Thẩm Hoài nhìn thấy nét mặt Dư Vi phong tình quyến rũ, kìm nét sự hoài nghi trong lòng không hiện ra mặt, cười nói: - Có chuyện gì phải cố vấn, Dư tổng chỉ cần trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi, đâu cần phải đích thân chạy đến tòa nhà Quốc Kim này?
- Chỉ là một chút việc nhỏ, không dám làm phiển Bí thư Thẩm. Dư Vi cười nói tiếp: - Tôi biết lúc hiện tại Bí thư Thẩm đang cố gắng cải chế trái quyền của doanh nghiệp quản lý tài sản nhà nước tỉnh, lại thúc đẩy bán ra trái quyền của đầu tư quốc tín, nắm giữ trái quyền của một số doanh nghiệp quản lý tài sản nhà nước tỉnh. Tôi tới là xem một chút có dự án thích hợp để Bảo Hoà đầu tư không. Khi buổi chiều tới đây tôi đã liên lạc qua với Chủ nhiệm Quách rồi.
Đầu tư quốc tín, tức đầu tư nhà nước tỉnh, mấy năm nay ở nước ngoài lưu động hơn một tỷ đô la MỸ, đa số đều mượn tạm từ Văn phòng giám sát quản lý tài sản nhà nước tỉnh cùng với xí nghiệp quản lý tài sản thành phố Từ Thành chủ yếu dùng cho mở rộng sản xuất.
Do tình hình hoạt động kinh doanh của các doanh nghiệp nhà nước thành phố Từ Thành và tỉnh cũng không hẳn là tốt, vì vậy mà những trái quyền mà đầu tư quốc tín nắm giữ này cũng không thể nói là chất lượng tốt, đặc biệt là song phương lại thuộc về hai hệ thống quản lý tài sản riêng biệt, dễ dàng hình thành cơ cấu tài chính mạo hiểm bên trong hệ thống quản lý giám sát tài sản.
Trên thực tế việc vỡ nợ trước đó cũng xảy ra nhiều lần, trong tỉnh không thể không đảm đương, tiêu hóa, tiêu trừ ảnh hưởng trái chiều.
Hiện tại đầu tư quốc tín phát sinh nắm giữ trái quyền của một số doanh nghiệp, Thẩm Hoài thúc đẩy cải tổ chế độ nắm giữ trái quyền của xí nghiệp quản lý tài sản, ngoại trừ cắt giảm rủi ro của cơ cấu tài chính bên trong hệ thống tài sản nhà nước, cũng là muốn tiến một bước để vốn bên ngoài xâm nhập vào, đồng thời giảm bớt gánh nặng tài vụ của xí nghiệp quản lý tài sản, thúc đẩy cải tổ xí nghiệp quản lý tài sản phát triển.
Vì Thế Thẩm Hoài điều Qúach Toàn từ cổ phần Mai Khê đến đầu tư quốc tín, đảm nhận chủ nhiệm bộ phận quản lý tài sản.
Tuy rằng công việc này mới chỉ bắt đầu, nhưng Thẩm Hoài đã điều động tài nguyên từ trong và ngoài nước, hiện tại đã có bảy tám đơn vị thỏa thuận đồng ý hợp tác, liên quan đến gần mười mấy khoản trái quyền quốc tín được chuyển nhượng cùng với cải chế cổ phần trái quyền.
Chỉ có điều liên quan đến cải tổ chế độ trái quyền quy mô lớn, cho dù là sau hai ba năm tới muốn cải tổ xí nghiệp quản lý tài sản nhà nước tỉnh phi trọng điểm thì độ khó vẫn không ít. Từ Bái cùng với chính phủ tỉnh vẫn còn đang cân nhắc, chưa có quyết định tới cùng.
Đương nhiên nếu việc này thật sự được thúc đẩy, Thẩm Hoài phỏng đoán đầu tư quốc tín ít nhất một năm sau có thể thu hồi lại gần ba tỷ, tập trung vào lĩnh vực xây dựng cơ sở hạ tầng trong tỉnh.
Ngành đóng tàu Bảo Hoà có đưa ra tổng giá trị tài sản tại công ty niêm yết trên mười tỷ đô la Hong Kong, tình hình kinh doanh ở hai cơ sở đóng tàu lớn tại khu vực Dương Giang, Tây Pha cũng bắt đầu đi vào ổn định, tạm thời chưa có ý định mở rộng quy mô, tự nhiên có thừa lực để kéo dài ngành công nghiệp có liên quan.
Lúc này Thẩm Hoài lại chào hàng trái quyền của đầu tư quốc tín, Dư Vi chủ động chạy đến cửa, Thẩm Hoài cho dù nghi ngờ khả năng là Dư Vi theo dõi anh và Khấu Huyên cũng không thể từ chối cô ta ở ngoài cửa.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ đeo tay, nói: - Buổi tối tôi có hẹn, về tới tòa nhà Quốc Kinh định ra căn tin ăn vài thứ, sợ rằng Dư tổng không thể nuốt được. Dư tổng có thể đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, hoặc là nếu Dư tổng không chê căn tin Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đơn sơ, tôi mời cô đến căn tin dùng bữa cơm đạm bạc. Kỳ thực căn tin chúng tôi cũng có chút đặc sắc đấy.
- Là tôi không biết xấu hổ. Dư Vi khách sáo nói.
Thấy Dư Vi cũng không từ chối, Thẩm Hoài bảo Từ Kiến đến căn tin sắp xếp bữa tối, anh dặn Đường Bảo Thành gọi điện cho Quách Toàn, bảo bọn họ cùng nhau đến văn phòng anh, cùng nói chuyện phiếm với Dư Vi.
Thẩm Hoài đến văn phòng, trong tay còn có mấy sự vụ vần xử lý ngay lập tức, bảo Quách Toàn, Đường Bảo Thành đưa Dư Vi cùng nhân viên đi theo đến ghế sa lon ngồi tạm, anh đến bàn làm việc mở máy tính lên
Một mặt vừa khởi động máy tính, một mặt nói chuyện cùng Dư Vi: - Dư tổng lần này tới đây là do có hứng thú với dự án nào của tỉnh vậy?
Không đợi Dư Vi trả lời, sau khi máy tính khởi động xong, Thẩm Hoài mở file công việc ra, nhìn thấy trong báo cáo vắn tắt của Quách Toàn vừa mới gửi cho anh thì có tình hình tư vấn cải tổ hạng mục của Dư Vi, nhưng không giống với dự liệu của Thẩm Hoài, buổi chiều Dư Vi tới đây trưng cầu ý kiến, đều là thông tin chế tạo thiết bị điện tử và công nghiệp đóng tàu không hề có quan hệ trực tiếp với dự tái tái cơ cấu.
Nếu Dư Vi chỉ thay mặt ngành đóng tàu Bảo Hoà đến đây để trưng cầu ý kiến về thay đổi liên quan dự án tái cơ cấu, hẳn là muốn tăng cường ưu thế trong chế tạo đóng tàu và vận tải biển, lại không có khả năng liên quan lớn, không thể tạo ra hiệu ứng mới trong lĩnh vực, Dư Vi lần này tới đây, không phải đại biểu cho ngành đóng tàu Bảo Hoà?
Thẩm Hoài do dự liếc mắt nhìn Dư Vi.
Thẩm Hoài không chỉ đánh giá Dư Vi, mà tầm mắt còn đảo qua hai gã nhân viên đi cùng cô. Anh cùng Dư Vi tiếp xúc không nhiều, nhưng đối với nhân viên công tác bên cạnh Dư Vi ít nhiều có chút ấn tượng, ngoại trừ một người ba mươi tuổi là trợ lý tại ngành đóng tàu Bảo Hoà, cũng là thân tín của Dư Vi, người còn lại rất xa lạ, trước đây anh chưa từng gặp bao giờ.
Đương nhiên, Dư Vi bình thường ra ngoài không chỉ mang theo hai người bên mình, sẽ còn nhiều nhân viên công tác cấp thấp cùng vệ sĩ, cũng sẽ ở trong xe hoặc ở lại phòng chờ, có thể cùng Dư Vi từng bước tiến dần vào cố vấn dự án, hiệp đàm hẳn là nhân viên nòng cốt.
Nhân viên bên cạnh Dư Vi có thể được coi là nhân vật trọng yếu của ngành đóng tàu Bảo Hoà, Thẩm Hoài lại chưa từng gặp mặt, cũng coi như là tương đối hiếm.
Thẩm Hoài gác lại công việc, cầm lấy chén trà đi đến ngồi vào ghế sa lon, đối diện với Dư Vi, hỏi:
- Dư tổng lần này tới đây, không phải đại biểu cho ngành đóng tàu Bảo Hoà?
- Hiện tại tôi không hay quản lý hoạt động cụ thể của ngành đóng tàu Bảo Hoà. Dư Vi nói tiếp: - Lần này tới đây, chỉ là mấy người bạn làm ăn cũ khởi xướng một quỹ đầu tư công nghiệp, ở Hong Kong vốn đã muốn cùng Bí thư Thẩm tán gẫu về việc này, chỉ là Bí thư Thẩm rời khỏi Hong Kong sớm. Đồng thời Dư Vi giới thiệu người thành niên đi cùng: - Chu Nghĩa chính là chủ tịch tư bản Phúc Dụ chúng tôi.
Thẩm Hoài suy đoán Chu Nghĩa cũng tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, giới tài chính Hong Kong những lớp tài năng rất nhiều, điều này có liên quan đặc biệt tới địa vị của Hong Kong trên thị tường chứng khoán quốc tế, anh cùng Chu Nghĩa bắt tay, xem như là chính thức làm quen, lại cùng Dư Vi, Chu Nghĩa tìm hiểu rõ hơn về tình hình của tư bản Phúc Dụ.
- Tư bản Phúc Dụ chính thức thành lập chưa được ba tháng, đều là những người bằng hữu bình thường hay chơi mạt chược với nhau lấy vốn riêng đầu tư vào, quy mô nhỏ, không đáng giá để Bí thư Thẩm để mắt tới. Dư Vi cười giới thiều tình hình cơ bản của tư bản Phúc Dụ.
Con trai Dư Vi trên danh nghĩa tuy nắm giữ 15% cổ phần của ngành đóng tàu Bảo Hoà, tiền riêng danh nghĩa của Dư Vi cũng có hạn, cộng thêm khoản tiền lương chức chủ tịch hội đồng quản trị ngành đóng tàu Bảo Hoà mà ông cụ Cố gia âm thầm giúp đỡ cô, tiền riêng của cô khả năng cũng tầm ba đến năm ngàn đô la Hong Kong tiền mặt.
Những điều này trước kia Thẩm Hoài đã cho người điều tra, anh cũng tin tưởng tư bản Phúc Dụ mới thành lập quy mô sẽ không lớn, nhưng Dư Vi trịnh trọng giới thiệu tư bản Phúc Dụ như vậy, thì hẳn là có tính toán rất lớn. Chỉ là Dư Vi đảm nhiệm quản lý ngành đóng tàu Bảo Hoà, đồng thời cô cùng Cố gia có quan hệ đặc biệt, tuy nhiên cô đối với thị trường chứng khoán Hong Kong lại có sức ảnh hưởng không lớn.
Quỹ đầu tư công nghiệp, nói trắng ra là từ cơ cấu đầu tư, nhà đầu tư tạo thành vốn đầu tư công nghiệp lớn tiến hành các loại đầu tư, lợi nhuận sau khi thu hồi sẽ quay về nhà đầu tư.
Dư Vi ở thị trường tư bản tài chính không có lực ảnh hưởng gì, quy mô tư bản Phúc Dụ làm sao có thể lập tức mở rộng? Nhà đầu tưu cũng không phải người ngu, sẽ không tùy tiện đem vốn giao cho cơ cấu không đáng tín nhiệm để đầu tư.
Nhớ năm đó, Chúng Tín cùng Hồng Cơ đều là tự mình xuất ra một lượng lớn tài chính để tiến vào tham dự, cùng với bạn bè người thân, trước từ 3.5 tỷ đô la Mỹ vốn tích lũy, thậm chí để chuẩn bị xây dựng nhà máy thép Tân Phổ cá nhân Tôn Khải Thiện rót vào Chúng Tín một lượng vốn lớn.
Thẩm Hoài có thể đoán được ý đồ của Dư Vi khi thành lập tư bản Phúc Dụ, chỉ có điều anh cũng không có ý nói toạc ra. Căn tin đã chuẩn bị bữa tối xong, anh mời nhóm Dư Vi đi dùng cơm.
Dùng cơm xong, Dư Vi lúc ra về còn ám chỉ một câu: - Bí thư Thẩm chuyển đến nhà mới, có khi nào mời tôi đến thăm một chút chứ nhỉ?
Thẩm Hoài đau đầu, chỉ có thể giả vờ nghe như không hiểu. Sau khi tiễn Dư Vi về, Thẩm Hoài còn làm việc trong văn phòng đến gần mười giờ, mới ngồi xe về cư xá hồ Nguyệt Nha.
Về đến nhà, Thẩm Hoài vừa mới buông cặp công văn xuống thì Khấu Huyên đã gọi điện thoại tới:
- Chiếc Santa kia vừa mới đến chừng mười lăm phút, hôm nay hình như biết anh cũng trở về rất muộn nên còn đứng chờ ở bồn hoa phía đông nam
Thẩm Hoài nghe Khấu Huyên nói như vậy càng dễ dàng xác định là ai ở phía sau phái người theo dõi anh, anh vểnh chân, ngồi lên sô pha, nhìn thấy phòng Khấu Huyên lầu đối diện tối om, nhìn không thấy Khấu Huyên, cười hỏi: - Em sẽ không ở nhà trông cả đêm đó chứ?
- Buổi tối ngồi trong phòng học, tâm tư không yên, tám giờ trở lại rồi. Khấu Huyên nói tiếp: - Còn có người đem chân đặt trên bàn dáng vẻ thật khó coi.
- Vậy thì em đừng nhìn. Thẩm Hoài cười nói.
Thẩm Hoài kẹp di động ở cổ, một mặt nói chuyện cùng Khấu Huyên, một mặt đun nước pha trà xem văn kiện.
Ước chừng khoảng 15 phút, chiếc San ta đúng hạn lái đi, tất cả nhìn qua yên lặng không một tiếng động.
Lúc này Khấu Huyên ở trong phòng mới mở đèn lên, cô kéo rèm cửa sổ ra, đi ra ban công nói chuyện điện thoại cùng Thẩm Hoài, hỏi:
- Anh có còn muốn đêm nay đến phòng của em ngủ sô pha không?
Thẩm Hoài nhìn Khấu Huyên mặc đồ ngủ đứng ở ban công, gương mặt sáng rỡ, trong lòng khẽ thở dài, nói: - Em xem người đứng trước lầu kia có lạ thường không?
Thẩm Hoài chỉ thấy Khấu Huyên cầm di động trở về phòng khách, anh ở phía sau không nhìn rõ tình hình phòng khách trước lầu, cũng không biết Khấu Huyên có thấy gì khác thường không, một lát sau chỉ thấy Khấu Huyên từ phòng khách đi ra, để điện thoại di dộng trên bàn ăn, nhặt cái gì trên mặt đất, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Xem bộ dạng nổi giận đùng đùng của Khấu Huyên, Thẩm Hoài sợ cô tình tình dễ kích động, vội vàng chạy xuống lầu, một đám người vây quanh trước lầu, chỉ thấy Khấu Huyên quơ lấy nửa viên gạch ném tới cửa kính chiếc xe Buick màu đen
Thẩm Hoài vội vàng tiến lên, nắm lấy Khấu Huyên đang nổi trận lôi đình, cửa kính xe của chiếc Buick màu đen cũng bị Khấu Huyên đập hõm xuống một mảng; Dư Vi ngồi trong với vẻ mặt kinh ngạc, cô cũng không hiểu tại sao lại bị lộ.
Tiếng động lúc này đã làm cho một số người ló đầu ra xem, Khấu Huyên giận đến xanh mặt, tay chân run lên, cũng bất chấp có thể tạo thành ảnh hưởng tiêu cực cho Thẩm Hoài, nhìn mẹ của cô một cách gay gắt vài giây, gần như là cắn nát môi, sau đó quay đầu bước vào hành lang
Thẩm Hoài còn không biết cô bé còn có phản ứng mạnh nào nữa không vội vàng đi theo cô lên lầu, Dư Vi cũng xuống xe, cùng đi theo lên lầu.
Khấu Huyên không nói một tiếng, đẩy cửa vào nhà, thấy mẹ cô và Thẩm Hoài tiến vào, cũng không ngăn cản, lại chạy tới kéo hai bên rèm cửa sổ lại.
Thẩm Hoài cũng không rõ cô nàng này muốn làm gì, định nói gì dịu đi một chút, chỉ thấy Khấu Huyên ở trong phòng khách cởi quần áo ra, hướng về phía Dư Vi quát: - Tôi chính là muốn ngủ cùng Thẩm Hoài, e ngại gì bà? Bà có tư cách gì quản tôi ngủ với ai? Bà cho rằng bà giở thủ đoạn này có thể ngăn cản được tôi, cho dù bà cùng Thẩm Hoài ngủ với nhau, tôi cũng muốn ngủ với anh ấy. Không phải bà muốn xem sao? Bây giờ cho bà xem cho đã.