Ngày hôm sau, buổi sáng sau khi gặp mặt Johan, Ellen là đại biểu của Thực Nghiệp Phi Kỳ, Thẩm Hoài ăn cơm trưa, buổi chiều đến Ủy ban nhân dân thành phố tìm Cao Thiên Hà nói chuyện bao thầu tài chính và thuế trước.
Tỉnh Hoài Hải ở vùng duyên hải phía Đông cũng bị coi là tỉnh có kinh tế lạc hậu. Sau khi thực thi chế độ phân thuế, thuế thu nộp lên ngân khố quốc gia về cơ bản cũng đều dựa vào phương thức chi trả di dời tài chính để trả về tỉnh --- cho nên thuế thu tài chính ở địa phương đại đa số đều tiến hành phân phối ở 4 cấp độ là tỉnh, thành phố, huyện và trấn.
Mấy năm gần đây, thu nhập thuế vụ tài chính ở Hà Phổ rất có hạn, tỷ lệ nộp lên không cao. Nhưng trước mắt hạng mục nhà máy thép Tân Phổ đã tiến vào giai đoạn khởi động, xây dựng quy mô lớn, tất nhiên sẽ đẩy mạnh nguồn thu tài chính và thuế vụ của các địa phương ở huyện Hà Phổ tăng vọt lên.
Theo chính sách tài chính hiện hành, nguồn thu tài chính và thuế vụ mới tăng của Hà Phổ sẽ phải nộp khoảng 6 phần cho tỉnh thành phố.
Thẩm Hoài hy vọng có thể giảm bớt tỷ lệ nộp lên tỉnh, thành phố, để lại nhiều tiền thu tài chính và thuế vụ ở lại Hà Phổ để xây dựng địa phương. Những điều này đều cần hắn lần lượt nói điều kiện ưu đãi với thành phố, với tỉnh.
- Huyện các anh đem báo cáo đến trước đã.
Đối diện với lời thỉnh cầu của Thẩm Hoài, sau khi nghe xong, Cao Thiên Hà cũng trả lời theo cách giải quyết việc chung:
- Tôi biết chưa thể quyết định được gì, bên này còn cần phải họp nghiên cứu một chút...
Liền quan đến vấn đề mấy trăm triệu thậm chí còn lớn hơn tiền phân phối tài chính và thuế vụ, Thẩm Hoài cũng biết không phải chỉ một mình Cao Thiên Hà có thể quyết định chuyện này, hắn đến chỉ là để nói chuyện với Cao Thiên Hà trước, gật gật đầu nói:
- Vậy tôi không làm phiền Chủ tịch thành phố Cao nữa, tôi còn phải đến chỗ Bí thư Đàm nữa.
Cao Thiên Hà ngồi ở phía sau bàn làm việc nhìn Thẩm Hoài đi ra đóng cửa, trầm ngâm một lát lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài tòa lầu của Ủy ban nhân dân thành phố trồng hơn chục cây bạch quả, cũng được một số năm rồi, cao ngất ngưởng, đầu ngọn cây vừa khéo vươn đến ngoài cửa sổ văn phòng ở tầng 8 của Cao Thiên Hà. Lá cây mới mọc ở đầu ngọn cây có một màu xanh tươi mới, khi gió nhẹ lướt qua thì nhẹ nhàng đong đưa.
Trong cuộc đại địa chấn quyền lực này của Đông Hoa, mặc dù đã giữ được chức một cách tràn đầy nguy hiểm nhưng trong lòng Cao Thiên Hà không quá mừng thầm.
Khi Đàm Khải Bình mới đến Đông Hoa thì chỉ có Thẩm Hoài thay y đấu tranh anh dũng, địa phương một mảnh im miệng không nói, tràn đầy cảnh giác với Đàm Khải Bình, không chịu phối hợp mọi chuyện.
Đợi đến khi Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài lục đục có chuyện, nước lửa không thể ở cùng nhau thì các thế lực khác ở địa phương nhất thời cũng khó thích ứng được, một bộ phận khá lớn cũng giống như Cao Thiên Hà vậy, đều có tâm tư bàng quan.
Chỉ là thế cục phát triển đến ngày hôm nay, Đàm Khải Bình ảm đạm rời sân, mọi người bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện hệ Mai Cương sớm đã tươi thắm thành rừng, mà đại biểu của Triệu hệ tiến vào Đông Hoa là Trần Bảo Tề lại có sự ủng hộ của các thế lực địa phương như tỉnh cương, Ngu Thành Chấn... Cao Thiên Hà anh cũng không có khả năng chống lại.
Mặc dù tạm thời giữ được cái ghế Chủ tịch thành phố nhưng Cao Thiên Hà biết cảm giác kẹp giữa Triệu hệ và Mai Cương hệ không dễ chịu chút nào --- càng khiến anh ta khó chịu hơn là những người khác đều có thể chọn thiện mà theo, nhưng cho dù là Triệu hệ hay Mai Cương hệ thì đều không cho Cao Thiên Hà anh một chỗ dung thân.
Sau này, anh ở Đông Hoa, nếu hướng quá nhiều về phía Triệu hệ thì Mai Cương hệ sẽ nghĩ mọi cách để đá anh ta đi, bị ép đến mức khó chịu. Nếu anh ta quá nghiêng về Mai Cương hệ thì Trần Bảo Tề cũng sẽ không để yên cho anh ta --- cục diện như vậy thì anh ta nên xử lý thế nào đây?
…
Đi vòng qua hoa viên nhỏ ở phía Bắc, đi vào tòa nhà lớn của Thành ủy, đứng ở trong lối đi nhỏ vừa tối vừa lạnh, Thẩm Hoài vô cùng bùi ngùi, hắn cũng không biết đối diện với Đàm Khải Bình thì hai bên còn có lời gì muốn nói.
Thẩm Hoài thuận tay gõ cửa đi vào văn phòng của Hùng Văn Bân, không ngờ Lưu Vĩ Lập đang ở trong văn phòng của Hùng Văn Bân.
Thấy Thẩm Hoài thò đầu đi vào, Lưu Vĩ Lập nặn ra nụ cười nói:
- Tôi còn đang nghĩ lúc nào anh đến đấy.
- Tôi vừa mới đến chỗ Chủ tịch thành phố Cao tìm anh ta nói chuyện bao thầu tài chính thuế vụ, cũng không biết lúc nào thì xong nên không liên lạc trước với Trưởng ban thư ký Lưu.
Thẩm Hoài hỏi Lưu Vĩ Lập:
- Trưởng ban thư ký Lưu, rốt cục Bí thư Đàm tìm tôi là có chuyện gì vậy? Anh nói với tôi một tiếng, đừng để trong lòng tôi lo lắng có sai lầm gì mà để Bí thư Đàm biết và muốn phê bình tôi.
Lưu Lập Vĩ nhìn khuôn mặt cười vui vẻ của Thẩm Hoài, dường như không khác gì so với khuôn mặt gã nhìn thấy khi mới đến Đông Hoa, nhưng ai mà biết phía sau khuôn mặt này lại ẩn giấu vũ khí hung ác, lại ép đường đường là một Bí thư Thành ủy phải đi khỏi Đông Hoa?
- Cũng không có chuyện gì khác.
Lưu Lập Vĩ nói:
- Bí thư Đàm sắp rời khỏi Đông Hoa về tỉnh rồi, trước khi rời Đông Hoa muốn mời mọi người đến ngồi xuống ăn bữa cơm.
- Cùng ăn cơm thì tốt quá.
Thẩm Hoài nói:
- Vậy tôi đợi ở chỗ lão Hùng. Lúc nào Bí thư Đàm xong việc thì Trưởng ban thư ký Lưu đến gọi chúng tôi một tiếng.
Lưu Vĩ Lập không biết Đàm Khải Bình có muốn gặp riêng Thẩm Hoài ở văn phòng hay không nên rời đi trước.
Nhìn cửa đóng chặt, Thẩm Hoài kéo một chiếc ghế, ngồi trước bàn làm việc của Hùng Văn Bân, lắc đầu cười nói:
- Tối hôm qua không hiểu sao lại nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Lưu, nói hôm nay muốn gặp mặt --- không biết có tiệc ngon không nữa?
- Hình như việc Lưu Vĩ Lập cùng đến tỉnh đã định rồi, bên phía hợp tác xã mua bán sắp xếp cho gã chức Chủ nhiệm một văn phòng không khó.
Hùng Văn Bân nói.
- Tô Khải Văn đi hay không thì vẫn chưa quyết định nhưng Tô Khải Văn và Đàm Tinh Tinh đã nhận giấy chứng nhận, cho dù có về tỉnh cũng sẽ không đến tổng hợp tác xã mua bán. Nhưng mà có Tô Vi Quân thì Tô Khải Văn đến ban ngành nào ở tỉnh, làm chức Phó phòng, qua hai năm lại thăng chức cũng chẳng phải chuyện gì khó, đám người Chu Kỳ Bảo sẽ có chút lúng túng...
Thẩm Hoài cười, đối với Đàm Khải Bình mà nói, không phải là phủi mông rời Đông Hoa đi là được, y có vòng tròn lợi ích cần giữ gìn --- Nếu như y phủi mông đi thật, không giải quyết tốt công tác khắc phục hậu quả, ném dòng chính thân cận ở lại Đông Hoa cho người khác ức hiếp thì chức Chủ nhiệm hợp tác xã tổng hợp này sẽ là điểm dừng cuối cùng của y, cho dù đến hợp tác xã mua bán ở tỉnh, y cũng chưa chắc có thể khống chế cục diện.
Nếu như Đàm Khải Bình bị điều đi khỏi Đông Hoa một cách bình thường thì trước khi y rời đi, ít nhất có thể sắp xếp hai người Lưu Vĩ Lập và Chu Kỳ Bảo đến vị trí số một của quận huyện phía dưới hoặc cục, những cán bộ khác của Đàm hệ còn lưu lại ở Đông Hoa cũng sẽ không quá chật vật, sẽ không hoảng loạn như ngày hôm nay.
Bây giờ Lưu Vĩ Lập đã xác định là đi cùng Đàm Khải Bình đến tỉnh, Tô Khải Văn có ông bố làm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tuổi cũng còn trẻ, cho dù gặp phải một số khó khăn thì đứng lên cũng nhanh, cùng lắm thì về ban ngành nào đó của tỉnh làm vài năm.
Người không thể chịu nổi đả kích nhất là Chu Kỳ Bảo, Hám Văn Đào. Một mặt tuổi tác bọn họ cũng đang là thời kì khỏe mạnh hoàng kim để làm việc, mặt khác vị trí mà họ đang đứng lúc này cũng rất quan trọng, hơi chút sơ sẩy là bị đánh cho bặt vô âm tín dăm ba năm thì rất khó có cơ hội xoay người, hoặc là có nhược điểm gì bị người khác nắm được, đánh lén một phát thì cảnh ngộ sẽ càng thê lương.
Vì thế đối với Đàm Khải Bình mà nói, cho dù trước đây quan hệ có tồi tệ đến đâu, có nghiến răng nghiến lợi đến cỡ nào thì lúc nên cúi đầu thì vẫn phải cúi.
…
Khi sắp đến năm rưỡi thì Vĩ Lập mới đến gọi Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân cùng đi xuống lầu.
Đàm Khải Bình đã xuống lầu trước nhưng chiếc xe số 1 liền đỗ ở trước hành lang tòa nhà, lái xe Hoàng Hi đứng bên cạnh xe, thấy Trần Vĩ Lập đưa Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân xuống lầu liền giúp bọn họ mở cửa xe.
Lúc tan việc, nhân viên công tác của cơ quan cũng lục tục rời khỏi tòa nhà, thấy Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân cùng ngồi vào xe của Đàm Khải Bình, đa số mọi người đều nhìn một cách kỳ quái, kiềm chế sự kích động để khỏi châu đầu ghé tai, dồn dập đi về phía nhà để xe, lấy xe về nhà.
Thẩm Hoài cũng không biết tình huống như thế này có phải do Đàm Khải Bình cố tình sắp xếp hay không, ngồi vào trong xe, thấy khuôn mặt nghiêm túc của Đàm Khải Bình, trong lòng nghĩ: Bữa cơm này khiến người ta thật khó chịu!
Hùng Văn Bân ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu chào hỏi Đàm Khải Bình, nhất thời cũng không nhớ ra lần trước ngồi cùng một xe với Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài là khi nào, cảm giác đã khá lâu rồi.
Đợi đến khi Lưu Vĩ Lập ngồi lên chiếc xe phía sau, Hoàng Hi mới khởi động xe lái đi.
Cửa sổ chiếc xe phía sau đóng chặt, Thẩm Hoài cũng không biết có ai ở trên chiếc xe kia nữa.
Ngay lúc chiếc xe số 1 chạy khỏi tòa nhà Thành ủy thì đám người đứng ở bên đường đối diện nhìn thấy xe của Đàm Khải Bình đi ra, “ồn ào” một tiếng chạy ra giữa đường khiến đường tắc nghiêm trọng, không cho chiếc xe nào có cơ hội rời đi.
Thẩm Hoài nhìn những tranh chữ mà đám người kia lôi ra cũng thấy đau đầu --- Đêm hôm qua Đỗ Kiến mới gọi điện thoại nói Hà Nguyệt Liên, Đỗ Quý lấy tai liệu đáng ngờ trong cái chết của Phan Thạch Quý tìm y, không ngờ hành động của bọn Hà Nguyệt Liên lại nhanh như vậy, hôm nay vội vàng đến cửa tòa nhà của Thành ủy để chặn xe Đàm Khải Bình, lại còn là chiếc xe mà hắn và Hùng Văn Bân cùng ngồi ở đằng sau.
- Cha tôi chết một cách kỳ quái, gia sản trong nhà bị thân thích của người làm quan cướp hết!
Lưu Lập Vĩ đi xuống từ xe phía sau, nhìn đám người gây tắc đường này lôi biểu ngữ ra cũng cảm thấy da đầu muốn nổ tung. Đám người đó bịt chặt đường, lúc này có một thanh niên đốt giấy để tang, ôm một chiếc hộp màu đen giống như hộp đựng tro cốt, quỳ xuống đường, áo trắng trên người viết bốn chữ lớn là “giải oan cho cha”.
Trần Vĩ Lập vừa kinh sợ vừa nghi ngờ đi đến, cách cửa kính xe hỏi Đàm Khải Bình:
- Bí thư Đàm, chúng ta có nên về trước rồi để các đồng chí của Cục Thông tin đối ngoại ra mặt giải quyết không?
Nhìn về phía Đàm Khải Bình, không biết trong tình huống này Đàm KHải Bình sẽ xử lý ra sao.
Đàm Khải Bình không nói gì, trầm mặt nhìn tình hình bên ngoài xe.
Những cảnh vệ trực ban trong tòa nhà Thành ủy phản ứng rất nhanh, cùng hợp với đặc cảnh và bảo vệ trực ban, hơn chục người rất nhanh liền đi ra từ cửa lớn, tách xe Đàm Khải Bình và xe chặn đường kia ra, chuẩn bị giúp xe Đàm Khải Bình quay đầu về tòa nhà Thành ủy trước.
Hùng Văn Bân nhìn thấy trên biểu ngữ có viết hai chữ “nhảy hồ”, tự nhiên cũng hiểu là có liên quan đến cái chết của Phan Thạch Quý, anh ta nhìn Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài một cái từ kính chiếu hậu, yên lặng đợi Đàm Khải Bình ra quyết định.
Đến bây giờ anh ta vẫn chưa xác định được Đàm Khải Bình có biết cái người Phan Thạch Quý này không --- Dù sao có một số chuyện, cấp dưới cũng không phản ánh đúng như sự thật với Đàm Khải Bình.
- Mặc dù không thể phát triển loại thói quen này nhưng nếu đã gặp phải rồi thì anh đi tìm hiểu tình huống trước đi. Nếu như là làm ồn một cách vô lý thì giao cho các đồng chí của ban ngành thông tin đối ngoại xử lý cũng không muộn.
Đàm Khải Bình nói.
Lưu Vĩ Lập cách cửa kính xe nhìn Thẩm Hoài một cái, Thẩm Hoài cũng không biết hắn không thể nói hắn hoàn toàn không biết gì nhưng cũng không sợ nghi ngờ của Vĩ Lập cắn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Hai năm trước chính phủ trấn Mai Khê bị các thương nhân vây lại, trong số những người dẫn đầu đi gây chuyện có một người là em họ của Bí thư Huyện ủy Đường Áp Phan Thạch Hoa là Phan Thạch Quý, trước khi cơ quan công an áp dụng biện pháp để triển khai điều tra thì Phan Thạch Quý lại nhảy xuống hồ tự tử. Sau đó công an, các ban ngành kết luận vì sợ tội mà tự tử --- nhìn tình hình này thì những người kia chắc là vì chuyện này nên mới làm ầm ĩ lên. Chuyện đã qua rất lâu rồi, tôi sắp quên mất rồi, lúc trước cũng không thấy khổ chủ ra mặt kêu oan nhưng nghe nói việc xử lý tài sản của Phan Thạch Quý có chút tranh cãi, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được.