Sau khi hai cha con Lưu Kế Chu và Lưu Tĩnh đi rồi, Thẩm Hoài thu dọn tài liệu liên quan đến ô tô Đông Sư vào, dự định năm sau dành ra hai ngày cố gắng nghiên cứu.
- Việc Triệu Mạt Thạch đồng ý cho Lưu Kế Chu nắm giữ 10% cổ phần cá nhân sẽ được ở lại ô tô Đông Sư, xem ra anh ta cũng khá tán thưởng Lưu Kế Chu này nha...
Thành Di rót một chén trà lài, đến bên Thẩm Hoài ngồi, có chút cảm thán nói.
- Con mắt của Triệu Mạt Thạch đương nhiên không tệ.
Thẩm Hoài ôm sát vòng eo mềm mại của Thành Di, nói:
- Lưu Kế Chu muốn làm một con sư tử, Triệu Mạt Thạch lại nghĩ ông ta là một con chó sói hiền lành, mâu thuẫn này khó mà thỏa hiệp.
- Chỉ có điều nếu Triệu Mạt Thạch đã hành động rồi, sẽ không dễ dàng buông tay vậy chứ?
Thành Di lo lắng nói. Triệu Mạt Thạch và Từ Bái có quan hệ mật thiết, lúc này vết rạn nứt giữa Thẩm Hoài với Từ Bái càng tăng thêm, không thể tính là chuyện tốt.
- Triệu Mạt Thạch chỉ có tâm tư lấy nhỏ đánh lớn, chỉ dám cầm hai ba trăm triệu ra chơi một phen nhỏ, thực sự không có tư cách là đối thủ của anh.
Thẩm Hoài không để ý, cười nói.
Nhìn thấy thái độ nghênh ngang đắc ý của Thẩm Hoài, Thành Di cũng khá tin tưởng anh, chí ít những năm gần đây, ở phương diện này Thẩm Hoài chưa bao giờ làm người khác thất vọng.
Thẩm Hoài nhớ tới một vấn đề, nói:
- Năm sau anh không tiện trực tiếp đi tới nhà máy ô tô Đông Sư, cũng có thể cho người lấy một cái ô tô bán tải Đông Sư tới đây để mở mang, xem trình độ chế tạo xe của Lưu Kế Chu, rốt cuộc là như thế nào?
- Vậy anh gọi điện thoại để cho người ta đưa xe tới đây.
Thành Di nói.
Thẩm Hoài vốn là muốn như vậy, nhưng anh cũng chẳng vì đi thử tính năng của xe Đông Sư mà phải bỏ tiền túi của mình mua một chiếc, nếu mượn xe Lưu Kế Chu bên kia, nhất định là xe đã trải qua ngàn chọn vạn tuyển. Mà ngoại trừ bên Lưu Kế Chu, có khả năng Chu Lập hoặc Trần Đồng cũng dùng loại xe nhỏ này. Nghĩ lại nên bỏ đi,Thẩm Hoài nói:
- Đến năm sau rồi hãy nói, em và anh khó lắm mới được ở cùng nhau qua tết âm lịch, đừng vội suy nghĩ mấy chuyện này.
Hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, Thẩm Hoài cũng không muốn trong thời gian Thành Di ở Từ Thành chú trọng quá nhiều vào việc công. Tuy nhiên,đến đêm giao thừa – đêm 30, bình thường ở cùng gia đình sẽ đầy đủ phong tục, còn hiện tại không giống, Thẩm Hoài và Thành Di đều quên mất dán câu đối xuân trong nhà, đặt mua một đống đồ tết, cũng chỉ đơn giản là muốn đến cửa hàng cho náo nhiệt.
Sau khi đã làm vệ sinh nhà cửa, hai người nhàn rỗi cũng không có gì làm. Ba bốn giờ chiều, nhiệt độ trong ngày lại hạ xuống, trên đường phố vắng vẻ, mọi người cũng chẳng muốn đi dạo phố. Thẩm Hoài và Thành Di cũng ở nhà, lấy máy tính bỏ CD vào xem phim, thỉnh thoảng nhận một số cuộc điện thoại chúc tết.
Kế hoạch năm nay của Tôn Á Lâm là từ Hongkong bay về Paris cho qua tết âm lịch, nhưng đến bốn giờ chiều lại gọi điện thoại tới, phàn nàn rằng cô bị trễ chuyến bay tới Paris, cô một thân một mình lẻ loi ở sân bay, kể cả thư ký hay trợ lý cũng không có.
Thành Di gọi điện bảo Tôn Á Lâm quay về Từ Thành, đón tết âm lịch cùng cô và Thẩm Hoài.
Tuy Tôn Á Lâm không có ý muốn đến Từ Thành, vừa vặn lại có chuyến bay từ Hongkong đến Từ Thành vào bốn giờ chiều, Tôn Á Lâm liền đồng ý, muốn Thành Di, Thẩm Hoài hơn sáu giờ lái xe đến sân bay đón cô. Hiện tại tài xế của công ty đều nghỉ đông về quê, Tôn Á Lâm muốn trở về Từ Thành đón xuân, cũng chỉ có thể nhờ Thẩm Hoài,Thành Di lái xe đi đón.
Xem hết một bộ phim, thấy ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, lo lắng nhìn ngoài trời hoàng hôn đặc biệt lặn sớm, khoảng năm giờ mà đã như về đêm.
Tuy thời gian vẫn sớm, Thẩm Hoài và Thành Di quá nhàn rỗi cũng thành nhàm chán, liền lái xe ra khỏi tiểu khu, thong thả lái xe qua tuyết trên đường phố. Giao thừa, tuy trên đường không có nhiều xe cộ và người đi đường, đèn đường cũng đã bật sáng lên, tình cờ cuối bên kia có bắn pháo hoa sáng rực cả bầu trời, chiếu sáng đêm tân niên vắng lặng.
Lái xe đến sân bay, Thẩm Hoài dừng xe ở đại lộ bên cạnh sân bay, cây dương trải qua mùa đông nhưng không hề điêu tàn, vẫn còn cành lá rậm rạp, che đi ánh đèn đường khiến đại lộ trở nên tối tăm.
Thành Di cởi chiếc áo khoác màu cam ra, trong xe khá ấm nên chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, dựa vào lồng ngực của Thẩm Hoài, tay Thẩm Hoài nâng cằm Thành Di lên, hai người ngọt ngào hôn nhau, cằm Thẩm Hoai có chút râu lún phún cọ vào có chút cảm giác ngứa ngứa, thời điểm này không gian khá yên tĩnh, liền muốn giờ khắc này lắng lại.
Má Thành Di mềm mịn trắng nõn như ngọc, có chút mùi thơm nhàn nhạt của son môi, tay Thẩm Hoài không có chỗ để, liền để ngay phía trên bộ ngực nhô cao của cô.
Bởi vì giữa mùa đông đều mặc quần áo tương đối dày, Thành Di cũng không ngại thả rông “hai ngọn núi” của mình, buổi sáng thay đồ khá thuận tiện, bên trong không có mang áo ngực.
Cách chiếc áo len mềm mại như nội y, hai tay Thẩm Hoài có thể cảm nhận tốt độ đàn hồi mềm mại của ngực Thành Di.
Cho dù mấy ngày Thành Di tới đây, hàng đêm hai người đều hoan ái, nhưng dường như tiểu hài tử ham muốn chưa đủ, thân mật trong xe như vậy, trái tim tiêu hồn thực cốt vẫn còn nảy sinh ham muốn tình dục mạnh mẽ.
- Hay chúng ta mặc kệ Tôn Á Lâm, đi về trước?
Thẩm Hoài thấy má Thành Di đỏ rực như ráng mây, đôi mắt mơ màng nhuộm màu của tình dục, có chút thở dốc, kéo áo len lên cao chạm vào bộ ngực đang phập phồng kịch liệt của cô, cắn nhẹ tai cô, thân mật hỏi.
Thành Di có chút kích thích vuốt nhẹ cằm Thẩm Hoài, cũng không để ý đến phía bên dưới của anh đã nhô lên cao, biết rõ anh nghĩ trước khi Tôn Á Lâm tới lại hoan ái một lần, trong lòng ngượng ngùng liếc xéo anh một cái, gắt giọng:
- Đã nói là lái xe tới đón cô ấy, sao có thể để cho cô ấy gọi xe đi tới chứ?
- Tại sao ở trong điện thoại em lại bảo Tôn Á Lâm đến Từ Thành qua tết âm lịch chứ, anh còn muốn mùa xuân này hai chúng ta có thế giới riêng của mình, có cô ấy thật là mất hứng.
Thành Di ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thẩm Hoài nói:
- Tuy rằng hiện tại không thể thường đi cùng với anh, nhưng trong lòng có thể nhớ rõ một người, sẽ không có ở một mình ở nước ngoài như trước kia, tâm tình luôn có cảm giác trống rỗng khó tả. Em cũng từng có một năm đêm 30 phải ở một mình trong sân bay vì đến trễ chuyến bay, sân bay trống rỗng không có một người nào, khổ sở đến nỗi chỉ muốn trốn vào phòng vệ sinh khóc một trận. Đối với người khác Tôn Á Lâm đều tỏ ra kiên cường như vậy, nhưng cô ấy lại gọi điện thoại tới đây, không phải cũng sợ bị vứt lại đơn độc một mình ở sân bay sao? Coi như chúng ta nhặt cô ấy về vậy.
Nói tới đây, Thành Di không nhịn được bật cười.
Nhưng lúc này, có một chiếc xe Mercedes-Benz đỏ cũng rẽ vào trong đại lộ, Thành Di sợ có người nhìn thấy bộ dạng thân mật của cô và Thẩm Hoài ở trong xe, gấp rút chỉnh lại quần áo, ngồi vào chỗ ngồi của kế tài xế phía trên, nhưng mà chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở giao lộ, cũng không có lái tới bên này.
Đầu năm nay, trong thành phố Từ Thành này Thành Di thấy việc có chiếc xe Golf chạy trên đường là chuyện bình thường, nhưng một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ chạy trong thành phố Từ Thành lại là loại hiếm thấy. Tuy rằng chiếc Mercedes-Benz đỏ của Tạ Chỉ, sau khi đưa vào nhà máy đại tu cũng không có thấy Tạ Chỉ lái chiếc xe này tại Đông Hoa, nhưng ngoại trừ chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ của Tạ Chỉ, ở Từ Thành, Đông Hoa, Thẩm Hoài chưa từng nhìn thấy chiếc xe nào khác giống như vậy.
Vì cách xa một chút, thấy không rõ biển xe và người ngồi trong xe, Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Thành Di, Thành Di cũng nghi ngờ hỏi:
- Có phải là Tạ Chỉ không? Sao cô ấy đến sân bay mà lại dừng lại ở chỗ ngoặt của đường nhỏ vậy?
Vì cửa kính xe làm bằng thủy tinh có phản chiếu, không nhìn thấy trong xe có mấy người, Thẩm Hoài cười hỏi:
- Có muốn đi bắt kẻ thông dâm không?
- Em nói với anh như thế nào rồi?
Thành Di bất bình véo Thẩm Hoài một cái, nhưng cũng không ngăn Thẩm Hoài lái xe đi.
*****************************
Tạ Chỉ mệt mỏi, dựa trán vào vô lăng, nước mắt vô tình chảy xuống, cảm giác có xe dừng lại ở bên cạnh, mới xoay đầu ra, nhìn thấy gương mặt cợt nhả của Thẩm Hoài dán vào cửa xe nhìn qua, đúng là bị dọa sợ hết hồn, vội đưa tay lau hết nước mắt trên gò má.
Nhìn thấy mặt Tạ Chỉ đầy nước mắt ngồi trong xe, Thẩm Hoài đẩy cửa xe đi xuống, muốn hỏi thăm xe rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì. Mà Tạ Chỉ không ngờ được bị Thẩm Hoài và Thành Di nhìn thấy cảnh vừa rồi, bối rối nhấn chân ga muốn chạy trốn, Thẩm Hoài không ngờ bị kính chiếu hậu va vào anh một cú, gần như toàn bộ thân thể bị ngã xuống.
Lúc này Tạ Chỉ mới hoàn hồn, lúng túng phanh xe, nhảy ra khỏi xe, bối rối vội xin lỗi:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý muốn đâm cậu.
Thẩm Hoài xoa chỗ bị đâm, đau nhức xương sườn, hỏi Tạ Chỉ:
- Cô làm sao vậy, như vậy mà cũng hoảng hốt sao? Cũng may tôi xuống xe chậm một chút, bằng không có khi cả người tôi cũng đều bị xe cô cán qua rồi.
Thành Di cũng xuống xe, thấy Thẩm Hoài không sao cả, bình tĩnh lại, nhìn bộ dạng bối rối của Tạ Chỉ quan tâm hỏi:
- Chị Tạ Chỉ, không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không có.
Tạ Chỉ bối rối lắc đầu nói:
- Vừa xuống đến nơi, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác, bị hai người nhìn thấy, thật là ngượng ngùng.
Thẩm Hoài nghe Tạ Chỉ nói cô vừa mới xuống khỏi máy bay, lại thấy cô ngồi một mình trong xe, lờ mờ cũng đoán ra một chút, liền không nói gì thêm.
Thành Di cũng không biết phải an ủi Tạ Chỉ như thế nào, lôi Thẩm Hoài lại, nhỏ giọng hỏi:
- Cô ấy và Hồng Kỳ thực sự ly thân rồi à?
Thẩm Hoài nghĩ cũng có thể là như thế. Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ hẳn là ở riêng một thời gian khá dài rồi, nhưng trước mặt người nhà hai người lại phải duy trì vẻ hòa thuận chung sống, đêm 30 Tạ Chỉ cũng không thể quay về nhà cha mẹ ở Từ Thành qua tết âm lịch, cũng không thể cho người khác biết rằng cô chỉ cô đơn một mình, tâm tình chắc hẳn không chút dễ chịu.
Thẩm Hoài đoán, ngay cả khi Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ đi máy bay từ Yến Kinh cùng nhau trở về, sau đó cũng là một mình cô tự lái xe rời khỏi sân bay.
- Đợi lát nữa Tôn Á Lâm cũng đi máy bay về Từ Thành; chị Tạ Chỉ, hay là chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm tất niên đi, càng nhiều người càng vui?
Thanh Di mời cô.
Tạ Chỉ nhìn Thẩm Hoài, muốn cự tuyệt một mình kiên cường rời đi, nhưng thực sự nghĩ tới việc một mình đêm 30 tự lái xe trở về Đông Hoa rét lạnh kia, ở không có chút hơi người trong căn hộ, cũng không lên tiếng.
- Bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào bên trong xe ngồi đợi đi.
Thẩm Hoài nói.
Tạ Chỉ ngồi vào xe của cô, Thẩm Hoài và Thành Di cùng lên xe, nói:
- Chỗ của chúng ta đã thành trung tâm cứu trợ động vật nhỏ rồi.
Thành Di vỗ Thẩm Hoài một cái, để cho anh ngồi vào vị trí kế lái xe, còn cô ngồi vào chỗ lái, mở cửa kính xe ra một chút, nói chuyện với Tạ Chỉ.
6:30, máy bay của Tôn Á Lâm đã tới Từ Thành, dưới sân bay đã thưa thớt chẳng có mấy người.
Bình thường Tôn Á Lâm nhìn thấy Tạ Chỉ đều tuôn ra miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại nhìn thấy Tạ Chỉ, cũng chỉ thấy hơi bất ngờ nhưng không nói gì thêm, bốn người chia ra ngồi hai xe đi về tiểu khu Nguyệt Nha hồ.
Vừa ngừng xe dưới lầu, Tạ Chỉ liền nhận được một cuộc điện thoại, cô thận trọng hỏi Thẩm Hoài:
- Tạ Đường nói cũng muốn tới ăn cơm?
Thẩm Hoài đoán rằng Tạ Đường hơn phân nửa là đã biết rõ chuyện Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ dọn ra ở riêng, đêm 30 kiếm cớ chạy ra ngoài cùng cô ấy. Tạ Đường nói là muốn đi qua cùng ăn cơm tất niên, anh cũng không tiện từ chối.
laodao thích bài này.