Trần Đan vẫn chưa về, vào trong phòng, Thẩm Hoài ném cặp công văn lên bàn trà, vào phòng bếp lấy ấm để đun nước rồi quay về phòng khách liền thấy Tôn Á Lâm ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lấy một xấp bản vẽ dự thảo từ trong túi công văn của hắn ra nhìn.
- Dù sao thì trước khi lật đồ của người ta thì em cũng phải nói một tiếng chứ.
Thẩm Hoài nói.
Tôn Á Lâm ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, lông mi dài chớp chớp, giơ giơ bản vẽ dự thảo trong tay, mở to đôi mắt linh động nhưng lại cười nói lời bịa đặt:
- Thật là không đúng lúc, túi của anh rơi dưới đất, những thứ này đều tự mình trượt ra, em thuận tay giúp anh nhặt lên, cũng không cần anh cám ơn em nữa...
- Em tưởng chỉ số thông minh của anh thấp như vậy chắc?
Thẩm Hoài hỏi.
Tôn Á Lâm đôi môi mềm mại đỏ hồng bĩu một cái hỏi:
- Chỉ số thông minh của anh cao ở đâu?
Tôn Á Lâm thu gọn vào một góc ở trên sô pha, dịch chỗ cho Thẩm Hoài ngồi xuống.
Thẩm Hoài đợi nước sôi nên đứng ở bên cạnh sô pha.
Sau khi vào trong phòng, Tôn Á Lâm chỉ cởi áo khoác che gió xuống, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, bắp chân thon dài trắng nõn như ngà voi lộ ra dưới chiếc váy dài màu tím.
Cô cúi người xem bản vẽ dự thảo, chiếc cổ áo thiết kế ngực thấp lộ ra cái cổ thon dài và một mảng ngực trắng như tuyết nõn nà, khuôn mặt vẫn chưa tẩy trang vô cùng xinh đẹp --- Thẩm Hoài nhìn từ trên cao xuống, từ cổ áo có thể nhìn thấy phong cảnh nơi sâu nhất ở giữa hai bầu ngực.
Thẩm Hoài cũng hoài nghi nếu như hắn không xoay chuyển ánh mắt thì liệu máu mũi có xịt ra ngoài không.
- Anh chỉ có chút tiền đồ ấy thôi mà.
Tôn Á Lâm ngẩng đầu liếc Thẩm Hoài một cái, thấy ánh mắt hắn nhìn vào lồng ngực của cô, khinh thường hất mặt với hắn một cái:
- Có muốn sờ một chút không?
- Em sẽ không đánh anh chứ?
Thẩm Hoài nuốt nước miếng, trơ mặt ra hỏi.
- Nếu anh đánh thắng em, em sẽ để anh sờ.
Tôn Á Lâm nói, bỗng chốc tay nắm lấy tay vịn, giơ chân lên đá vào mông Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đang cảnh giác, tránh rất nhanh khiến Tôn Á Lâm một cước thất bại, chỉ là một cước này của cô dùng lực cũng rất lớn, “roạt” một tiếng, chiếc váy dài liền mở ra hết, vẹo qua một bên, chợt lộ ra đôi chân dài trắng bóng cùng một góc chiếc quần lót màu tím, còn có mấy chiếc lông màu đen nghịch ngợm lộ ra.
Tôn Á Lâm thấy ánh mắt Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào đùi cô thì lại không nói lấy đồ vật gì đó che lại mà trực tiếp lấy một chiếc gối ném vào mặt Thẩm Hoài:
- Còn nhìn nữa thì em đâm mù mắt anh đấy.
- Hả, chẳng phải em cố ý lộ ra cho anh xem sao?
Thẩm Hoài ôm lấy gối tránh sang một bên:
- Vậy anh không nhìn nữa.
Nhưng lại nhịn không được nhìn mấy cái vào bắp đùi trắng nõn của Tôn Á Lâm, thật là dài đến kinh người, hơn nữa không gầy không béo, giống như là đồ vật xinh đẹp được khắc một cách tinh tế, còn dài đến vô bờ bến, ngang ngược tiến vào trong lòng người khác. Trong lòng nghĩ đôi chân đẹp như vậy chỉ có thể để con gái sờ, thật là lãng phí.
Tôn Á Lâm lại lườm người không có tiền đồ là Thẩm Hoài một cái, ôm lấy chiếc váy đã rách đi về phòng, thay quần dài, thật là uất ức thay cho cái váy bị hy sinh một cách vô ích kia:
- Đều tại anh chọc em, em đây bao nhiêu năm nay mới mặc váy đóng giả thục nữ lại có kết cục như vậy, chiếc váy này cũng đắt lắm đấy...
- Thục nữ có người nào mà lại mặc váy rồi giơ chân đá người khác như em không?
Thẩm Hoài hỏi, ngồi cách cô rất xa.
Tôn Á Lâm thấy bộ dạng khiếp đảm của Thẩm Hoài liền nói:
- Anh yên tâm, hôm nay tâm trạng em rất tốt, không đánh anh đâu, anh ngồi gần đây một chút... Nhìn những chữ như gà bới của anh này, anh định xây một tòa thành mới ở Tân Phổ à?
- Mấy ngày nay em không ở trong nước.
Thẩm Hoài nói:
- Điền Gia Canh đã đề xuất với hội nghị Tỉnh ủy, muốn xây dựng Đông Hoa trở thành cảng đầu mối then chốt, tổng hợp với quy mô lớn của vùng duyên hải phía Đông, trở thành đầu cầu để thúc đẩy sự phát triển của tỉnh Hoài Hải. Cho dù có phải là vì chịu ảnh hưởng của lời hiệu triệu của Điền Gia Canh hay không, hành động của anh ở Tân Phổ không thể nhỏ, nếu nhỏ thì chẳng phải khiến cho người khác khinh thường sao? Thêm nữa là vùng biển từ trấn Thành Quan huyện Hà Phổ hướng theo phía Đông đến trấn Tân Phổ chỉ cách nhau 12km, nhìn từ con mắt truyền thống sẽ thấy 12km là khoảng cách quá dài nhưng cùng với sự gia tăng tốc độ phát triển của việc xây dựng trấn Thành Quan, nếu bây giờ chúng ta gộp trấn Thành Quan và Tân Phổ làm một để cùng thiết kế kế hoạch xây dựng tổng thể, chỉ cuộn tròn trong thành cảng mới xây dựng thì dăm ba năm nữa có lẽ sẽ xuất hiện khiếm khuyết, đến lúc đó muốn quay ngược lại để điều chỉnh thì khó khăn vô cùng, đồng thời cũng gây ra lãng phí vô cùng lớn. Hơn nữa, trấn Thành Quan của Hà Phổ cũng cách thành phố không xa, chỉ 30 km, nếu như phát triển về hướng Đông thành phố, mà Tân Phổ lại mở rộng về phía Tây thì trong tương lai không xa, thành phố và các khu vực khác sẽ có thể liên kết lại, 10 năm sau Tân Phổ rút huyện, thành lập quận, chính thức gia nhập vào thành phố Đông Hoa cũng không chừng.
- Có ý tưởng cũng là không tồi nhưng anh ở Hà Phổ có thể gom lại được bao nhiêu tiền để xây dựng thành phố?
Tôn Á Lâm hỏi.
- Theo mấy bản vẽ phác thảo này của anh thì không cần nói cái gì khác, chỉ nói chuyện xây dựng nền móng của thành, nếu không có 20 tỷ để đầu tư thì tòa thành này ngay từ giai đoạn hình thành đã quá khó khăn rồi. Mà thành phố Đông Hoa muốn phát triển mức như anh nói thì đầu tư 20 tỷ xây dựng cơ sở thì mới có thể ra hồn. Anh tưởng anh có thể in ra tiền à...
- Vì vậy mới nói có một số việc cần làm từng bước một, có một số việc phải bàn từng chuyện một.
Thẩm Hoài tay ấn chặt lông mi, người ngửa ra sau dựa vào ghế salon, nói:
- Bây giờ huyện Hà Phổ chủ yếu muốn mở rộng quyền với phía tỉnh, muốn quyền sở hữu tài sản với phía thành phố --- Anh định trong hai ngày tới sẽ chạy đến tỉnh tìm Điền Gia Canh, Triệu Thu Hoa để nói chuyện, không biết bọn họ có thèm để ý đến anh không.
Năm 95 thu nhập tài chính huyện Hà Phổ vượt mức trăm triệu, xếp hạng bậc trung trong số bảy huyện ba quận của Đông Hoa, không tính là nghèo nhưng số tiền có thể thu gom để xây dựng cơ sở của thành cho trấn Thành Quan thì không được 10 triệu, mà nếu làm theo bản quy hoạch của Thẩm Hoài thì đầu tư vào xây dựng cơ sở trong năm năm đã tính theo con số hàng trăm triệu, thiếu hụt rất lớn --- Hắn vẫn phải đối diện với vấn đề làm sao để có tiền.
- Anh hy vọng có thể bàn bạc có kết quả?
Tôn Á Lâm hỏi.
- Sau khi trấn Mai Khê ba năm tài chính khoán đến hộ gia đình, nguồn thuế mới tăng mới có thể tập trung ở Mai Khê, hoàn thiện các vấn đề xây dựng cơ sở một cách nhanh nhất.
Thẩm Hoài nói.
- Bây giờ phải ưu tiên năng suất, chiếu cố công bằng, anh không hy vọng tình thành phố đem quá nhiều tài nguyên hướng về phía Hà Phổ nhưng cũng hy vọng trước khi Hà Phổ thật sự phát triển thì tỉnh thành phố cố gắng hết sức để khắc chế không lấy quá nhiều nguồn thuế từ Hà Phổ, đây là một mặt, mặt khác là muốn tỉnh để huyện Hà Phổ có quyền dự trữ một ít đất.
- Anh định học kinh nghiệm của Singapore à?
Tôn Á Lâm hỏi.
- Nơi nhỏ bé như Singapore mà phát triển kinh tế lại có thành tựu lớn như vậy là có liên quan đến vị trí địa lý của nó. Nhưng kinh nghiệm các mặt khác cũng cần học tập.
Thẩm Hoài ôm đầu, gác chân lên bàn trà, nói:
- Đều nói Trung Quốc đất rộng của nhiều nhưng chia đều cho 1,2 tỷ dân số, đất không to ra được mà của cũng không phát triển thêm được, vì vậy việc sử dụng đất trong nước phải học kinh nghiệm thâm canh của Singapore. Bây giờ khắp nơi đều đang thành lập cục Xúc tiến đầu tư, vì vậy anh thành lập cục Xúc tiến đầu tư ở huyện Hà Phổ sẽ không gặp phải trở ngại gì, mọi người đều thấy đó là lẽ đương nhiên nhưng nếu anh thành lập trung tâm quản lý dự trữ đất đai và song song với các cơ quan cấp cục khác thì tỉnh, thành phố chưa chắc đã gật đầu đồng ý.
Tôn Á Lâm hỏi:
- Thế anh còn muốn làm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nữa không?
- Đương nhiên là làm, sao lại không chứ?
Thẩm Hoài nói.
- Đầu tư vào công trình Mai Khê và tập đoàn đầu tư Tân Thành là mô hình đi đến thành công mới, chuyển đến Hà Phổ sẽ không có lực cản quá lớn --- Hơn nữa tương lai nguồn gốc tiền xây dựng cơ sở của Hà Phổ chủ yếu sẽ dựa vào việc khai thác loại mô hình này.
Tôn Á Lâm lại chăm chú nghĩ một chút, day day đầu, hét lên:
- Nhiều chuyện như vậy cùng đan hết vào nhau, thật là khiến người ta đau khổ mà. Em chỉ quan tâm đến hạng mục nhà máy thép là được rồi, nghĩ nhiều quá thì người sẽ chưa già đã yếu mất...
Thẩm Hoài cười ha hả nói:
- Mấy ngày nay anh mệt đến mức sắp không thở được rồi.
Hắn cầm lấy bản vẽ dự thảo từ tay Tôn Á Lâm, che lên mặt, ngửa mặt nằm trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài rất lâu không có động tĩnh gì, giơ chân ra đá đá, hỏi:
- Sao anh không hỏi tiến triển của cuộc đàm phán giữa em và Thực Nghiệp Phi Kỳ?
Thẩm Hoài không nhúc nhích tí nào, không để ý đến cô. Tôn Á Lâm giơ mũi chân cọ chiếc chằm của hắn, bị Thẩm Hoài một phát nắm lấy.
Mặc dù Tôn Á Lâm thay quần dài, sẽ không bị nhìn thấy hết nhưng mũi bàn chân trần giống như phấn điêu khắc, ngọc mài giũa vậy, còn bôi lên một lớp sơn móng tay --- sơn móng tay trên móng chân khiến trong lòng hắn nghi ngờ, hỏi Tôn Á Lâm:
- Em còn thích đàn bà không, sao bây giờ lại mặc váy rồi bôi sơn móng tay vậy?
Tôn Á Lâm khó chịu nhìn Thẩm Hoài một cái, nói:
- Chẳng phải vì xã hội này quá biến thái sao, bà đây nhất định phải trang điểm ăn mặc giống như một người phụ nữ mới được coi là bình thường.
Muốn rút chân từ tay Thẩm Hoài:
- Bà đây còn phải về phòng rửa sạch cái loại sơn móng tay khiến người khác ghê tởm này.
Tôn Á Lâm khổ người lớn nhưng bàn chân lại không lớn, nắm trong tay rất mềm mại, Thẩm Hoài có chút không nỡ buông tay --- Lúc này di động hắn để trên bàn trà bỗng đổ chuông, Tôn Á Lâm dường như bị dọa cho một trận, mãnh liệt thu chân về, phút cuối cùng mới ý thức được là có người gọi điện thoại tìm Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài xoay người cầm lấy di động, nhìn số xong, lông mày đột nhiên dựng lên.
- Điện thoại của ai gọi đến vậy?
Thấy bộ dạng Thẩm Hoài như vậy, Tôn Á Lâm chụm đầu vào xem, màn hình hiển thị một dãy số điện thoại di động chưa lưu trong máy.
- Đây là số điện thoại di động của Lưu Vĩ Lập.
Thẩm Hoài nói, tắt tiếng của điện thoại đi nhưng không lập tức nghe.
Tôn Á Lâm liếc Thẩm Hoài một cái. Mặc dù bây giờ rất ít người có di động nhưng trong đám người mà Thẩm Hoài tiếp xúc thì di động lại rất phổ cập, không ngờ trí nhớ của Thẩm Hoài lại tốt như vậy, có thể nhớ được số điện thoại di động của Lưu Vĩ Lập, nhưng đồng thời cũng thấy nghi hoặc, Đại thư ký của Đàm Khải Bình, lúc này Lưu Vĩ Lập gọi điện thoại đến cho Thẩm Hoài để làm gì?
Là vì trước khi rời khỏi Đông Hoa, Đàm Khải Bình muốn nói chuyện với Thẩm Hoài sao?
Thẩm Hoài nhận điện thoại, trong điện thoại Lưu Vĩ Lập cũng không nói quá nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói Đàm Khải Bình có thể gặp mặt hắn, hỏi hắn chiều ngày mai có thể bớt chút thời gian không.
Thẩm Hoài đương nhiên sẽ gặp mặt Đàm KHải Bình, hẹn chiều ngày mai hắn đến Thành ủy rồi ngắt điện thoại.
Tôn Á Lâm cười ha hả nói:
- Anh cứ cẩn thận, ngày mai vào Thành ủy lại bị Đàm Khải Bình “quẳng chén làm hiệu”...
Thẩm Hoài nghĩ lại ân oán ba năm nay với Đàm Khải Bình cũng chỉ có thể hóa thành nụ cười bất đắc dĩ.
Mặc dù cùng với việc cải cách càng ngày càng sâu sắc hơn, hệ thống hợp tác xã mua bán có xu thế sụp đổ nhưng lúc này các ban ngành của tỉnh vẫn được coi là chạm tay có thể bỏng --- mặc dù Đàm Khải Bình cuối cùng vì không thể khống chế cục diện Đông Hoa mà bị tỉnh điều đi nhưng nói cho cùng cũng không phải lỗi nặng. Thêm nữa là Tống hệ cũng không thể nói rét lạnh lòng người, Đàm Khải Bình bị điều đến nhận chức Chủ tịch hợp tác xã mua bán của tỉnh, đối với hai bên miễn cưỡng có thể nói là một bậc thang không đến nỗi khó coi lắm.
Thẩm Hoài cũng không rõ ràng lắm, chiều ngày mai khi gặp Đàm Khải Bình, y sẽ nói những gì.