấy Hồng Kỳ,Diệp Tuyển Phong và anh của cô đã tới nơi này trước rồi.
Tạ Chỉ chú ý thấy Hồng Kỳ vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhiều nếp nhăn, không còn khí chất nho nhã bình tĩnh như lúc trước, đầu tóc cũng có chút rối bời, trong tay cầm một chồng tài liệu, tài liệu này không biết anh ta cùng anh cô và Diệp Tuyển Phong nói chuyện gì, trong ánh mắt cũng tràn đầy tơ máu, cũng không biết hôm qua sau khi anh ta trở lại Thanh Sa có ngủ đủ giấc không.
Tuy rằng tình cảm hờ hững, nhưng nhìn Hồng Kỳ như vậy, trong lòng Tạ Chỉ có chút không đành lòng.
Trên thực tế, sắc mặt anh cô và Diệp Tuyển Phong cũng không khá hơn bao nhiêu, đều đầy mệt mỏi.
- Em đến rồi.
Tống Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Chỉ đẩy cửa tiến vào, âm thanh khàn khàn gọi một tiếng, lại cúi đầu nói với Diệp Tuyển Phong:
- Qua mấy ngày nữa, chính quyền thành phố Bình Giang muốn tổ chức công tác hội nghị kinh tế toàn thành phố, do Ngụy Nam Huy gợi ý để phòng Nghiên cứu Chính sách huyện Thanh Sa lấy việc khai thác bãi hạ lưu hai bờ sông để thúc đẩy nền kinh tế vùng ven sông làm chủ đề quan trọng. Hơn nữa là hôm nay sẽ xác nhận lấy thảo luận chủ yếu của công tác hội nghị kinh tế Bình Giang thảo luận làm đề tài quan trọng. Lão Thất thực sự là lòng dạ độc ác, phối hợp với Ngụy Nam Huy, nắm lấy thời cơ, không để cho chúng ta một con đường sống!
Tâm trạng Hồng Kỳ vừa oán vừa hận, ít nhiều gì Tạ Chỉ có thể nhận ra được, nảy sinh hy vọng sống sót lần lượt đều bị Thẩm Hoài vô tình dập tắt, lúc này anh ta không bị đả kích, tố chất tâm lý đều phải nói là tốt.
Chỉ có điều, Tạ Chỉ không biết Diệp Tuyển Phong đến Đông Hoa để làm gì, chẳng lẽ sự tình vẫn còn đường sống?
Tạ Chỉ đặt hộp đồ ăn ngon đã mở ra xuống bàn ăn, đi tới cầm bản kế hoạch khai thác liên hợp lấy từ phòng Nghiên cứu Chính sách huyện ủy Thanh Sa ở trên bàn trà cầm lên, đứng bên cạnh sofa lật xem.
Kế hoạch trên tư cách là xuất phát từ phòng Nghiên cứu Chính sách huyện ủy Thanh Sa truyền tới, nhưng mọi người ở phòng khách này đều hiểu rõ, đây chẳng qua là kỳ chiêu mà Thẩm Hoài đã sớm che giấu mà thôi.
- Cái này nói rõ là Thẩm Hoài bố trí đầy đủ, Bí thư Từ Bái vốn không có sự lựa chọn nào khác, đành để cho Thẩm Hoài nắm mũi dắt đi?
Tạ Thành Giang vẫn không cam lòng, hỏi.
Diệp Tuyển Phong nhìn Tống Hồng Kỳ, nghĩ thầm trong lòng anh ta có lẽ cũng không cam tâm, nói:
- Đưa ra kế hoạch công nghiệp trăm tỉ, là hy vọng Bí thư Từ và Tỉnh trưởng Triệu bên kia có cái cớ để hỏi đến hạng mục tấm thép phủ. Chúng ta cũng không hề biết đến,cái này trên thực tế cũng có thể trở thành mồi nhử của Thầm Hoài cho Bí thư Từ và Triệu Thu Hoa xuất động. Bí thư Từ đang đi nửa đường về phía Đông Hoa nhận được điện thoại của Vương Vân Thanh, cũng không thể nửa đường rồi lại quay trở về Từ Thành chứ? Thái độ của bên Triệu Thu Hoa còn mập mờ không rõ, trước đó Thẩm Hoài có liên hệ cùng Bí thư Chung hay không, khiến cho người ta không thể đoán được. Bí thư Từ Bái, thực tế là không có quá nhiều sự lựa chọn.
Tạ Thành Giang không nhịn được thở dài một hơi, muốn đem tất cả sự tức giận trong lòng trút ra ngoài, sau đó cỏ dại trong lòng lại càng ngày càng loạn, khiến tâm tình y không có được một khắc yên tĩnh. Y đưa tay đặt lên vai của Tống Hồng Kỳ, y biết rõ tâm tình của Tống Hồng Kỳ so với y có phần tệ hại hơn.
Diệp Tuyển Phong than nhẹ nói:
- Chúng ta đều biết đây là do Thẩm Hoài đặt bẫy Bí thư Từ, khiến ông ta phải xuất động, khiến ông ta chui vào tròng, khiến cho ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.Nhưng ở bên ngoài xem ra cuối cùng là do Bí thư huyện ủy Bình Giang Vương Vân Thanh trực tiếp liên hệ tìm Bí thư Từ Bái, là Vương Vân Thanh và Bí thư Từ Bái công khai liên thủ thúc đẩy hợp tác khu vực, công việc liên hợp địa phương bình đẳng. Trong lòng của Bí thư Từ có lẽ sẽ không vui vẻ như vậy, nhưng cuối cùng Vương Vân Thanh lại tự mình ra mặt mở lối thoát cho ông ta. Vẫn là do chúng ta quá coi thường Vương Vân Thanh rồi.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tạ Thành Giang thấy Diệp Tuyển Phong đã nhận định bên Từ Bái không còn chút hy vọng nào nữa, chỉ thấy trước mắt một mảng đen kịt, không nhìn ra dấu hiệu một chút ánh sáng nào.
Ánh mắt Tạ Chỉ dừng ở tập văn kiện trên tay, nghe anh cô nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ thầm, phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tạ Chỉ nghĩ nếu không phải đặt quá nhiều thành kiến lên người của Thẩm Hoài, ít nhất sẽ không phạm phải sai lầm coi thường Vương Vân Thanh, hay có lẽ đúng như Thẩm Hoài từng nói, ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã đi nhầm hướng rồi, vậy thì cuối cùng cũng không đến được quỹ đạo chính xác rồi.
- Buổi chiều tôi gặp Thẩm Hoài.
Diệp Tuyển Phong nói.
- Vừa lúc công trình đường sắt hai chiều Từ Đông có chút chuyện, tôi muốn liên hệ với hắn.
Tạ Thành Giang có chút mờ mịt ngẩng đầu lên. Diệp Tuyển Phong đi gặp Thẩm Hoài, ý đồ của gã rất rõ ràng, chỉ là thời điểm này để biến con mèo sắp chết thành con mèo sống thì có mấy phần hy vọng đây?
- Buổi chiều Tạ Chỉ có thời gian không?
Diệp Tuyển Phong hỏi.
Tạ Chỉ không cảm thấy có mặt ở việc này lại là đi tới trước mặt Thẩm Hoài vẫy đuôi cầu xin, cũng sẽ không đến trước mặt Thẩm Hoài chịu loại nhục nhã, lúc này cô đã muốn kiếm cớ chối từ, lại không nghĩ thời điểm này Diệp Tuyển Phong đi làm người thuyết phục, có thích hợp hay không?
- Có phải trước tiên nên để cho bên phía Yến Kinh tìm dì út nói một chút không?
Tạ Chỉ hỏi.
Ai cũng biết mẹ của Tống Đồng có địa vị rất lớn trong lòng của Thẩm Hoài, hơn nữa mẹ của Tống Đồng trước sau vẫn luôn kiên trì giữ gìn đoàn kết của Tống gia, chỉ cần có thể nói cho mẹ của cô Tống Đồng mềm lòng.
- Cha tôi gọi điện thoại đi tìm dì út rồi.
Tống Hồng Kỳ khó khăn nói ra.
- Dì út không muốn nói chuyện.
Tạ Chỉ liếm môi, thực sự cũng không biết phải nói gì, nghĩ thầm nếu dì út nói chuyện với cha của Hồng Kỳ sẽ càng có thêm nhiều lời khó nghe.
Mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và cha anh, bọn họ ở bên này vốn không nên thò một chân vào chuyện đó, vừa ở loại chuyện này đều đâm một cước, hơn nữa bị Thẩm Hoài phát giác được, bây giờ biết lấy vị trí gì, đi cầu khẩn Thẩm Hoài tha cho Hồng Kỳ một lần?
Hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu chẳng phải bọn họ đã nhận định tất cả mục đích của Thẩm Hoài, chính là vì đả kích Hồng Kỳ phát triển ở Bình Giang, lúc này sao lại hy vọng Thẩm Hoài sẽ nương tay tha cho Hồng Kỳ một lần?
Tạ Chỉ ngập ngừng không nói. Diệp Tuyển Phong có thể hạ mình đi đến gặp mặt, cô thực sự không có mặt mũi như vậy, hơn nữa cô không thấy là Thẩm Hoài có khả năng mở ra một con đường sống, hơn nữa ôm hy vọng hão huyền đi cầu khẩn như vậy, cô cũng thấy chuyện này quá không có chí khí.
Thấy Tạ Chỉ không lên tiếng, Tống Hồng Kỳ cũng biết không thể ép buộc cô làm việc này, mới khó khăn nói với Diệp Tuyển Phong:
- Việc tôi lộ diện hay không lộ diện ở Đông Hoa đã không còn là điều quan trọng nữa rồi, tôi với anh sẽ đi gặp Thẩm Hoài. Chuyện này là tôi làm sai, tóm lại nên để tôi gánh vác nó.
Tạ Thành Giang nói:
- Hay là mời Thẩm Hoài tới đây gặp mặt đi. Tôi không nghĩ Thẩm Hoài sẽ keo kiệt đến mức một mực không gặp đâu. Tạ Chỉ, em gọi điện thoại cho Thẩm Hoài đi.
Tạ Chỉ không nguyện nhưng cũng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài.
Đây là số điện thoại di động của Thẩm Hoài, không biết là do Vương Vệ Thành cầm điện thoại di động của Thẩm Hoài, hay là Thẩm Hoài không muốn nhận điện thoại của cô, để cho Vương Vệ Thành nhận thay, Tạ Chỉ nói chuyện cùng Vương Vệ Thành, chỉ có thể để Vương Vệ Thành chuyển lời mời gặp mặt tới Thẩm Hoài.
Suy nghĩ kĩ một chút, chắc là Thẩm Hoài không muốn nhận điện thoại của bên này, Vương Vệ Thành đã không còn là thư kí của Thẩm Hoài, điện thoại công của Thẩm Hoài, điện thoại di động của anh cũng không thể để ở chỗ của Vương Vệ Thành.
Tạ Chỉ buông tay, nói:
- Tôi gọi điện tới số điện thoại di động của Thẩm Hoài, nhưng người nghe là Vương Vệ Thành. Vương Vệ Thành nói anh ta sẽ chuyển lời của chúng ta đến Thẩm Hoài.
Tạ Thành Giang, Diệp Tuyển Phong cũng không quá nóng nảy, chỉ có thể chờ bên Thẩm Hoài chấp nhận đền bù.
Mặc dù mọi người đều không muốn ăn uống gì, nhưng trước tiên vẫn phải lấp đầy cái bụng đã. Tạ Chỉ đem hộp thức ăn và rượu mua ở nhà hàng đặt lên bàn, trước hết phải lấy lên ăn đã.
Đợi hơn nửa canh giờ cũng không đợi được hồi đáp của Thẩm Hoài, ngược lại nghe thấy có một chiếc xe đang dừng trước cửa phòng chờ, qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đã thấy tài xế của Thẩm Hoài cầm theo một tập hồ sơ, hướng về phía tiểu lâu này đi tới.
Tả Chỉ mở cánh cửa, để cho tài xế của Thẩm Hoài đi vào trong phòng, trong lòng cô cũng thực sự không hiểu rõ, Thầm Hoài không trực tiếp trả lời một câu, để cho tài xế xe cầm một tập tài liệu đi tới đây làm gì.
- Bí thư Thẩm bảo tôi đem những tài liệu này tới, đưa cho Bí thư Tống xem...
Tạ Chỉ nhận lấy tập hồ sơ trong tay tài xế của Thẩm Hoài, mở ra thấy bên trong là một tập tài liệu photocopy, cô mở sơ qua, đều là một ít tài liệu bài phát biểu trong hai năm qua của Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân cho việc nghiên cứu thảo luận phương hướng phát triển liên hợp khu vực kinh tế giữa trong tỉnh và bên ngoài.
Trong túi hồ sơ còn có một tờ giấy riêng ra, trong đó có viết một câu với bút pháp thần thái mạnh mẽ như sừng rồng của Thẩm Hoài:
- Một chút thiển ý, xin mời chỉ giáo - Thẩm Hoài...
Tạ Chỉ không nói gì, đem tờ giấy và tập hồ sơ đưa cho Hồng Kỳ, thấy mặt Hồng Kỳ lúc trước không có một chút huyết sắc tức thì lại đỏ bừng lên, trong nội tâm cô cũng có một cảm giác xấu hổ vô cùng:
Bọn họ vẫn luôn chú ý đến từng hướng đi của Thẩm Hoài và Mai thép hệ, tài liệu mà đám người Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân công khai tuyên bố, bọn họ đều thu thập hết,nhưng mà trong hai năm qua, bên trong những tài liệu phát biểu công khai của Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân, tiếng tăm nói cao nhất, cũng là nhiều nhất, chính là việc hợp tác kinh tế khu vực, chính là phương hướng liên hợp địa phương.
Nếu bọn họ có thể thoáng dứt bỏ lòng dạ hẹp hòi việc suy bụng ta ra bụng người, không chĩa mũi nhọn vào hạng mục tấm thép phủ rồi tự tìm đường chết, nếu như lòng dạ của bọn họ mở rộng phóng khoáng một chút, thậm chí bọn họ có thể chủ động đưa ra hệ thống hợp tác kinh tế khu vực Bình Giang, thúc đẩy cục diện tiến về phía trước,đâu đến nỗi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, đâu đến mức không có mặt mũi đi tìm Thẩm Hoài mở cho mình một con đường sống?