Đỗ Kiến nhìn thâý Hà Nguyệt Liên lái xe cùng Đỗ Quý rời khỏi, mới đạp xe đi vào con hẻm để về nhà. Anh ta biết hai hôm nay trong nhà sẽ không yên lặng, sau khi dùng cơm tối, thì lại trốn vào quán trà trong hẻm để đọc dữ liệu.
Ban ngày phải thay Thẩm Hoài xử lý một số việc vặt trong cơ quan, còn phải dẫn đường cho đám người Vương Vệ Thành, Vương Tế Thắng, quen thuộc với tình hình trong huyện cùng với trình tự công việc —— hai việc mà Thẩm Hoài giao lại, đặc biệt là vấn đề cải cách biên chế của nhà khách Bắc Sơn, cần phải đưa ra phương án trong gần đây, Đỗ Kiến cũng chỉ biết tranh thủ vào buổi tối, trước tiên xem thuộc dữ liệu của nhà khách Bắc Sơn, mới dễ dàng triệu tập những người của từng bộ phận để thảo luận phương án cải cách.
Nói đến nhà khách Bắc Sơn, Đỗ Kiến cũng không phải hiếm đi, nhưng có một số tình hình cũng cần phải thông qua tài liệu buổi sáng tìm được mới có thể hiểu được hoàn toàn.
Lịch sử của nhà khách Bắc Sơn thậm chí so với khu tiếp đãi Nam Viên của Uy ban thành phố còn lâu đời hơn, là sau thời kỳ Thanh Trung huyện Hạ Phổ mới xây dựng lên, trải qua bao nhiêu năm thay đổi trong lịch sử, hình thành quy mô như hiện nay.
Hội quán thương muối huyện Hạ Phổ của Đại viện Tam Tíến cùng với hội đường chính được xây dựng trong năm mươi năm, hiện đã trở thành đại sảnh cùng với phòng khách chủ yếu của nhà khách sạn Bắc Sơn. Ngoài ra còn xây vài tòa nhà nhỏ tại bờ phía Tây, dùng để tiếp đãi khách đặc biệt —— lúc này Thẩm Hoài đang tòa phía Tây của nhà khách Bắc Sơn —— cả diện tích của nhà khách Bắc Sơn không lớn, chỉ có bốn nghìn mét vuông, thậm chí không bằng trụ sở văn hóa của trấn Mai Khê, phòng đãi tiệc có khoảng hai mươi phòng, phòng khách khoảng bốn mươi.
Nếu nói nhà khách Bắc Sơn có chỗ nào tốt hơn trụ sở văn hóa của Mai Khê, đa số những người vào Bắc Sơn đều khen ngợi nơi này tách biệt với thành phố —— đúng vậy, không thể so sánh với các nhà hàng hoa lệ ở thành phố, nhưng nhà khách Bắc Sơn thắng những nơi khác nhờ vào hoàn cảnh yên tĩnh.
Từ năm 94 thành phố Đông Hoa đã bắt đầu thúc đẩy công việc cải cách doanh nghiệp, huyện Hạ Phổ tuy không có mang nhà khách ra cải cách, nhưng cũng đã thực hiện một số công việc căn bản.
Năm 95 trong huyện đã phê duyệt cho nhà khách Bắc Sơn một nguồn vốn cố định khoảng năm triệu sáu trăm ngàn.
Đối với Đỗ Kiến con số này xem ra hơi thấp một chút, cũng có thể sớm đã có người đang có chủ ý cải cách biên chế khách sạn Bắc Sơn, cố ý ép nguồn vốn xuống, nhưng cũng không phải thấp đến quá đáng —— lúc đầu trấn Mai Khê xây trụ sở văn hóa, cộng thêm sau khi Trần Đan tiếp nhận quản lý, tổng thể cũng thêm vào chưa tới tám triệu đồng; những năm gần đây ngành thương nghiệp của trấn Mai Khê lại tăng lên, đó là điều đáng nói.
Nguồn vốn của nhà khách Bắc Sơn từng có hạch toán, năm ngoái thậm chí Ủy ban kế hoạch còn đưa ra một phương án cổ phần, có được nền tảng tiến hành điều chỉnh, sẽ không khó đưa ra những phương án cải cách mới.
Phải chăng đề cao giá cả kịp thời, hoặc đem giá trị của ba mươi mẫu do khách sạn Bắc Sơn chiếm dụng được tiến hành tính toàn —— tuy điều này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến tỉ lệ cổ phiếu cuối cùng của nhà nước đối với nhà khách Bắc Sơn, nhưng Đỗ Kiến biết được những vệc này không do anh ta làm chủ, thậm chí trước khi nắm được ý của Thẩm Hoài, anh ta cũng không nên nhắc đến.
Hơn nữa mặc cho tài sản của nhà khách Bắc Sơn có được bao nhiêu, Đỗ Kiến đồng thời cũng quan tâm sau khi doanh nghiệp Bằng Duyệt đầu nhập vào, đưa ra nguồn vốn một trăm triệu, sẽ đưa ra cải cách thế nào đối với nhà khách Bắc Sơn.
Chu gia trước sau bỏ vốn vào ngành khách sạn quốc tế Bằng Duyệt xây một câu lạc bộ sân golf, cũng chỉ sáu mươi triệu mà thôi, cũng đã đủ khiến Bằng Duyệt thành khách sạn 5 sao cao cấp nhất Đông Hoa - nghe nói Thượng Khê Viên diện tích xây dựng gần hai ngàn mét vuông, Trần Đan trước sau tổng cộng cũng chỉ bỏ vốn không đến sáu triệu.
Nhà khách Bắc Sơn, ngoại trừ đã có kiến trúc, sân vườn ra, còn phải rót vào thêm 100 triệu tài chính - Đỗ Kiến có chút hoài nghi, nhà khách Bắc Sơn một địa phương như vậy sao có thể nuốt nổi số lượng tư bản rót vào lớn như vậy chứ?
Đỗ Kiến thuận tay lấy bản đồ tỉ lệ cao của trấn Thành Quan mở ra, lấy viết đỏ khoanh vùng nhà khách Bắc Sơn trên bản đồ, đầu bút lệch về phía nhà hàng Từ Ký, Đỗ Kiến bỗng giật mình kinh hãi.
Đỗ Kiến nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian không tính là muộn, cũng không xác định Vương Thành Vệ có trong phòng làm việc, anh ta đem tài liệu kẹp dưới nách, liền cưỡi xe đuổi tới ủy ban huyện
Đám người Vương Vệ Thành, Vương Tế Thắng quả nhiên cũng còn trong phòng làm việc tăng ca, chưa về
- Các anh mới chỉ là ngày đầu tiên, không nên ép bản thân vất vả như vậy.
Đỗ Kiến cười tít mắt đuổi kịp Vương Tế Thắng họ lúc tan ca, kịp thời lại kéo Vương Vệ Thành vào phòng làm việc của mình, hỏi:
- Hôm nay Bí thư Thẩm có nhắc đến chuyện cải cách nhà khách Bắc Sơn, mang việc này giao cho tôi giải quyết. Đối vói nhà khách Bắc Sơn tôi không đặc biệt quen thuộc, ngược lại nhà khách Bắc Sơn cùng với trong huyện lại kề lưng nhau, có lẽ Tiểu Vương anh quen biết nhà khách Bắc Sơn hơn là tôi?
Vương Vệ Thành không biết tâm tư của Đỗ Kiến, nhìn thấy anh ta qua đây hỏi tình hình về nhà khách Bắc Sơn, đương nhiên cũng báo cáo lại tình hình mà anh ta biết được.
Đỗ Kiến trải rộng bản đồ ra, chỉ vào vòng tròn anh ta vẽ trên bản đồ, nói:
- Nhà khách Bắc Sơn sau khi thay đổi chế độ, liền muốn tiến hành xây dựng thêm với đại quy mô, không thể tranh giành đất với trong huyện, hướng về phía tây phải lướt qua sông Bắc Đường, còn về phía đông thì, phía đông này có mấy tòa kiến trúc hơi chút cản trở …
Vương Vệ Thành nhìn đầu ngón tay Đỗ Kiến ấn trên nhà hàng Từ Ký, nghi ngờ liếc mắt nhìn Đỗ Kiến một cái, nghĩ thầm, Đỗ Kiến thật không biết nhà hàng Từ Ký là của con Từ Phúc Lâm hay sao?
Tuy nhiên, Vương Vệ Thành nghĩ lại cũng hiểu được, Đỗ Kiến hẳn là không biết chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Từ Ký vào buổi tối vài ngày trước, cho nên khi anh ta ý thức được khi nhà khách Bắc Sơn mở rộng về phía đông sẽ dính đến nhà hàng Từ Ký, mới do dự thế.
- Mấy tòa nhà này đều là mới xây dựng những năm gần đây, dường như không dựa theo quy hoạch. Cụ thể sao lại thế, tôi cũng không rõ, còn phải điều tra bản quy hoạch cụ thể của huyện đối với tuyến đường Bắc Sơn
Khuya ngày hôm trước ở nhà khách Bắc Sơn sau khi gặp Đỗ Kiến, Hùng Đại Ny có nói với y một số chuyện cũ của thị trấn Mai Khê, Vương Vệ Thành cũng biết có một số việc phức tạp hơn y tưởng nhiều
Tuy nhiên đối với Đỗ Kiến mà nói, có câu nói này của Vương Vệ Thành là đủ rồi.
Hai năm nay Đỗ Kiến rất nhàn rỗi, không có việc thì xem xét nhân sự trong huyện.
Từ Phúc Lâm có mối quan hệ gì với bạn học con trai của anh ta Trần Yến, cứ nghĩ có thể che giấu được ánh mắt của người khác, nhưng lại không giấu được ánh mắt của Đỗ Kiến —— từ con trai Từ Kiện Trung của Từ Phúc Lâm cùng với Trần Yến, xâu chuỗi đến Hùng Đại Ni, sau khi được Thẩm Hoài chỉ định điều nhân viên trong huyện, Đỗ Kiến lại nhanh chóng làm rõ mối quan hệ Từ Huệ Lệ, Vương Vệ Thành, cùng với Hùng Đại Ni, điều này xem như hiểm chiêu trong việc điều động mà ra tay, cố ý để Thẩm Hoài nắm được điểm yếu.
Vợ của Vương Vệ Thành cùng với con trai Từ Kiện Trung của Từ Phúc Lâm là bạn học trung học, Đỗ Kiến tuy không biết chuyện xảy ra tối vài ngày trước tại nhà hàng Từ Ký, nhưng thấy Vương Vệ Thành không có ý thay Từ Kiện Trung che giấu, thậm chí trực tiếp đưa ra nhà hàng Từ Ký là Từ Kiến Trung ỷ vào xu thế Từ Phúc Lâm mà lách luật xây dựng - Đỗ Kiến còn gì mà nhìn không thấu nữa?
Nhà khách Bắc Sơn phải xây dựng thêm, thì nhà hàng Từ Ký sẽ gỡ bỏ, Thẩm Hoài không mở lời, nhưng ý này bản thân Đỗ Kiến không thể lĩnh ngộ, cũng không được xem là đạt yêu cầu —— Thẩm Hoài không phải muốn y đưa ra phương án cải cách với tiêu chuẩn cao, mà là đưa y ra cắn người. Điều buồn cười là người khác còn đang ngưỡng mộ Thẩm Hoài đưa cho y một công trình siêu lớn này, Đỗ Kiến nghĩ thầm:
“Thẩm Hoài nếu thật sự nông cạn, năm đó cũng không xảy ra nhiều chuyện rắc rối rồi.”
Đỗ Kiến lái xe từ trong huyện về đến nhà, thì đã gọi điện thoại cho Thẩm Hoài.
Ý đồ của Thẩm Hoài tại nhà hàng Từ Ký, y đã lãnh ngộ được, không nhất thiết phải nêu rõ, mà đem chuyện Hà Nguyệt Liên, Đỗ Quý hôm nay đưa những tài liệu đáng ngờ về vụ tự sát của Phan Thạch Quý nói cho Thẩm Hoài biết —— y chưa rõ lúc này Thẩm Hoài tin tưởng y bao nhiêu, nhưng cũng nên phòng bị một tí tin tưởng này có thể sẽ bị nhóm Hà Nguyệt Liên làm đổ bể, do đó y không thể che giấu chuyện không nói
…
Nhận được điện thoại của Đỗ Kiến, Thẩm Hoài đang cùng với Tôn Á Lâm vào nhà.
Thẩm Hoài giữ điện thoại trên cổ, vô tình khiến cho chiếc túi công văn giữ dưới tay bị rơi xuống, đúng lúc trong túi không có vật gì, văn kiện bên trong đều rớt ra bên ngoài.
Thẩm Hoài một bên nghe điện thoại của Đỗ Kiến, một bên cúi xuống nhặt văn kiện; Tôn Á Lâm đứng bên hông nhìn thấy cảnh Thẩm Hoài đang bận rộn nhặt văn kiện, cũng không cúi xuống giúp Thẩm Hoài nhặt dữ liệu.
Đối với Hà Nguyệt Liên, Đỗ Quý đem dữ liệu đến gặp Đỗ Kiện, Thẩm Hoài tỏ vẻ biết chuyện, cũng không nói nhiều trong điện thoại với Đỗ Kiến, thì đã cúp máy, nhìn về Tôn Á Lâm trợn mắt vẫy tay, nói:
- Khoảng thời gian quay về bên Pháp lại có tật xấu rồi, nhìn thấy tôi nghe điện thoại, cũng không đến giúp một tay?
- Hứ, có vài chiêu mà muốn lừa gạt bà sao?
Tôn Á Lâm nhìn về Thẩm Hoài, tay đặt trên cổ áo hơi khoéc sâu.
Thẩm Hoài thật sự không nghĩ sẽ lợi dụng Tôn Á Lâm, nhưng hành động của cô ấy, mới phát hiện hôm nay cô ấy quả thật kiều diễm.
Tuy từ lúc rời khỏi buổi tiệc chỉ khoác lên chiếc áo khoác giữ ấm, nhưng thiết kế của chiếc váy dạ hội được khoéc sâu lộ ra một vùng cổ thon dài cùng bộ ngực tuyết trắng nhẵn nhụi, nếu vừa rồi cô thật sự khom người nhặt văn kiện, nhất định có thể từ cổ áo nhìn khe sâu kia
Buổi chiều Thẩm Hoài đến kịp thành phố, tham gia vào buổi lễ quan trọng của Hoài Liên.
Thành phố Đông Hoa vẫn còn trong thời kì rung chuyển, tuy nghiên cứu kết luận của Ủy viên tỉnh ủy đã đưa ra thông tin, nhưng dù sao Trần Bảo Tề vẫn chưa nhận chức, Hùng Văn Bân, Dương Ngọc Quyền cũng chưa chính thức được liệt vào Ủy viên, do đó trong buổi lễ quan trọng một trong những hạng mục tiêu biểu của năm 95, 96 của Đông Hoa – công nghiệp nặng Hoài Liên hoàn công, cũng phải khiêm tốn tiến hành, không có mời những vị lãnh đạo có tiếng trong thành phố tham dự.
Trước mắt công nghiệp nặng Hoài Liên xây dựng một bộ phận, chủ yếu là dùng tàu, dùng cầu được xây bằng sắt thép, trước mặt cũng là doanh nghiệp sắt thép Mai Khê thực hiện, sau khi dựng xong, mỗi năm lượng tiêu hao từ mười lăm ngàn đến hai trăm ngàn tấn, đối với sơ bộ kết cấu của doanh nghiệp Mai Cương, ý nghĩa vô cùng to lớn.
Thẩm Hoài kịp quay trở về, chủ yếu cũng vì cùng với thực nghiệp Phi Kỳ cổ động lớn của công nghiệp nặng Hoài Liên gặp mặt Johan đại diện gia tộc Ellen lần này đến trong nước. Lần gặp mặt này, tiến thêm một bước thảo luận về việc xây dựng Tân Phổ; Tôn Á Lâm cũng đã vất vả quá nhiều, hôm nay cùng với đại diện của thực nghiệp Phi Kỳ, cùng đến Đông Hoa.
Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài nhặt những văn kiện lên, bên trên có một tờ phác thảo bằng tay, đem ra không ngờ là phần quy hoạch của nhà khách Bắc Sơn cùng với khu vực xung quanh, cô ta nghi ngờ hỏi:
- Anh đã đi đến bước này, những việc này còn do anh đích thân thực hiện; lúc nãy anh mới nhận cú điện thoại của Đỗ Kiến, lúc nãy không phải anh đã nói, đã đem việc cải cách nhà khách Bắc Sơn, giao cho y thực hiện sao?
- Rất nhiều công việc cụ thể, tôi có thể buông tay cho người khác làm, nhưng với việc quy họach, thiết kế thành phố, tôi vẫn không muốn buông tay.
Thẩm Hoài cười nói.
- Hiện nay có thể nói Hạ Phổ là một tờ giấy trắng, mỗi một thứ đều rất quan trọng. Hiện tại sẽ do tôi quyết định mỗi một bước rốt cuộc nên vẽ thế nào, công việc có cảm giác thành tựu, có công việc ý nghĩa như vậy, làm sao tôi có thể cho người khác thực hiện chứ?
Thẩm Hoài không phải lo lắng Đỗ Kiến sẽ táy máy chân tay vào chuyện này, mà biết được Đỗ Kiến tuy là người trong quan trường, nhưng tầm nhìn bình thường vẫn giới hạn ở Hạ Phổ, không thể đưa ra nhiều phương án cải cách nhà khách Bắc Sơn.
Thẩm Hoài tạm thời muốn đóng băng quy hoạch và xây dựng của trấn Thành Quan, nhưng vào lúc đó nguồn tài chính có hạn của thành phố hoàn toàn được đầu tư vào khu kinh tế mới Tân Phổ, huyện Hạ Phổ vẫn có một số người có ý kiến, do đó phía trấn Thành Quan còn phải kiêm cả công việc cải thiện trong thành phố.
Trước mắt mà nói, tạm thời Thẩm Hoài dự tính cải tạo chủ yếu ở huyện Hạ Phổ, trấn Thành Quan tập trung tại phía Bắc, để tiết kiệm nguồn tài chính có hạn, nên cần phải cải tạo nhà khách Bắc Sơn lớn hơn, như vậy mới có thể đưa một số nhiệm vụ, mới được cải tạo nhà khách Bắc Sơn, có thể trong thời gian ngắn cải thiện được môi trường của trấn Thành Quan, đường Bắc Sơn cùng với sông Bắc Đường.
Dù giao việc này cho Bằng Duyệt thực hiện, Bằng Duyệt cũng chỉ làm việc thiết kế nội bộ cho nhà khách Bắc Sơn, phía ngoài cùng với đường lối của nhà khách, quy hoạch khuôn viên và cây xanh, thậm chí bao gồm phát triển trong huyện, đều cần đến trong huyện phụ trách —— Thẩm Hoài không tin tưởng vào khả năng nghiệp vụ của các bộ phận quy hoạch trong huyện, cũng không cho rằng Đỗ Kiến có thể nâng cao chất lượng, chỉ cần mình rút ra thời gian, hắn sẽ cho Đỗ Kiến họ phải làm ra công việc cụ thể.