Thẩm Hoài lại cảm thấy đau đầu, nhìn bộ dạng Dư Vi như vậy tuyệt không muốn đi, mà Khấu Huyên lại không muốn ở cùng một phòng với mẹ mình, chỉ có thể cười khổ nói:
- Vậy được rồi, hôm nay tôi tiếp tục ngủ ở sô pha vậy, hai người bất kể là ngồi nhìn chằm chằm nhau thì cũng nên chuyển chỗ cho tôi …
Nói rồi anh đá mông Khấu Huyên, để cho cô cùng mẹ mình đổi chỗ ngồi, nghĩ thầm rằng để hai mẹ con họ hóa giải khúc mắc, lúc này đúng là không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện cũ nếu đã mở ra, cho dù không thể chịu nổi cũng phải vượt qua, Dư Vi cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với con gái, nói:
- Chúng ta sang phòng nói chuyện đi, không nên quấy rầy Thẩm Hoài nghỉ ngơi …
Khấu Huyên lúc này miễn cưỡng để mẹ cô kéo sang phòng ngủ, Thẩm Hoài vệ sinh cá nhân đơn giản, cũng không nghe thấy hai mẹ con họ nói gì trong phòng ngủ, liền kéo chăn kín đầu đi ngủ …
Đang lúc mơ màng ngủ, Thẩm Hoài cảm giác có một thân thể ấm áp mềm mại nằm gần bên cạnh, có tay nhỏ mềm mại như ngọc đưa đến phía dưới của anh sợ soạng, nắm lấy vật dưới đó đang nằm yên tĩnh như thân rắn của anh hai cái, đã khiến vật kia nhiệt khí hừng hực bộc phát lên.
Thẩm Hoài chỉ cho là trong mộng nên thực sự cho là bàn tay nhỏ bé kia làm gì thì làm, cả người tóc gáy như muốn dựng thẳng đứng lên, không muốn tỉnh lại từ trong mộng, mãi cho đến khi thân thể ấm áp mềm mại kia vạch chăn kia muốn chen vào, Thẩm Hoài mới đột nhiên thức tỉnh, bừng tỉnh mới biết không phải nằm mơ. Trong phòng khách một mảnh nước sơn che, nhưng qua bộ đồ ngủ chất bằng lụa, đụng đến thân thể mềm mại đẫy đà, Thẩm Hoài lại biết là nửa mảnh thân của Dư Vi sát bên mình.
Thẩm Hoài sợ hãi ngồi dậy, giơ tay mở ra, ngạc nhiên thấy Dư Vi gần như nửa thân trên trần trụi ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt kiều diễm như nhuộm đỏ, đôi mắt to long lanh quyến rũ mê hoặc không nói thành lời, hai vù đầy đặn giấu trong áo ngủ cao cao đẩy lên, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết.
Tình hình mặc dù là ướt át tới cực điểm, nhưng suy nghĩ tình tiết nhỏ lại quỷ dị tới cực điểm, Thẩm Hoài suy nghĩ nát óc mà không hiểu, Dư Vi cùng Khấu Huyên nói chuyện, làm sao nửa đêm lại leo trên ghế san lon anh mà ngủ, trố mắt nửa ngày, không hiểu sao lại thế này, không biết Dư Vi lại suy tính tâm kế tàn nhẫn gì, sợ Khấu Huyên trong phòng tỉnh giấc, khiến cho nội tâm cô bé bị đả kích, cũng chỉ đè âm thanh quát bảo Dư Vi ngưng lại:
- Cô muốn làm gì?
Liếc mắt nhìn chiếc đèn đang sáng, mà nửa thân trần lại lộ trước mắt của Thẩm Hoài cũng khiến cho Dư Vi ngượng ngùng, giơ tay tắt đèn đi:
- Tắt đèn đi nói chuyện được không?
Thẩm Hoài không biết trong lòng Dư Vi đang nghĩ gì, cũng sợ Khấu Huyên thức giấc nên không kiên trì bật đèn nữa, nói:
- Sao cô lại chơi cái trò này, làm sao xin lỗi Khấu Huyên.
- Tiểu Huyên tỉnh dậy rồi. – Dư Vi lại ngồi vào trong chăn, sờ soạng thân thể của Thẩm Hoài nói.
Thẩm Hoài kinh hãi nhìn về phía phòng ngủ, cửa tuy rằng khép, nhưng khe hở lộ ra ánh sáng ra bên ngoài, Khấu Huyên thực sự có thể là đã tỉnh dậy. Chỉ có điều như vậy anh thực sự không biết chuyện gì xảy ra, thân hình Dư Vi kia mềm mại đẫy đà tới cực điểm, tựa vào ngực anh giống như là quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khiến anh đứng ngồi không yên, nhưng trong lòng không hề có tâm tư thưởng thức, mà Dư Vi đến đây ngồi, tay cũng không để yên, lại đưa tay đi xuống tìm kiếm, vuốt ve cái vật ủ rủ kia, quy mô vẫn to lớn như trước.
- Có gì thì nói đi.
Thẩm Hoài kéo tay Dư Vi ra nói:
- Cô làm như vậy sẽ làm tổn thương đến Khấu Huyên đấy.
- Mấy năm qua tôi đối với con bé vẫn luôn cảm thấy áy náy, tuy rằng muốn cho nó một cuộc sống tốt hơn nhưng lại không biết nên làm thế nào. Tiểu Huyên nói hẹn ước cuối cũng vẫn là hẹn ước, nó mê luyến anh, cho dù muốn một cuộc sống tốt hơn thì trước hết phải trả hết khoản nợ còn lại. Tôi không thể làm gì cho nó, chỉ có thể giúp nó trả nợ cho anh, tiểu Huyên cũng nói chuyện này có lẽ có thể được. Trước đó tuy rằng tôi không tốt đẹp nhưng mấy năm qua tôi vẫn ở một mình.
Dư Vi nói nhỏ, chỉ có điều chuyện mẹ trả nợ cho con, trong lòng cô cũng thấy ngượng ngùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đọng lại trong tai của Thẩm Hoài những lời vô nghĩa.
- Hai người đều điên hết rồi, tôi không chơi trò này với các người, được chưa?
Thẩm Hoài mở đèn lên, hổn hển nhảy ra khỏi chăn, cầm lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào, nhưng vừa đẩy thắt lưng ra một chút thì thiếu chút nữa ngã sấp xuống đập vào bàn trà, tay chống vào thân thể của Dư Vi mới đứng vững, gần sát thân thể mềm mại của Dư Vi trên ghế sa lông, Thẩm Hoài không thể không thừa nhận tuy rằng Dư Vi đã gần bốn mươi nhưng lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ ở lâu thêm một chút không chịu được sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, cầm lấy giày da, trần trụi đi ra khỏi phòng,đóng cửa “ Đùng” một cái, mới thở hắt ra, ngồi ở trước cửa nhà đi giày da, nhưng lúc này mới phát hiện chìa khóa nhà căn bản cũng không ở túi quần.
Thẩm Hoài không nhớ nổi chìa khóa là do vừa nãy hoảng loạn không cầm hay là do căn bản ngay lúc đầu đã quên không lấy ra, di động, ví tiền đều ở bên người, nửa đêm cũng không có nơi để đi, đầu đau như búa bổ, cũng chỉ có thể nhắm mắt lên lầu gõ cửa.
Dư Vi vốn đã cực kì khó xử mới quyết tâm làm như vậy, nhìn thấy Thẩm Hoài không chấp nhận chạy xuống lầu ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Không ngờ nửa phút sau Thẩm Hoài gõ cửa đi vào, chỉ cho rằng Thẩm Hoài thay đổi chủ ý, cô lúc này không có được cái dũng khí như vừa nãy, nhưng vừa nãy miệng đã nói ra không thể đổi ý,khuôn mặt lúc này xấu hổ đỏ bừng giống như người say rượu, ngay cả da thịt nửa thân trần trên cũng là một mảnh phấn hồng, cô nhất thời cũng không biết làm sao, hai tròng mắt muốn nghênh đón nhưng còn từ chối, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc sờ cái vật lớn kia, không biết mình còn có thể chịu được không?
Lúc này Dư Vi quả nhiên là quyến rũ hương diễm tới cực điểm.
Thẩm Hoài biết Dư Vi có điều hiểu lầm, chỉ có thể kìm chế không đưa ánh mắt nhìn vào khe rãnh sâu giữa khé vú của cô, nói:
- Là tôi quên không lấy chìa khóa, xem có phải nó rơi ở trong này không …
Anh đi vào phòng khách, không tìm thấy chìa khóa rơi ở đâu mới xác định ngay từ đầu đã quên lấy ra khỏi nhà.
Tuy nói quản lý nhà của văn phòng quản lý tài sản nhà nước tỉnh vẫn có chìa khóa dự phòng, cũng có thể gọi điện thoại đến công ty hỗ trợ mở cửa, nhưng lúc này là nửa đêm, Thẩm Hoài cũng không có nơi khác để đi, thấy Dư Vi còn đứng ở cửa, cũng không nói gì, mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Khấu Huyên ngồi ở bên trên giường, đang nghe động tĩnh bên ngoài phòng khách, không ngờ Thẩm Hoài lại đột nhiên xông tới, vội vàng kéo chăn, muốn trốn vào trong chăn, khiến cho Thẩm Hoài đánh vào không khí một cái.
Thẩm Hoài đóng cửa phòng ngủ lại, để Dư Vi ở bên ngoài, hung tợn kéo chăn ra hỏi Khấu Huyên:
- Đầu óc em đang suy nghĩ gi vậy, có muốn tôi lấy đồ vật đánh cho em tỉnh táo lại không?
- Em không thể giúp anh cái gì, nếu mẹ của em thật tâm muốn giúp anh, vậy khẳng định là không giống với lúc trước. – Khấu Huyên chột dạ nói nhỏ.
Thẩm Hoài vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết phải nói với cô nàng này như thế nào, cười nói:
- Chỉ vì sau lưng có người lòng mang hiểm ác sai người theo dõi tôi, mà tôi phải bán bản thân, để mẹ con em giúp nhau? Em nghĩ tôi kém cỏi như vậy?