Rất nhanh lệnh điều động của ban tổ chức trung ương đã lan truyền xuống tỉnh.
Tống Bính Sinh lại quay về Bộ nông nghiệp, tuy chỉ đảm nhiệm tuần tra viên cấp Thứ trưởng nhưng vẫn khiến cho rất nhiều người đều có một cảm xúc “Lúc này danh mới xứng với thực”, khó nén được sự kinh ngạc.
Mặc dù Tống Bính Sinh là Phó tỉnh trưởng có danh mà không có thực, nhưng được quản lý mảng nông nghiệp, thuỷ lợi cũng không có khuyết điểm gì, cho dù có một vài lời đồn vô văn cứ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Tuyệt đại đa số mọi người cho rằng Tống Bính Sinh sẽ ở Hoài Hải làm đến sáu mươi tuổi, lui nữa đến tuyến hai ngồi vị trí cấp Thứ trưởng hưởng vài năm thanh nhàn.
Cho dù Tống gia muốn sắp xếp Tống Bính Sinh nhường đường cho Thẩm Hoài cũng hoàn toàn có thể điều chuyển Tống Bính Sinh đến tỉnh khác hoặc các bộ và uỷ ban trung ương đảm nhiệm chức vụ cấp phó.
Điều này cũng phù hợp lẽ thường.
Chốn quan trường một khi xuất hiện hiện tượng không hợp lẽ thường, kéo theo sẽ chứa rất nhiều tin vịt vô căn cứ cùng với những phỏng đoán.
Như Tống Bính Sinh bị tố cáo liên quan đến vụ án tham nhũng lớn, như bệnh tình của Tống Hoa đã rất nguy kịch mất hết ý thức….mọc lên như nấm, tựa như gió thổi mưa giông trước cơn bảo.
Mà ở Hoài Năng lại lặng lẽ lan truyền một tin tức khiến lòng người bàng hoàng, chính là Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã bắt tay vào điều tra vụ án chiếm đoạt tài sản công khi cải tổ trong nhiều năm qua tại Mai thép.
Qua nửa tháng mười hai nghĩa trang liệt sỹ Du Sơn mới tu sửa xong, một lần nữa lập bia, ông cụ Tống Hoa lại quay về Hoài Hải cùng với ông cụ Thôi đến Du Sơn, cúng tiên liệt, cũng đã trị tận gốc những lời đồn thổi bất lợi cho Tống gia, Tống hệ.
Lúc này người có tâm thì đem chuyện Tống Bính Sinh từ chức với nhiệm kỳ mới năm tới của trung ương liên hệ với nhau, chợt nhận ra đây là một động tác bố trí “lấy lui làm tiến” của Tống hệ.
Mùa đông khắc nghiệt, Mai Khê vào đêm đã lạnh thấu xương, trong phòng vẫn mang thói quen ở Yến Kinh, vây lò thịt dê nướng, nóng hôi hổi, mùi thơm nức mũi.
Cũng bởi ông cụ đến, Thẩm Hoài mới có cơ hội gặp Tống Hồng Kỳ.
Vợ mới của Tống Hồng Kỳ là Điền Hiểu Lệ đã sinh một đứa con, lần này cũng bế theo con sang gặp ông cụ.
Điền Hiểu Lệ là con gái của Điền Quân Cường – Nguyên Phó thị trưởng Đông Hoa, vóc dáng không cao nhưng lại nhỏ xinh quyến rũ, là một mỹ nahan, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn Tống Hồng Kỳ một giáp.
Từng có lời đồn Điền Quân Cường có vấn đề kinh tế, nên tỉnh đã an bài ông ta lui về tuyến hai trước tuổi.
Tuy rằng Tống Hồng Kỳ và Điền Hiểu Lệ chính thức qua lại là sau khi Điền Quân Cường lui về, nhưng vấn đề kinh tế của Điền Quân Cường đang điều tra thì bị bỏ dở,được an bài lui về tuyến hai trước cũng bởi Tống Hồng Kỳ âm thầm trợ giúp, có thể nhận thấy Tống Hồng Kỳ cũng rất quan tâm đến Điền Hiểu Lệ.
Thẩm Hoài bụng nghĩ vậy thì hẳn đây cũng là một nhân tố mà Tạ Chỉ quyết tâm ly hôn với Tống Hồng Kỳ rồi.
Bất kể là ly hôn, hay là âm thầm trợ giúp bố vợ Điền Quân Cường an toàn về hưu, Tống Hồng Kỳ đều tận dụng hết tài nguyên của mình. Câu nói của ông cụ với Tống Hồng Kỳ, cũng hy vọng trong vài năm y hoàn thành tốt công việc ở cơ sở.
Về đứa con của Tống Hồng Kỳ, ông cụ rất yêu thích, nghe nói đứa bé sinh ra chưa có tên, trong bữa cơm mọi người mỗi người một ý, cuối cùng vẫn do ông cụ quyết định,đặt tên là Tống Ký. Ký nghĩ là ký thác hy vọng.
Ông cụ, Thôi lão gia tử lớn tuổi, cơm nước xong trò chuyện một lúc bèn đi nghỉ ngơi, Thẩm Hoài, Thành Di, Chu Tri Bạch, Tống Đồng cùng với đám người Tống Hồng Quân, dượng Đường Kiến Bân và Tống Hồng Kỳ cũng theo ông cụ xuống phía nam thì ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Tống Hồng Kỳ và vợ mới cũng không vội về Thanh Sa, tối nay sẽ ở lại Mai Khê.
- Cha tôi nói, chú Thành công tác tại tỉnh Ký rất có hiệu quả, phải nói là thành tích rực rỡ, tương lai Tống hệ thật sự có người tiến vào uỷ viên trung ương, ngoài chú Thành thì không còn ai khác nữa…
Tống Hồng Kỳ nói.
Thẩm Hoài chỉ cười, không nói gì.
Bất kể là điều kiện bên trong hay điều kiện bên ngoài, cha của Thành Di đích thực là nhân vật số một tại tỉnh Ký có tư cách nhất để tiến vào uỷ viên trung ương. Nhưng qua câu nói của Tống Hồng Kỳ, lại không khó nhìn thấy thủ đoạn “lấy lui làm tiến” của bác hai anh.
Bữa cơm tối nay tuy rằng vui vẻ hoà thuận, nhưng lúc này Thẩm Hoài đã vững tâm như sắt, sẽ không vì cái gọi là “thần tình mê hoặc” mà nghĩ như thế, trong lòng chỉ thầm than nhẹ.
Chu Tri Bạch, Tống Đồng muốn đưa con đi ngủ nên về trước. Đường Kiến Dân năm ngoái đã chính thức về hưu, lần này theo ông cụ đến Đông Hoa cũng không vội tiếp tục cùng ông cụ quay về Yến Kinh mà muốn ở lại Đông Hoa vài ngày với các cháu, nên cũng không nghỉ tại nhà khách.
Tống Hồng Quân giữ chặt dượng Đường Kiến Dân, nói:
- Cháu và Diêu Oánh muốn có con, có điều bên phía mẹ cháu, dượng có thể làm công tác tư tưởng giúp cháu được không ạ?
- Cháu muốn sinh con, cháu có bao nhiêu tiền đồ?
Đường Kiến Dân cười hỏi.
Năm nay Tống Hồng Quân đã bốn mươi tuổi rồi, Diêu Oánh theo anh mười năm cũng đã ba mươi tư tuổi rồi.
- Dượng cùng dì út giúp cháu thuyết phục mẹ cháu trước. Cháu muốn xem phản ứng của mẹ như nào, sau đó mới nói thẳng với bà ấy.
Tống Hồng Quân nói,
- Diêu Oánh tuy sẽ không hoàn toàn rút khỏi ngành giải trí, nhưng nổi tiếng hơn mười năm rồi, sau này cũng sẽ không đặt quá nhiêu tâm tư vào công việc đó nữa.
- Được rồi, được rồi,
Đường Kiến Quân phất tay nói,
- Chú sẽ cùng dì giúp cháu là được chứ gì.
Lái xe đánh xe vào trong viện tử của khách sạn, cũng không cần Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân tiễn, Đường Kiến Quân và Chu Tri Bạch, Tống Đồng bế con lên xe đi về.
Đường Kiến Dân, Chu Tri Bạch, Tống Đồng đi rồi, Tống Hồng Kỳ và vợ mới Điền Hiểu Lệ cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Tống Hồng Quân nói với Thẩm Hoài:
- Bên chỗ bác hai xem ra đã thay đổi sách lược rồi…
Thẩm Hoài gật gật đầu, cười nói:
- Đều là tôi không đúng.
Tống Hồng Quân cười cười. Mọi việc như nào trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng không nói gì thêm, khiến người ta nghe được thành ra lại không hay.
Tống Hồng Quân tuy rằng không tinh tế bằng Thẩm Hoài, nhưng tầm nhìn đại cục vẫn rất mạnh.
Trước kia bác hai Tống Kiều Sinh và Điền Gia Canh tranh giành vị trí tại Hoài Hải thất bại, người bên ngoài đẩy chú Tư Tống Bính Sinh đến Hoài Hải đảm nhiệm chức Phó tỉnh trưởng, nhìn như bồi thường cho Tống gia, thực ra lại cực kỳ bất lợi cho Tống gia. Nhưng bác hai Tống Kiều Sinh không hề ngăn lại, chủ yếu vẫn là hy vọng tài nguyên chính trị của Tống hệ vẫn có thể tập trung đến Tống gia.
Trong chuyện này ngoại trừ có thể làm cho bác hai anh tạm thời thất bại, còn có thể ổn định vị trí trung tâm nhị đại ở Tống hệ, tương lai đợi Tống Hồng Kỳ trưởng thành,cũng có thể đảm bảo càng có nhiều tài nguyên hơn nghiêng về Tống Hồng Kỳ.
Ít nhất là lúc bác hai quyết định làm như vậy, nội bộ Tống hệ không ai có thể cạnh tranh với Tống Hồng Kỳ đấy.
Tình huống tinh tế này, Tống Hồng Quân cũng đã sớm nhìn thấu. Mà cha mẹ anh cũng không đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng gì, cho nên anh cũng dễ dàng linh hoạt phát triển sự nghiệp trên lĩnh vực kinh doanh mà không cần phát triển tiền đồ trên quan trường.
Hết thảy biến số hoặc nói là dị số, đều là Thẩm Hoài.
Từ sau khi quy hoạch hợp tác khu vực vịnh Hoài Hải được đưa ra công khai, Tống Hồng Kỳ ở Thanh Sa đã mất hoàn toàn ưu thế. Không cần nói bên ngoài, cho dù nội bộ Tống hệ cũng không còn kỳ vọng vào Tống Hồng Kỳ có thể cạnh tranh được với Thẩm Hoài nữa. Sau khi Tống Hồng Kỳ ly hôn, thật sự bên phía bác hai cũng chỉ là thuận theo tự nhiên, thuận thế mà làm thôi.
Mà bác hai tối nay thông qua Hồng Kỳ truyền lại đạt tầng ý tứ này, cũng không có ý nghĩa khẳng định gì cả.
Bất kể là bên ngoài hay là bên trong, Thành Văn Quang đều có điều kiện đảm nhiệm nhân vật số một tại tỉnh Ký, lúc này bác hai tỏ thái độ cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng khó trách Thẩm Hoài không quan tâm đến.
Thẩm Hoài tuổi trẻ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thăng lên vị trí cao hơn, mà cần có thời gian để rèn luyện tích luỹ kinh nghiệm. Nhưng Mai thép đang trong thời kỳ huy hoàng, việc triển khai hợp tác các nơi cũng giống như bộ rễ chôn sâu trong lòng đất, tuy rằng người ngoài khó nhìn thấy, nhưng lực ảnh hưởng thực tế lại cực kỳ to lớn.
Vào ba bốn năm trước, ngân hàng Dung Tín từng là ngân hàng thương nghiệp theo hình thức cổ phần lớn nhất trong hệ thống ngân hàng của trong nước, nhưng mấy năm nay vì ủng hộ nghiệp vụ công thương nghiệp của tập đoàn Dung Tín phát triển, phần lớn tài chính đã bị tập đoàn Dung Tín chiếm dụng.
Tập đoàn Dung Tín chiếm dụng quá nhiều tài nguyên, lại không có biện pháp cung cấp nhiều hiệp nghị gửi ngân hàng, cũng không rót vào tiền mặt phát triển vốn cho ngân hàng Dung Tín, dĩ nhiên đã hạn chế sự phát triển của ngân hàng Dung Tín.
So sánh ra, ngân hàng Nghiệp Tín tuy rằng cũng ủng hộ Mai thép cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khoản cho vay hợp tác tương quan chủ yếu chảy về phía hợp tác, điều này làm cho ngân hàng Nghiệp Tín ngoại trừ vịnh Hoài Hải ra, cũng đã phát triển cực kỳ mạnh mẽ ở các khu vực Ký Nam, Giang Đông.
Tài sản sạch của Ngân hàng Nghiệp Tín đột phát hai mươi lăm tỷ, mà khoản gửi ngân hàng quy mô đến cuối năm cũng đột phá hai trăm tỷ, vượt qua ngân hàng Dung Tín.
Ngân hàng Nghiệp Tín trải qua hai lần chuyển khoản nợ, kết cấu quyền cổ phần càng thêm phân tán, cổ phần của Mai thép, Hồng Cơ cùng Hội ngân sách Thẩm Quế Tú cùng liên kết cổ phần kiềm giữ ngân hàng Nghiệp Tín tổng cộng chưa đến 12%, nhưng bởi vì nguyên nhân quyền cổ phần tương đối phân tán, Mai thép hệ vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với ngân hàng Nghiệp Tín.
Điều này còn chưa tính toán 10% quyền cổ phần của Tông gia và ngân hàng Paris.
Nhìn bề ngoài, ảnh hưởng của Thẩm Hoài ở trong nước chủ yếu hạn chế ở Hoài Hải, nhưng ngân hàng Nghiệp Tín tiếp tục ủng hộ Mai thép khuếch trương khu công nghiệp, ảnh hưởng sinh ra khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Sức khoẻ ông cụ vẫn rất tốt, lấy tài nguyên chính trị cố hữu của Mai thép, ngân hàng Nghiệp Tín cùng Tống hệ, nói là đưa hai người tiến vào uỷ viên trung ương, cũng không phải là không có khả năng.
Có lẽ chủ đích của bác hai chính là lấy lui làm tiến rồi.
Nghĩ đến đây, Tống Hồng Quân cũng không kìm nổi bật cười, bụng nghĩ bác hai ba năm năm trước vắt hết óc hẳn cũng chưa từng nghĩ tới, ông ta muốn mưu cầu thượng vị không ngờ lại phải ủng hộ Thẩm Hoài?