Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1090 - Chương 1029: Người Rình Trộm

Chưa xác định
Chương 1029: Người rình trộm

Đêm khuya trời rét, gió thổi đến mức khiến người ta co rụt cổ lại, Thẩm Hoài kéo thẳng cổ áo đi ra ngoài cửa nam trường học.

Đi ra cửa trường, nhìn thấy bóng đen của cây ngô đồng hai bên đường, Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn thấy sân trường Hoài Công bao trùm trong bóng đêm, trong lòng cuối cùng có cảm giác thản nhiên không thể giải tỏa.

Đêm dài vắng người, ngẫu nhiên có xe taxi chở học sinh về muộn dừng lại trước cửa trường, Thẩm Hoài không ngăn xe taxi, mò trong túi không biết từ khi nào thì có thêm hai đồng tiền xu, liền đi đến trạm xe buýt đối diện, dự định ngồi xe buýt về chỗ ở, cũng là đường Ba Trạm.

Trong trạm có mấy nam nữ thanh niên đang nói chuyện, nhìn như là học sinh của Hoài Công Đại, mà không biết bọn họ muộn thế này rời khỏi trường là muốn đi đâu. Thẩm Hoài nghĩ bụng bọn họ có lẽ là một đôi tình nhân, tự học ở trong trường, sau đó lại đến phòng trọ nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Hoài càng có cảm giác nghẹn khuất, khiến anh khó lòng nén lại mà nhớ lại cuộc sống thời đại học. Anh ngồi xuống, móc điếu thuốc và bật lửa ra muốn hút điếu thuốc trước khi xe buýt đến, đè nén lại cảm xúc trong lòng.

Bật lửa cũng không phải lại phòng gió, đón gió bật mấy lần cũng không châm lửa được, Thẩm Hoài đi đến phía sau tấm chắn muốn ngăn gió châm thuốc, thì ngạc nhiên nhìn thấy Khấu Huyên đang tránh sau tấm chắn.

Thẩm Hoài kinh ngạc đến quên cả bật lửa trong tay còn đang cháy, ngón tay bị đốt một chút mới hoàn hồn lại, vừa xoa ngón tay bị bỏng, vừa hỏi với giọng kinh ngạc: - Sao cô lại ở đây?

Khấu Huyên vừa nãy nhìn thấy Thẩm Hoài từ đường bên kia đi sang, sợ bị anh nhìn thấy mới tránh sau tấm chắn gió, nào ngờ Thẩm Hoài lại đến sau tấm chắn châm lửa đốt thuốc, lúc này bị anh bắt tại trận, co rụt cổ lại rụt rè nói: - Tôi đến Học viện Tam Giang Đại học Hoài Công đã được ba tháng rồi

- À Thẩm Hoài chép miệng. Anh chỉ biết lúc đầu năm Khấu Huyên còn thực tập ở Thượng Khê Viên, tháng bảy mới chính thức tốt nghiệp trường du lịch. Nhưng gần đây Khấu Huyên làm gì, anh cũng không nghe Trần Đan nói tới. Cho dù lúc trước gặp mặt ở Hongkong, cũng có nghe Dư Vi nói lúc này Khấu Huyên ở Từ Thành, nhưng khi ở Hongkong, phía tỉnh có nhiều cán bộ lãnh đạo như thế, Thẩm Hoài cũng không có cơ hội tiếp xúc riêng với Khấu Huyên, lại không ngờ bây giờ Khấu Huyên lại vào học ở Học viện Tam Giang của Hoài Công Đại.

Trong lòng Thẩm Hoài nghĩ, chuyện này đại khái là sau khi Khấu Huyên và Dư Vi hòa hoãn quan hệ, Dư Vi mới sắp xếp thay cho Khấu Huyên.

- Vậy muộn thế này cô không ở trường học mà đi đâu thế? Thẩm Hoài hơi tiêu hóa tin tức này rồi lại nghi hoặc hỏi.

- Tôi nói rồi, anh đừng mắng tôi? Khấu Huyên di mũi chân dưới đất, nhỏ giọng nói.

- Tôi mắng cô làm gì?

Thẩm Hoài không nhịn được bật cười, nhưng thấy Khấu Huyên thay đổi thái độ trước anh, dáng vẻ nhát gan như chuột, khiến anh nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: - Cô sẽ không nói với tôi, cô cũng sống ở hồ Nguyệt Nha chứ?

- Khấu Huyên cúi đầu không nói, lát sau lại ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hoài, biết tối nay gặp mặt cũng không che giấu được, nhỏ giọng nói: - Sống ở lầu đối diện anh.

- Cô có tin tôi lấy đồ quất cô không? Thẩm Hoài vừa giận vừa buồn cười, không ngờ có người rình trộm sống ở đối diện anh đã ba tháng rồi.

- Tôi cũng không cố ý mà.

Khấu Huyên đưa tay mân mê dây lưng, chột dạ nói: - Không muốn ở lại trong trường, gần đây cũng chỉ có hoàn cảnh của hồ Nguyệt Nha còn được, nghĩ rằng có người quen sống cùng, lỡ như có chuyện gì cũng có thể tìm được người quen. Khi đó chỉ là muốn đến hồ Nguyệt Nha ở, cũng vừa hay lầu đối diện với anh còn phòng trống

- Phòng đối diện tôi còn trống đó, sao cô không vào ở đi? Thẩm Hoài tức giận hỏi: - Nếu không phải hôm nay gặp được, có phải cô cũng không định để tôi biết không?

Khấu Huyên không nói gì.

Lúc này xe buýt đi qua, Thẩm Hoài nói:

- Lên xe đi, cũng không thể thật sự lấy đồ quất cô

Hai người một trước một sau ngồi ở dãy sau của xe buýt đã sắp mười giờ rồi, trên xe buýt cũng không có mấy người, mấy học sinh lên xe đa số đều đứng phía trước, chỉ có Thẩm Hoài và Khấu Huyên ngồi ở phía sau.

Sau khi lên xe, Thẩm Hoài cũng không nói gì, trầm mặc thật lâu, Khấu Huyên mới quay đầu nhìn Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: - Thật sự giận tôi à?

Thẩm Hoài không để ý tới cô.

- Lần trước đến Hongkong, tôi muốn nói với anh, nhưng anh rời Hongkong sớm một ngày.

Khấu Huyên nói.

Thấy khuôn mặt mịn màng của Khấu Huyên giấu trong mũ áo jacket màu đỏ đậm, phảng phất như là cô bé sợ hãi, Thẩm Hoài cũng thật sự khó giận cô cái gì, vươn tay bỏ cái mũ của cô xuống, lộ ra mái tóc đen tuyền mềm mại dày khỏe, nói: - Tôi đang nghĩ chuyện khác.

- À. Khấu Huyên lè lưỡi.

- Còn có ai biết cô sống ở lầu đối diện tôi không, mẹ cô biết không? Thẩm Hoài hỏi.

- Bà ấy không biết.

Khấu Huyên nói: - Tôi cũng vừa vào ở, quan hệ với bạn học trong ký túc xá rất rốt, mới muốn dọn ra ngoài trường sống, ở còn chưa được một tháng thì để anh gặp phải

Tuy nói không biết Dư Vi dùng quan hệ gì mà đưa Khấu Huyên đến Đại học Hoài Công được, nhưng sang năm Khấu Huyên đã hai mươi ba rồi, tuổi tác lớn hơn các cô gái trong ký túc xá nhiều.

Tuy khuôn mặt non nớt của Khấu Huyên mang hơi thở thanh xuân dạt dào, nói chỉ mới mười tám mười chín cũng sẽ có người tin tưởng không nghi ngờ gì, nhưng những chuyện mà mấy năm nay Khấu Huyên trải qua, khiến cô không có được tiếng nói chung với các cô gái mười tám mười chín trong ký túc xá.

Khấu Huyên sống trong ký túc xá, quan hệ không tốt với các cô gái trong ký túc xá thì dọn ra ngoài sống cũng rất bình thường.

Xuống xe chính là cửa lớn của tiểu khu hồ Nguyệt Nha, trong tiểu khu rất yên tĩnh.

Đi đến dưới lầu mà Khấu Huyên ở, Thẩm Hoài nói với cô: - Tôi đi vào nhìn một lát, nếu để tôi nhìn thấy mấy thứ như kính viễn vọng, cẩn thận tôi thu thập cô.

- Tôi không biến thái như thế? Thấy Thẩm Hoài không tức giận, Khấu Huyên lại khôi phục sức sống, ngửa mặt nhìn Thẩm Hoài cười nói: - Anh cũng không có gì đẹp

Phòng mà Thẩm Hoài ở là căn hộ duplex, nhưng ngôi lầu trước mặt lại là kiểu nhà nhiều tầng bình thường. Khấu Huyên thuê một khu nhà trang hoàng tinh tế hai phòng ngủ hai phòng khách.

Khấu Huyên đích thực cũng vừa dọn vào ở chưa được một tháng, trong phòng khách cũng chỉ có một bộ sô pha màu quất đơn giản hơi thiếu bắt mắt. Bình thường Khấu Huyên đều ăn cơm trong căn tin trường học, trên bàn ăn bằng gỗ cao su trong phòng ăn bày đầy tài liệu học tập kéo tấm màn phía sau phòng ăn, bên ngoài còn có một ban công, đối diện chính là nơi Thẩm Hoài ở, y phục mà Thẩm Hoài phơi trên ban công có thể nhìn thấy rất rõ.

Tuy nói Khấu Huyên sống ở đây, nhưng Thẩm Hoài chợt nghĩ đến một khả năng: nếu có người có lòng muốn nhìn trộm chuyện riêng của anh, muốn nắm được nhược điểm của anh, chỉ cần thêm một gian phòng ở lầu gần đây chờ đợi lâu dài, thật sự rất dễ dàng nha.

Anh nghĩ như vậy, liền nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, một chiếc xe Santa dừng bên trái một thảm hoa, bị một gốc cây che khuất mở cửa sổ bên ra, ánh sáng bên trong rất u ám, nhưng có thể nhìn hấy trong xe có người đang hút thuốc. Từ góc độ dừng xe, đích thực là tiện cho người ngồi trong xe quan sát động tĩnh chỗ anh ở.

Thẩm Hoài sinh lòng nghi ngờ chiếc xe kia, kéo tấm màn ban công lên, đứng sau màn nhìn động tĩnh của chiếc xe kia

Khấu Huyên pha cà phê cho hai người trong nhà bếp, thấy Thẩm Hoài đứng sau tấm màn ban công nhìn ra ngoài, còn tưởng Thẩm Hoài đang thử góc độ quan sát, chỉ cho rằng Thẩm Hoài đang nghi ngờ cô, trong làm cảm thấy khó chịu, đi qua đó nói: - Có khi ngồi bên bàn vừa ôn bài, muốn liếc nhìn anh một cái, cảm giác rất tốt. Thật ra có khi chỉ là liếc nhìn anh, nếu anh không vui, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi đây

Thẩm Hoài quay đầu lại liếc nhìn Khấu Huyên, ánh mắt đẹp như phủ mây mù, khiến người ta không nhẫn tâm trách cô, kéo cô ra sau màn cửa sổ, chỉ chiếc Santa góc đông nam bồn hoa, nói: - Cô nhìn chiếc xe kia

Khấu Huyên thò đầu ra ngoài cửa sổ liếc nhìn, nói: - Chiếc xe đó đậu ở kia hai ba ngày rồi, hình như đều đậu ở vị trí đó

Chiếc xe kia chỉ đậu ở đó hai ba ngày, vẫn không thể nói rõ vấn đề gì. Thẩm Hoài khẽ cau mày, ngẫm nghĩ, nói với Khấu Huyên: - Bây giờ tôi quay về, cô chú ý quan sát phản ứng của người trong xe.

Khấu Huyên gật đầu, tắt đèn trong nhà bếp, để tiện đứng trong tối quan sát động tĩnh của chiếc xe kia.

Thẩm Hoài đi xuống lầu, vòng về con đường anh thường đi vào từ cửa lớn tiểu khu, đi về chỗ ở, về đến nhà cũng theo thói quen thường lệ, trước tiên đun ấm nước, sau đó lấy văn kiện ngồi trong phòng sách xem.

Qua chừng hai mươi phút, Thẩm Hoài nhìn thấy Khấu Huyên đi qua bên này, lúc này mới chú ý chiếc xe sau bồn hoa góc đông nam đã không thấy bóng dáng nữa. Anh lấy chìa khóa mở cửa, tỏ ý Khấu Huyên quay về, anh không xác định còn kẻ rình trộm nào nấp trong khu nhà xung quanh không, vẫn là đến nhà Khấu Huyên nói chuyện tiện hơn.

- Có hai người ngồi trong xe đó, sau khi anh về nhà, bọn họ gọi một cuộc điện thoại rồi đi. Bọn họ đích thực đang quan sát động tĩnh phía này của anh. Khấu Huyên nói cho Thẩm Hoài nghe động tĩnh trong hai mươi phút của chiếc xe kia, lại lấy mảnh giấy mà vừa nãy cô ghi lại biển số xe đưa cho Thẩm Hoài: - Đây là biển số của xe kia.

Thẩm Hoài thấy là biển số xe tư, nghĩ bụng muốn tra người sở hữu chiếc xe này là ai cũng tương đối đơn giản, âm thầm cân nhắc.

Người sau lưng thông qua việc rình trộm lâu dài để bắt nhược điểm của anh chỉ có mấy người. Bây giờ chỉ cần anh chú ý đến vấn đề này, moi ra ai ở sau lưng muốn bắt nhược điểm của anh cũng không phải chuyện khó gì.

Có điều, cho dù tra ra người chỉ huy phía sau, cũng không đảm bảo sau này sẽ còn có người khác dùng cùng một thủ đoạn để đối phó mình. Đây thật sự cũng là một chuyện đau đầu. Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài khẽ thở dài một hơi, tạm thời ném vấn đề ra sau đầu, sắp xếp lại mọi chuyện trong một năm sống ở hồ Nguyệt Nha, tin rằng cũng không có nhược điểm gì có thể bị người ta bắt được.

- Có muốn tôi giúp anh nhìn xem rốt cuộc ở ai đang ở sau lưng nhìn anh chằm chằm không? Khấu Huyên nóng lòng muốn thử hỏi.

Thẩm Hoài nói: - Cô còn ngại chuyện chưa đủ loạn hả!

- Nếu không phải là tôi, anh vẫn không ý thức được người khác đang theo dõi anh. Khấu Huyên nhệch miệng, oán than nói:

- Anh không muốn tôi giúp anh, vậy thì bỏ đi.

Thẩm Hoài thấy cô nàng lúc này giống như chiếm được lý rồi, trừng mắt nhìn cô, nói: - Cô cho tôi mượn sô pha ngủ một đêm Tuy nói không có gì không để người ta biết được, nhưng nghĩ đến chỗ ở bị người ta nhìn chằm chằm, trong lòng cũng không thoải mái, Thẩm Hoài muốn trước tiên đối phó qua một đêm ở chỗ Khấu Huyên.

Bình Luận (0)
Comment