Ban đầu anh và Thành Di muốn chuẩn bị cơm tất niên, đột nhiên lại có thêm ba người phụ nữ, Thẩm Hoài chỉ có thể đến nhà bếp xào thêm mấy món ăn khác nữa. Cũng may lúc Thẩm Hoài còn ở đơn vị, Thành Di ở nhà cũng lấy mấy món đồ hôm trước chọn lựa mang đi rửa sạch sẽ, Thẩm Hòa bắt tay vào làm cũng nhanh chóng...
Tạ Chỉ cũng không dự đoán được tình hình ở sân bay khó chịu như vậy, bị Thẩm Hoài, Thành Di nhìn thấy, lái xe đến đường Yến Kinh kiếm cớ đi ra đón Tạ Đường, nhưng trong lòng thực sự cũng không có dũng khí lên đường quay về, nghĩ tới việc sẽ cùng ăn cơm tất niên với Thẩm Hoài, Thành Di, da đầu có chút tê tê.
Nhưng mà đường phố tuyết rơi đầy, vắng lặng, đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, tình cờ còn lại mấy nhà hàng buôn bán, bên trong đều là đám người đặt cơm tất niên ở khách sạn.
Tạ Chỉ cám thấy ban đêm như vậy, cô và Tạ Đường tìm nhà hàng ăn cơm đều rất khó, cũng chẳng thể ôm bụng đói lái xe dạo trên đường phố đầy tuyết, cũng đành phải lái xe quay về Nguyệt Nha hồ.
Gõ cửa vào nhà, nhìn thấy Thành Di và Tôn Á Lâm ngồi trên sofa vừa xem TV vừa nói chuyện ở phòng khách, thấy Thẩm Hoài buộc tạp dề chạy tới mở cửa cho cô khiến Tạ Chỉ bị một phen bất ngờ. Cô không biết chuyện Thẩm Hoài có thể nấu ăn, ngửi mùi đồ ăn bay ra từ trong phòng bếp, cô liền cảm thấy đói bụng, buổi trưa ở Yến Kinh không có ăn cơm, trên máy bay cũng chẳng ăn uống gì, mà bây giờ cũng đã gần tám giờ tối.
- Đây chính là nhà mới của anh và chị Thành Di ở Từ Thành à. Tạ Đường tò mò, đánh giá trong nhà một lượt, đứng sát bên cửa kính hỏi Thẩm Hoài:
- Nhưng mà, sao có hai người vẫn cảm giác lạnh lẽo vậy?
- Lạnh lẽo chỗ nào hả? Thẩm Hoài cũng không biết phải đối mặt với người em gái từng bị "anh" làm hại như thế nào, thấy cô vừa tới liền nói móc, thấy giống như bị đánh vào đầu vậy, nhìn trong phòng khách còn có hai người phụ nữ ngồi kia, không có cảm thấy chút nào lạnh lẽo cả, một lát sau lại nhớ tới việc Tạ Đường nói anh cuối năm mà cũng không đi chúc tết người khác, cười cười, nghĩ thầm nếu là các cán bộ lãnh đạo khác, giao thừa dù có đến rạng sáng thì ngoài cửa vẫn có người loanh quanh, như anh thế này đúng là quá lạnh lẽo rồi, cười nói: - Cũng chẳng có mấy người biết tôi ở đây, đương nhiên là lạnh lẽo rồi.
- Ồ, trong nhà, trước sau phòng đều có bảo vệ, mẹ em cũng ngại phiền toái, cùng cả nhà cậu cả đến Thượng Khê Viên ăn cơm tất niên rồi. Tạ Đường nói.
Trong lòng Thẩm Hoài cảm thấy chút kỳ quái, cả nhà Tạ Hải Thành đi đâu ăn cơm không được, tại sao lại phải chạy đến khách sạn Thượng Khê Viên ăn cơm tất niên, chẳng lẽ muốn lấy lòng sao?
Trong lòng Thẩm Hoài thầm cười, bọn họ lúc này vì muốn ngầm lấy lòng mà hành động như vậy, có phải là hơi trễ không? Cười hỏi Tạ Đường: - Vậy sao em lại tới đây?
- Em trong mắt bọn họ cũng chính là quái thai đó. Tạ Đường thè lưỡi cười. - Em không muốn đi tới đó, bọn họ cũng liền chiều theo.
Nghe Tạ Đường nói qua loa như vậy, trong lòng Thẩm Hoài cũng có chút khổ sở, cũng không biết ám ảnh của cô về việc bị "anh" làm hại như thế nào.
Thành Di đón tiếp Tạ Chỉ, Tạ Đường vào phòng khách, bốn phụ nữ lấy bài pu-khơ ra đánh.
Tạ Chỉ giúp đặt chồng tư liệu từ bàn trà để ra ghế sofa, đương nhiên cô sẽ không mở ra nhìn kĩ, nhưng một chồng tài liệu cao 20 30 cm đều liên quan đến công nghiệp ô tô, đoán chắc đây là trọng điểm công tác sau Thẩm Hoài được điều đến công ủy doanh nghiệp nhà nước rồi?
Trong hệ thống đơn vị doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh, cũng chỉ có một đơn vị sản xuất nhà máy và của hàng ô tô tư nhân riêng, đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì, cho nên nhìn thấy chỗ tài liệu chồng chất này của Thẩm Hoài rất dễ dàng nảy sinh ra một số liên tưởng không cần thiết, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Thẩm Hoài muốn tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã phải thay đổi đại thủ thuật gì?
Tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã ở tỉnh Hoài Hải thuộc gần 200 đơn vị xí nghiệp trong hệ thống đơn vị, quy mô cũng chỉ coi là xí nghiệp cỡ trung, mấy năm gần đây, hiệu quả lợi ích liên tục tuột dốc, thua lỗ đã nhiều năm, Tạ Chỉ thầm nghĩ sau khi Thẩm Hoài nhận chức, như vậy xí nghiệp này sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay anh, tùy anh nắn đến mềm như trái hồng, chỉ là không đoán được Thầm Hoài sẽ có hành động cụ thể như thế nào.
Rất nhanh Thẩm Hoài đã mang đồ ăn ngon đặt lên bàn, mở một bình rượu đỏ, tiếp đãi bốn người phụ nữ vào bàn ăn.
Bốn người phụ nữ mới lúc đầu còn kín đáo một chút, nhưng sau khi bắt đầu nâng chén rượu lên uống liền không ngăn được miệng, bốn bình rượu đỏ như là không đủ, ngược lại Thẩm Hoài lại chẳng có gì.
Đến mười giờ, mẹ Tạ Đường liên tiếp gọi điện thoại tới, điệu bộ dường như nếu Tạ Đường không quay về liền báo cảnh sát vậy. Trước hết Thẩm Hoài kéo Tạ Đường uống đến mức mặt đỏ bừng lên xe để đưa cô về trước.
Anh không muốn gặp mặt cha và mẹ Tạ Đường, lái xe dừng lại ở đầu ngõ, chỉ bảo Tạ Đường: - Em đừng nói với mẹ em là tới chỗ tôi ăn cơm đó.
- Biết rồi, em hoàn toàn tỉnh táo đó. Tạ Đường nói. - Không thể nói chuyện Tạ Chỉ và anh Hồng Kỳ ở riêng, em và bạn học uống rượu với nhau. Anh nói xem, Tạ Chỉ và anh Hồng Kỳ trải qua việc như vậy, có mệt mỏi không?
Thẩm Hoài cười cười nói: - Ai còn sống mà không mệt? Ra hiệu anh sẽ ở đầu ngõ nhìn Tạ Đường đi vào.
Thẩm Hoài lái xe về đến nhà, nhìn thấy bên cạnh bàn rượu lại có thêm hai vỏ chai rượu, lại không nhìn thấy bóng dáng Tạ Chỉ đâu, hỏi: - Tạ Chỉ đâu rồi, cô ấy đi rồi sao?
Tiếp theo lại nghe thấy âm thanh xả nước trong nhà vệ sinh, anh đi tới đẩy cửa ra thấy Tạ Chỉ nằm nhoài cạnh bồn cầu mà giật nước, té nhào khiến chiếc váy ngắn bó chặt cặp mông no tròn, nhưng bộ dạng phụ nữ uống rượu nôn mửa thế này, trong lòng anh một chút mỹ cảm đều không có.
Thẩm Hoài đóng cửa nhà vệ sinh lại, để cho Tạ Chỉ ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo lại một chút, trở lại phòng ăn, thấy bộ dạng say khướt của Tôn Á Lâm, nói: - Lúc tôi đưa Tạ Đường về, không phải hai người các người lại uống tiếp một chai chứ?
- Cô ấy tìm tôi uống. Tôn Á Lâm vẫn còn duy trì tỉnh táo.
- May là ở bên ngoài tiểu khu còn có khách sạn vẫn mở cửa, đợi lát nữa tôi đem mấy người ném qua đó cũng tiện. Thẩm Hoài nói.
- Tôi muốn ngủ ở đây, anh ngủ ở sofa đi, tôi và Thành Di ngủ ở giường ngủ. Tôn Á Lâm nói.
- Nằm mơ đi, cô nghĩ hay quá nhỉ. Tôi và Thành Di ngủ ở sofa, một mình cô ngủ ở giường ngủ đi. Làm sao Thẩm Hoài có thể đồng ý bị thua lỗ được, làm sao có thể đồng ý cho Thành Di ngủ chung với Tôn Á Lâm được. Thành Di cười khanh khách không ngừng.
Thành Di nhìn thấy bộ dạng Tạ Chỉ uống thành say mèm như vậy, sợ ném cô ấy một mình tới khách sạn không an toàn, nói: - Thực sự không được, trải thêm vài cái chăn đệm trên sàn nhà đi?
Trên lầu còn có hai phòng ngủ, một thư phòng, tuy chỉ có một giường lớn, nhưng chăn đệm lại đầy đủ hết, trong phòng có hệ thống lò sưởi, rải chút chăn đệm lên sàn nhà cũng có thể ngủ được, cũng chẳng thể hơn nửa đêm ném Tạ Chỉ vào khách sạn ngủ được, chạy lên lầu lấy thêm chăn đệm rải ở thư phòng, khách nằm trên sàn nhà, bốn người chứ như vậy mà ngủ qua đêm.
Ngày hôm sau trời còn chứ sáng, ngủ còn chưa đủ Tạ Chỉ đã tới gõ cửa: - Cảm ơn hai người, tôi muốn về Đông Hoa trước.
Thành Di còn ngủ mơ mơ màng màng, Thẩm Hoài quay đầu lại thấy Tạ Chỉ đã rửa mặt chải đầu gọn dàng, ở dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng noãn đã khôi phục lại tinh thần, nhìn xinh đẹp mềm mại, không còn lại vẻ mệt mỏi và khổ sở tối qua, nói: - Lần này cô tỉnh rượu nhanh ghê, cùng không có cầm cái gì đó đánh tôi, càng không có đẩy tôi xuống hồ, hẳn là nên cảm ơn cô rồi. Đi đường cẩn thận một chút.
Mặt Tạ Chỉ ửng đỏ, nhìn thấy Thẩm Hoài mặc áo ba lỗ vừa ngáp vừa đứng dậy, nhìn thấy Thành Di ở trong lồng ngực anh mặc quần áo cũng vô cùng mỏng, lập tức đóng cửa lại, cầm lấy đồ vật bên người và chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Nhạc đệm như vậy không nhắc tới, nếu Tôn Á Lâm đã ở Từ Thành qua tết âm lịch, trong tháng giêng này Thẩm Hoài kéo Tôn Á Lâm đi nghiên cứu tài liệu Nguyên Dã và Đông Sư; ngày mồng năm tháng giêng Tống Hồng Quân vội vàng đến Từ Thành, Thẩm Hoài lại tìm Lưu Kế Chu nói chuyện một lần nữa.
Mùng sáu tháng giêng, Thành Di rời khỏi Từ Thành, Thẩm Hoài cũng trở lại công tác chính thức, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chính thức mở cửa vào ngày hôm sau, anh liền đi công tác điều tra nghiên cứu tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã.
Tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã, từ thập niên 60 đã bắt đầu sản xuất xe dùng trong nông nghiệp, cũng là một trong những nhà máy cửa hàng ô tô tư nhân sớm nhất trong nước sản xuất xe, hiệu quả lợi ích cũng không tệ, được coi như một xí nghiệp "ngôi sao" trong tỉnh thuộc.
Vào năm 92, kinh tế trong nước dậy sóng, ô tô Nguyên Dã tiến cử kĩ thuật Nhật Bản, đầu tư khởi công sản xuất cả xe con, động cơ gia tăng tốc độ và dây chuyền sản xuất cốp xe.
Tuy rằng tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã đã chấm dứt, đến hiện tại năng lực sản xuất xe con, xe thương dụng phải mở rộng đến 50000 chiếc, nhưng năng lực kĩ thuật lại kém, sản xuất xe con, xe thương dụng tỉ lệ phải sửa chữa lại rất cao, tính năng cũng kém, chưa từng xuất ra thị trường trong nước, năm 99 thực tế tiêu thụ xe con, xe thương dụng không đủ 8000 chiếc.
Từ cuối năm 98, dây chuyền sản xuất xe con của tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã liên tục cắt giảm sản lượng, lỗ nhiều hàng tồn kho, nhưng trong kho hàng còn có 5, 6 ngàn chiếc xe bán ra bị đưa trả về kho không có tiêu thụ hết. Một khi tính toán nhóm hàng tồn kho này, tổn hại liền gia tăng đến gần 400 triệu.
Bị ngành xe con, xe thương dụng liên lụy, cuối cùng sản nghiệp các bộ phận và loại hình sản xuất xe ô tô cũng giảm, tổng tư sản cao tới hai tỉ, tỉ lệ mắc nợ trước mắt đã vượt qua 7 lần thành quả đạt được, tài sản ròng cũng không đủ sáu trăm triệu.
Ý kiến của tỉnh, kể cả trước khi Lý Cốc chủ trương công tác công ủy xí nghiệp nhà nước, đều là hy vọng tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã có thể giảm mức thua lỗ đến thấp nhất, không có tổ chức lại tài sản nữa, phòng ngừa nếu bị thất bại sẽ trở thành gánh nặng không thể cứu vãn.
Tập đoàn công nghiệp Bắc Phương vẫn luôn cố ý thành lập một cơ sở sản xuất ở thị trường Hoa Đông để kinh doanh tốt hơn trong thị trường Hoa Đông, xí nghiệp Bắc Phương lại là cứ điểm tiến công mà thành phố Từ Thành tiến vào thị trường Hoa Đông, nên tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã đã sớm coi Bắc Phương là đối tượng đàm phán trọng điểm.
Tuy nhiên, Bắc Phương có thương hiệu xe của riêng mình, hệ thống marketing và hệ thống sản xuất hoàn thiện, có ý tiếp nhận dây chuyền sản xuất xe con, xe thương vụ, xe tải cùng với ngành sản xuất các loại linh bộ kiện và động cơ tăng tốc độ, cốp xe của tập đoàn ô tô Nguyên Dã, hùn vốn cùng thành lập một xí nghiệp sản xuất, đưa hệ thống sản xuất của Bắc Phương vào bên trong, nhưng kiên quyết yêu cầu ba công ty sản xuất của tập đoàn Nguyên Dã vứt hết đống hàng tồn kho khó mà tiêu thụ ra bên ngoài.
Điều kiện như vậy cũng không tính là quá hà khắc, nhưng bộ phận sản xuất của tập đoàn ô tô Nguyên Dã lại gây khó dễ, sau khi gây dựng lại, vứt ra một đống cục diện rối rắm vừa khó coi, vừa khó chuyển giao các phương diện, vì vậy đàm phán cũng kéo dài rất lâu, cuối cùng không tiến vào giai đoạn kí kết.
Cuối năm 94, tập đoàn ô tô Nguyên Dã đưa kĩ thuật sản xuất xe con, xe thương dụng vào khu công nghiệp Chử Nam, biến nó thành nơi sản xuất, lúc này nhìn qua còn có chút khí thế.
Thẩm Hoài dừng xe trước cửa nhà máy, nhìn cửa nhà máy vẫn còn có vẻ hoành tráng của lúc trước, chờ bọn Đường Bảo Thành lái xe phía sau đến nơi.
Nhìn thấy Thẩm Hoài lái một chiếc xe tải của ô tô Đông Sư tới, đi ra cửa chính đón tiếp là bọn người Bí thư Đảng Chu Đại Niên, phó tổng quản lý Kỳ Kiến Thành của tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã, lòng dạ như chìm đến tận đáy. Đều nói cuối năm Lưu Kế Chu của ô tô Đông Sư có qua lại với tên họ Thẩm chết tiệt này, hóa ra lời đồn đại cũng không phải là vô căn cứ...