Hội nghị phối hợp rất thuận lợi, tư thái mọi người cũng hết sức tích cực, rất nhanh kết thúc hội nghị, Vương Vân Thanh, Ngụy Nam Diên phải đi suốt đêm trở về Bình Giang. Thẩm Hoài chia tay với bọn họ ở khách sạn tiếp đón của tỉnh.
Thẩm Hoài đến tỉnh họp rồi về đoàn tụ cùng Thành Di, đương nhiên cũng sẽ không bảo Đỗ Kiến hoặc Vương Vệ Thành đi theo. Anh vừa lái xe đến cửa nhà khách thì Lý Cốc gọi điện thoại đến:
- Lão Bàng buổi tối muốn mời cậu ăn cơm, xem bộ dạng của ông ta chính là không hi vọng cậu cự tuyệt.
Bàng Vân Tùng trước kia là phó chủ nhiệm tỉnh, tiền bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh ỏ Hoài Hải điều ông ta đến thành phố Lam Sơn làm phó thị trưởng thường trực thành phố.
Từ Bái vì muốn thúc đẩy công tác khu kinh tế vịnh Hoài Hải, đối với Bàng Vân Tùng cũng coi trọng hơn. Bàng Vân Tùng ở Lam Sơn thăng lên khá nhanh, đầu năm đã đảm nhiệm bí thư thành ủy Lam Sơn, ông cùng với Lý Cốc quan hệ khá tốt.
- Bí thư Bàng ở trong cuộc họp vỗ ngực hưởng ứng, người này không phải vừa tan họp đã nói Lam Sơn ngay cả 100 triệu cũng không lấy đâu ra chứ?
Thành Di cũng đang ở văn phòng làm việc chờ anh lái xe đến đón, Thẩm Hoài thật sự không muốn đến bữa tiệc của Bàng Vân Tùng, liền trực tiếp trong điện thoại hỏi Lý Cốc.
- Nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể có đấy, chỉ có điều tiền của Lam Sơn đưa 100 triệu cấp cho xây dựng đường cao tốc Lam Sơn thì rất nhiều công tác Lam Sơn của ông ta sẽ bị trì hoãn.
Lý Cốc ở điện thoại cười nói:
- Lão Bàng vì gom góp tiền xây dựng, muốn phân chia ở nội bộ đảng chính Lam Sơn, mang danh xấu rồi. 100 triệu này, ông ta cần phải mượn một tháng tiền lương của công nhân viên chức cùng giáo viên hành chính sự nghiệp Lam Sơn mới có thể đưa ra được. Ông ta sợ phía dưới sẽ tạo phản.
Bàng Vân Tùng sau khi đến Lam Sơn tiến hành phân chia đóng góp mang danh xấu. Trong mấy năm ông ta làm thị trưởng, toàn bộ nhân viên đơn vị hành chính sự nghiệp công tác cùng giáo viên trung tiểu học của Lam Sơn hàng năm đều chỉ có thể lĩnh mười tháng tiền lương.
Tài chính Lam Sơn quá mỏng, dẫn tới số vốn đầu tư ra bên ngoài cũng rất hẹp, sau khi cơ cấu ngân hàng địa phương của Lam Sơn bị ép khô, muốn tu sửa cầu lớn làm cơ sở xây dựng phương tiện cũng chỉ có thể dựa trên tiền lương của nhân viên.
Tiền lương của nhân viên hành chính sự nghiệp cùng giáo viên của Lam Sơn vốn là thấp lại nhiều lần bị cưỡng ép phải phân chia, bởi vậy họ cũng không ngừng kêu khổ, vì chuyện này ở tỉnh cũng nhiều lần thông báo phê bình.
Sự thật, xây dựng đường cao tốc Lam Giang lúc ban đầu phải bỏ một tỷ tiền đầu tư, cũng không cần 100 triệu này của Lam Sơn, nhưng sau đó gần ba tỷ tiền xây dựng chủ yếu ỷ lại được ngân hàng cho vay, đem kéo Lam Sơn vào tranh thủ sự trợ giúp tài nguyên cho vay trong tương lai.
Bản thân dự án đường cao tốc Lam Giang tiền lời rất ít, cho dù thành lập xí nghiệp liên doanh có được quyền hai mươi lăm năm đưa vào hoạt động, cuối cùng có lỗ hay lãi còn rất khó đoán trước được. Lúc đầu Thẩm Hoài dốc hết sức thúc đẩy dự án này chủ yếu nhìn thấy tầm quan trọng khi dự án đường cao tốc Lam Giang xây dựng xong có hiệu quả và lợi ích cao hơn tự thân dự án đối với sự phát triển kinh tế ở địa phương.
Dự án về tổng hợp hiệu quả và lợi ích xã hội cao, hiệu quả và lợi ích tự thân đi vào hoạt động lại kém, cũng chỉ có thể do chính quyền địa phương và doanh nghiệp nhà nước phụ trách đầu tư. Sau khi xây dựng xong đường cao tốc Lam Giang, thành phố Lam Sơn được lợi ích rất nhiều, mọi người đương nhiên hi vọng Lam Sơn gánh vác một phần trách nhiệm.
Lam Sơn hi vọng có thể nhanh chóng xây dựng đường cao tốc, Thẩm Hoài có thể hiểu, cho nên việc Bàng Vân Tùng ở trong cuộc họp vỗ ngực hưởng ứng, chỉ sợ hơi có chút do dự sẽ trì hoãn việc. Nhưng Bàng Vân Tùng sau cuộc hợp lại thông qua Lý Cốc hẹn anh ăn cơm, xem ra phía Lam Sơn muốn xuất ra được khoản tiền này hẳn hết sức khó khăn.
- Tối nay tôi có hẹn rồi, sợ là không thể gặp Bí thư Bàng được …
Thẩm Hoài ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vấn đề bỏ vốn của thành phố Lam Sơn, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết. Thành phố Lam Sơn có thể liên lạc với Trung Hải dầu một chút để xem Trung Hải dầu có hứng thú bỏ vốn hay không.
- Tại sao Trung Hải dầu có thể có hứng thú tham gia xây dựng đường cao tốc?
Lý Cốc nghi hoặc. Trung Hải dầu năm bảy chín không thể thành công đưa ra thị trường HongKong, hiện tại nghiệp vụ mở rộng kinh doanh nguồn tài chính cực kỳ căng thẳng, lúc này không đến mức có ý tiến sang lĩnh vực khác, huống chi tự thân dự án đường cao tốc Lam Giang tiền lời có thể rất có hạn.
- Nếu đem trạm xăng dầu dọc tuyến đường cao tốc Lam Giang buộc chặt với Trung Hải dầu, anh nói xem bọn họ có hứng thú cắm một chân tiến vào không? – Thẩm Hoài hỏi.
Lý Cốc không ngờ Thẩm Hoài hóa ra đánh vào điểm này.
Dọc tuyến đường cao tốc Lam Giang đem xây dựng tám trạm xăng dầu cùng khu phục vụ, cái này có lẽ không tính là cái gì, nhưng mấu chốt đường cao tốc Lam Giang trong tương là một đường cao tốc động mạch chủ của vùng duyên hải, Trung Hải dầu thông qua đầu tư cổ phần xây dựng đường cao tốc Lam Giang, dọc tuyến tám trạm xăng dầu chuyên quyền kinh doanh, điều này đối với Trung Hải dầu tương lai đánh dấu mạng lưới tiêu thụ được mở rộng ra, lợi ích đem lại rất lớn.
- Nếu nói như vậy, xây dựng đường cao tốc Lam Giang chỉ khiến Trung Hải dầu đầu tư vào 100 triệu, phải chăng là quá ít? - Lý Cốc hỏi.
- Tôi không nhúng tay vào việc này, đàm phán thế nào phải xem thành phố Lam Sơn thôi. – Thẩm Hoài nói.
- Tại sao anh không chủ động liên hệ với Trung Hải dầu? – Lý Cốc tò mỏ hỏi.
- Lúc trước xây dựng Tân Phổ luyện hóa, kéo theo cả Trung Hải dầu hợp tác. Tổng công ty than đá, tổng công ty dầu mỏ đối với chúng tôi có ý kiến rất lớn, tôi hiện tại học làm việc khiêm tốn rồi. – Thẩm Hoài nói.
Lý Cốc nghe xong ở đầu dây bên kia cười ha hả, nói:
- Được rồi, nếu Lam Sơn ngay cả một trăm triệu cũng không lấy ra được, người ác này đương nhiên phải để Lão Bàng làm, nói không chừng có thể từ Trung Hải dầu kéo theo mấy dự án xây dựng đến Lam Sơn rồi. Được rồi, anh cứ đi việc của anh đi, tuy nhiên tối muộn có thời gian gặp mặt một chút không?
- Được rồi, anh bên kia cứ ứng phó tốt với Bí thư Bàng bọn họ, có gì chúng ta liên hệ qua điện thoại sau. – Thẩm Hoài nói.
Thẩm Hoài lái xe đến Ngân hàng nhân dân tỉnh, Thành Di đã ở đại sảnh tòa lầu ngân hàng tỉnh nghển cổ chờ.
Thành Di mặc váy dài màu trắng đơn giản, xinh đẹp như ngọc đứng ở bậc thang, tóc dài được kẹp bằng chiếc kẹp màu hổ phách, gương mặt trắng nõn được ánh trời chiều chiếu rọi xuống, nhìn càng ôn dịu dàng, nhìn thấy Thẩm Hoài đánh xe tới, phấn chấn vẫy tay đi tới.
- Hôm nay ta ăn cơm Tây được không? – Thẩm Hoài hỏi.
Thành Di đưa tay sờ trán của Thẩm Hoài, kinh ngạc hỏi:
- Không bị bệnh, sao tự nhiên muốn ăn cơm Tây?
Đổi lại với người khác sinh ra nhiều năm ở nước ngoài, sẽ không quá bài xích cơm Tây, nhưng Thẩm Hoài vẫn luôn không thích ăn cơm Tây, Thành Di còn vì thế cảm thấy kỳ quái, hôm nay anh chủ động nhắc tới muốn ăn cơm Tây, liền cảm thấy kì quái.
- Còn cho rằng em sẽ rất thích chứ?
Thẩm Hoài thấy Thành Di không những không phấn khởi mà còn hoài nghi anh hôm nay có vấn đề gì, vẻ chịu thua nói:
- Anh còn đưa em đi xem phim nào ngờ em lại như thế?
- Em biết ngay anh có tính toán mà.
Thành Di cười rộ lên, hỏi:
- Sao thể, buổi tối còn có việc à?
- Lý Cốc hẹn buổi tối gặp mặt để bàn chuyện, tuy nhiên ông ta tạm thời đang rất bận.
Thẩm Hoài lôi ra hai tờ vé xem phim nói:
- Bảy giờ phim bắt đầu chiếu, thời gian hơi gấp chúng ta chỉ có thể ăn cơm chiều tại Kentucky Fried Chicken còn tạm được một chút …
Thành Di thấy Thẩm Hoài lấy ra hai tờ vé xem phim “Notting hill” do Julia Roberts, Hugh Grant là diễn viên chính, hào hứng nói:
- Em còn tưởng anh không có thời gian, em đã hẹn đồng nghiệp tối thứ sáu cùng đi xem rồi. Xem ra em phải hẹn lại rồi.
Tuy rằng không phải cuối tuần nhưng đường phố vẫn rất đông đúc.
Nhân khẩu trong nội thành có khoảng ba bốn trăm vạn, trung tâm thương mại không đến hai km vuông, bình thường cũng đã rất tấp nập, mà đường mới cũng có vài rạp chiếu phim, cộng thêm chiếu phim Âu Mỹ, trong ngoài rạp chiếu phim người ra vào tấp nập.
Cũng may Thẩm Hoài đã dự liệu được tình hình này, buổi chiều khi họp ở nhà khách đã cho người đến mua vé từ sớm, chỉ có điều ở Kentucky Fried Chicken xếp một hàng dài, chủ yếu là các đôi tình nhân ngồi.
Khi phim chuẩn bị kết thúc thì Lý Cốc nhắn tin đến hỏi Thẩm Hoài đang ở đâu.
Thẩm Hoài nghĩ thời gian còn sớm liền hẹn Lý Cốc đến quán café bên cạnh rạp chiếu phim gặp mặt, anh cùng Thành Di đi đến quán café uống trước.
- Chẳng phải buổi chiều hai người tham gia buổi họp, có việc buổi chiều không thể nói, buổi tối Lý Cốc một mình tìm anh để nói chuyện gì? - Thành Di hỏi.
- Có lẽ Từ Bái có lời gì không tiện trực tiếp tìm anh bàn nên Lý Cốc mới một mình hẹn anh? - Thẩm Hoài suy đoán.
- Bàn về chuyện điều động anh à? - Thành Di không xác định mà hỏi.
- Chắc là vậy.
Thẩm Hoài nói:
- Mọi điều kiện đều đã thành thục, Từ Bái cách vị trí tỉnh trưởng của ông ta một bàn chân, ông ta cũng không muốn ngày càng phức tạp, cũng nên ngồi xuống phân chút thứ tốt cho chúng ta. Từ Bái mất mặt mũi, cũng không thể xác định khẩu vị của chúng ta có bao nhiêu, để Lý Cốc tìm anh bàn bạc là thích hợp nhất. Anh thật sự nghĩ nếu lần này có thể được điều đến tỉnh ba đến năm năm, nhàn nhã cũng tốt. Hay là chúng ta sinh con đi?
- Đợi anh thực sự bị ghẻ lạnh rồi tính sau, hiện tại em cũng không rảnh đùa giỡn với anh.
Thành Di bĩu môi cười khẽ nói với Thẩm Hoài.
Tình thế cho tới bây giờ là thay đổi trong nháy mắt, hiện tại xuất hiện hợp tác khu vực, rất nhiều người cho rằng Thẩm Hoài lần này sẽ được dùng phương thức “minh thăng ám giang” điều đến trong tỉnh nào đó, nhưng lúc này cho dù Thẩm Hoài bị điều ra khỏi Đông Hoa muốn nhàn cũng khó.
Thẩm Hoài cực lực ủng hộ Trần Binh tiếp nhận chức vụ bí thư huyện ủy Hà Phổ, đồng thời tư cách lý lịch của Trần Binh cũng có thể tiến vào ủy viên thường vụ Đông Hoa,vì lẽ đó bất kể là vì sự phát triển sau này của Tân Phổ hay là vì phối hợp quan hệ các phương diện ở thành phố Đông Hoa, Trần Binh đều có đủ để đảm nhiệm được.
Thẩm Hoài trong thời gian ngắn lại không thể đề bạt mấy cấp chủ trì công tác chính phủ Đông Hoa, cũng không cần phải tiếp tục ở lại Đông Hoa chồng chéo với Trần Binh.
Chỉ có điều sau khi dời Đông Hoa nên đi nơi nào cũng không thể hoàn toàn do THẩm Hoài tự mình làm chủ.
Thành Di và Thẩm Hoài đều là người tùy tính và độc lập, nhưng việc sinh con, vấn đề suy nghĩ rất không giống nhau.
Cho dù Thẩm Hoài được điều đến tỉnh công tác, hẳn cũng không thể rảnh rỗi, còn chưa nói tới Thành Di còn phải phấn đấu sự nghiệp ổn định, hiện tại chưa phải thời cơ sinh con.
Thành Di vẫn muốn đợi tầm hai ba năm nữa, sự nghiệp của cô vững hơn một chút, có nhiều thời gian cho bản thân thì khi có con sẽ đỡ hơn một chút.
Thẩm Hoài vuốt cánh mũi cười, Thành Di cũng mới hai mươi bảy tuổi, lưu học nhiều năm, học thành về nước cũng muốn làm nên sự nghiệp, Thẩm Hoài cũng không muốn cô bị gia đình trói buộc sớm như vậy.
- A, chị Thành Di.
Thẩm Hoài cùng Thành Di nói chuyện, nghe được có tiếng gọi, ngẩng lên đã thấy Tạ Chỉ cùng Tạ Đường đang đứng ở cửa ra vào. Tạ Đường hướng đến bên này gọi, mà Tạ Chỉ nhìn bọn họ ở bên quán café với bộ dáng giống như muốn kéo Tạ Đường rời khỏi.
Tạ Đường lôi kéo Tạ Chỉ đi tới nói:
- Vừa rồi ở rạp chiếu phim đã thấy hai người rồi, nhưng cách xa quá gọi hai người không nghe thấy. Chúng tôi vốn muốn cho Ngụy Nhạc lái xe tới đón, nhưng hiện tại Ngụy Nhạc lại đang có việc, chúng tôi ra quán café không ngờ lại gặp được hai người ở đây …
Nhìn vẻ thân thiết của Tạ Đường, Thành Di cũng không muốn cự tuyệt người ngoài cửa, nhưng Thẩm Hoài chờ gặp Lý Cốc nói chuyện, hiển nhiên cũng không thể kêu Tạ Chỉ qua đây, bèn đứng lên nói:
- Thẩm Hoài còn hẹn gặp mặt bạn ở đây, tôi đang định phải đi đâu đó, nếu không lái xe đưa hai người trở về nhé?