Khấu Huyên ra sức cởi áo khoác ra, lại cởi nút áo ngủ bên trong, hai vú như ngọc trắng như tuyết, như ẩn như hiện, tình hình hiện tại như vậy khiến cho Thẩm Hoài cảm thấy đau đầu.
Anh đi tới giữ cánh tay của cô không cho cô tiếp tục cởi quần áo ngủ, quát lên:
- Không được càn quấy như vậy, tôi vẫn luôn coi em như em gái của mình, cũng giống như Tiểu Lê vậy …
- Tiểu Lê coi anh như anh trai, nhưng em không có cách nào làm được như vậy, em rất thích anh.
Khấu Huyên phản ứng kịch liệt nói:
- Trừ anh ra, em căn bản không thích người đàn ông khác, không phải là em chưa từng thử, nhưng không thể. Em không có hi vọng gì cao xa, chỉ cần anh không ghét em,để cho em ở bên cạnh anh là được rồi. Chỉ có điều như vậy không đủ, anh có hiểu hay không, đêm hôm qua anh ngủ ghế sô pha, em ôm gối ngủ, trong lòng luôn khao khát nếu có thể ôm anh ngủ thì tốt biết bao, em không cần anh coi em như em gái ….
Khấu Huyên động tình ôm lấy Thẩm Hoài, Thẩm Hoài không kịp đề phòng lùi về phía sau một bước, ngồi trên ghế sa on, Khấu Huyên té ngã ở trong ngực của anh, Thẩm Hoài nâng cô dậy, đã thấy gương mặt cô toàn là nước mắt, cũng không đành lòng đẩy cô ra khởi lồng ngực …
Nhìn cảnh tượng như vậy, Dư Vi cũng trợn mắt há mồm.
Thẩm Hoài thấy Dư Vi trợn mắt há mồm đứng đó, thấy Khấu Huyên nửa thân trần ngồi ở trong ngực của anh cũng chướng tai gai mắt, đứng lên để Khấu Huyên ra, bất đắc dĩ nói với Dư Vi:
- Cô còn muốn biết chân tướng gì? Những năm qua, cô đi tha hương, để Khấu Huyên ở lại Mai Khê tự sinh tự diệt, cho rằng khi cô trở về có thể cho cô bé giàu sang là có thể bù lại tất cả? Thậm chí ngay cả dũng khí để hỏi thăm những năm đó Khấu Huyên cùng cha mình làm sao vượt qua khó khăn cũng không có, cô có tư cách gì đứng trước Khấu Huyên vung tay múa chân? Đúng là tôi ở bên ngoài danh tiếng cũng không tốt đẹp gì, tôi cũng là người không bị ràng buộc đạo đức nghiêm ngặt, chỉ là tôi vẫn luôn nghĩ Khẩu Huyên có thể có một cuộc sống tốt hơn.
- Em không cần cuộc sống tốt hơn, anh cho em ở bên cạnh anh. Có lẽ đến một ngày em cảm thấy mệt mỏi, cần tự do, em có thể rời khỏi anh, đi tìm cuộc sống tốt hơn, giống như trước đây chúng ta hẹn ước, anh còn nhớ không?
Khấu Huyên không nhìn mẹ mình đến một cái, cầm tay của Thẩm Hoài thả lên ngực của mình, nghĩ đến bàn tay của “người mình yêu” đang ở trên hai vú của mình nhiệt độ cơ thể nóng lên, ngẩng đầu lên muốn hôn môi của anh cho thỏa tâm nguyện ngày nhớ đêm mong.
Dư Vi đương nhiên không biết cái gọi là “ hẹn ước” là cái gì, lại bị Thẩm Hoài một câu nói trúng tim đen không chịu nổi, đứng đó với trái tim chua xót, nhìn thấy Khấu Huyên cầm tay Thẩm Hoài để ở vú của mình cũng không biết phải ngăn cản thế nào.
Thẩm Hoài nhớ tới nhiều năm trước cô gái toàn thần trần trụi không tì vết ở trong căn phòng trọ đơn sơ cho thuê, bèn rút tay ra, ôm vòng eo mềm mại của Khấu Huyên, dịu dàng nói:
- Đừng làm loạn nữa.
Trong lòng thầm thở dài, nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng như ngọc của Khấu Huyên, nói:
- Hai mẹ con các người, có một số việc hẳn là nên nói rõ ràng với nhau …
- Bà ấy không có tư cách.
Khấu Huyên đối với mẹ mình vẫn phản ứng quật cường như trước.
- Em không nghe lời, sẽ không được ở lại đây. – Thẩm Hoài nói.
Khấu Huyên lúc này mới bĩu môi, miễn cưỡng nhìn về mẹ mình, cầm quần áo kéo lên.
Thẩm Hoài biết rõ, cho dù Dư Vi và thân thích Khấu gia có qua lại thân thiết thì thân thích Khấu gia phần lớn sẽ không đem đoạn chuyện giữa Khấu Huyên và Anh Hoàng xưa kia nói với Dư Vi, mà chuyện Anh Hoàng xưa kia lại liên quan đến con trai của Đới Lạc Sinh là Đới Nghị, ở phía sau nối tiếp hồ sơ căn bản cũng không đề cập tới Đới Nghị, Khấu Huyên đối với vụ án này tự nhiên cũng mơ hồ không rõ, người ngoài biết càng không biết.
Đương niên quan trọng hơn vẫn là Dư Vi không muốn đối mặt với chuyện xưa, giống như không chịu nổi khi biết đoạn nhân sinh của cha con Khấu Huyên đã phải chịu đựng, bằng không với năng lực của cô muốn điều tra chuyện xưa kia không phải là việc khó khăn gì.
Thẩm Hoài để Khấu Huyên mặc áo khoác vào, bảo Dư Vi ngồi xuống sô pha, nói một số chuyện xưa từ khi anh đến Mai Khê công tác, cùng Khấu Huyên và cha Khấu Huyên nói cho Dư Vi biết, càng làm cho cô cảm thụ được những đau khổ mà những năm qua Khấu Huyên có thể chịu được:
- Có lẽ cô cảm thấy Khấu Huyên tuổi trẻ sa đọa, chuyện này cô có trách nhiệm rất lớn nên muốn đem cô bé thoát khỏi vũng lầy. Nhưng cô lại không biết mấy năm qua cô bé vẫn kiên cường chịu đựng được, lại không hề sa đọa, cũng không cần cô cứu rỗi …
Thẩm Hoài đương nhiên không nói tới đoạn chuyện ở phòng trọ khi xưa, nhưng Khấu Huyên lại không muốn bỏ qua chi tiết này, chạm bờ vai của Thẩm Hoài, sau đó bổ sung cho mẹ biết:
- Đêm hôm đó tôi đã muốn lấy thân mình cho ai đó, tôi lại thích Thẩm Hoài, cho nên đã đến tìm anh ấy. Anh ấy chỉ là tạm thời không lấy đi …
- Nói chuyện nghiêm túc đi, em bậy bạ cái gì thế?
Thẩm Hoài lấy tay gõ vào đầu Khấu Huyên một cái.
- Đây là chuyện nghiêm túc, hẹn ước chính là hẹn ước.
Khấu Huyên quật cường nói:
- Tôi tuyệt đối không như một số người, bế con gái của mình đặt ở ghế trước cửa nhà, nói là vào thôn để mua kẹo cho con gái nhưng không bao giờ trở về …
Bị Khấu Huyên đâm trúng tim đen, Dư Vi cũng nhớ lại năm đó đem con gái bỏ lại ở cửa nhà, bản thân mìnhs nhẫn tâm bỏ đi, trong lòng chua xót, nước mắt cũng chảy xuống, trong lòng đã không chịu nổi, lại càng khổ sở.
Sự quật cường, kiên cường của Khấu Huyên cũng có giới hạn, nghĩ đến sự khổ sở năm đó, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng thở dài, để hai mẹ con ở trong phòng khách, anh đi vào phòng bếp rót hai chén nước rồi quay lại đưa tới trước mặt hai mẹ con nói:
- Tôi lần này từ tỉnh Ký trở về, mấy ngày nay luôn có người theo dõi tôi, cho nên hai ngày này mới sang mượn ghế sô pha phòng Khấu Huyên ngủ …
Dư Vi không ngờ con gái trong mấy năm qua có nhiều khúc chiết dày vò như vậy, không ngờ con gái kia vì trải qua cuộc sống dày vò khúc chiết mà ngày càng mê luyến Thẩm Hoài, càng không ngờ khi biết Thẩm Hoài và con gái cũng không phải là quan hệ “ tình nhân” như cô vẫn nghĩ.
Cô nhìn thấy trên ghế sa lon còn có chăn đệm được gấp chỉnh tề, hiển nhiên là Thẩm Hoài đêm qua ngủ lại ghế sa lon. Lúc này lại rơi vào khốn cảnh khốn khó, cô cũng không thể thanh minh cho bản thân mình điều gì.
Tuy xấu hổ, tuy khó mà chịu nổi, nhưng cô biết nếu lúc này cô bỏ đi, chỉ sợ là không có dũng khí để trở lại trước mặt con gái, liền không nói gì trầm mặc ngồi đó.
Thấy cảm xúc Khấu Huyên đã ổn định lại, Thẩm Hoài nói:
- Cũng không còn sớm nữa, hoặc là hai người cứ ngồi ở đó, tôi trở về đi ngủ đây …
- Tôi không muốn ở một chỗ với bà ta. – Khấu Huyên nói.