Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 507 - Chương 505: Giải Oan Cho Cha

Chưa xác định
Chương 505: Giải oan cho cha

Đàm Khải Bình không nói gì ngồi vào trong xe, đầu chống lên khung cửa xe, nhìn tình hình bên ngoài --- Đúng lúc tan tầm, mười mấy người rầm rầm chạy ra giữa đường, mới tắc được vài phút mà dòng xe đã tắc một hàng dài, hai bên đường rất nhiều người đạp xe đạp dừng lại vây xem khiến tình hình có chút khó coi.

Cũng may là Văn phòng Thành ủy có kinh nghiệm trong việc xử lý những loại tình huống như thế này. Ngoài những đặc cảnh và bảo vệ trực ban trong sân tòa nhà Thành ủy ra, còn điều cả cảnh sát giao thông ở gần đó đến tiếp viện, hai bên đầu đường phân thành làn đường dành cho xe, làn đường dành cho người, không đến nỗi hoàn toàn chết cứng ở trước cửa tòa nhà Thành ủy.

Lưu Vĩ Lập chạy lên phía trước thương lượng với những người chặn đường làm kẹt xe, được một lát thì dẫn cái người thanh niên đốt giấy để tang đang quỳ gối ở giữa đường, trên người viết bốn chữ lớn bằng máu đỏ “giải oan cho cha” đi về phía sau bức tường người do đặc cảnh và bảo vệ tạo thành.

Lưu Vĩ Lập quay đầu lại báo cáo với Đàm Khải Bình, nói:

- Gã tên là Phan Chí Cường, công bố chuyện kỳ lạ là cha gã Phan Thạch Quý hai năm trước nhảy hồ, phân cục công an quận Đường Áp bỏ rơi nhiệm vụ, không làm hết phận sự điều tra liền vội vàng đưa ra kết luận “sợ tội mà tự sát”, kết án qua loa --- Gã phải giải oan cho cha.

Nếu không phải là Thẩm Hoài nhắc tới thì Đàm Khải Bình cũng không nhớ ra Phan Thạch Quý, người nhảy xuống hồ tự sát, nhíu nhíu mày, cách cửa kính xe nhìn Phan Chí Cường đang ở trước mắt, hỏi:

- Sự việc đã qua hai năm rồi, anh thấy cha anh chết một cách kỳ quái, không thể đơn giản là sợ tội mà tự sát, vậy thì trước đây có phản ánh tình hình với Cục công an Thành phố hoặc các ban ngành khác không?

Cũng không biết Phan Chí Cường có oan uổng không có nơi để khiếu nại thật hay là làm sao, râu ria đầy mặt, hai má hóp xuống, hai mắt đỏ thẫm bị dẫn đến trước mặt Đàm Khải Bình, vừa nước mũi vừa nước mắt, không chút sợ hãi cao giọng khóc lóc kể lể:

- Khi sự việc xảy ra thì tôi còn đang xa nhà, đợi đến khi về thì cha tôi đã bị bọn họ hỏa táng từ trước rồi, tôi ngay cả gặp mặt cha lần cuối cũng không thể. Nếu như không phải trong lòng bọn họ có gì mờ ám thì hà tất phải vội vã lừa gạt mẹ tôi ngay cả áp niệm cho cha tôi còn chưa thay mà đã để hài cốt của ông không còn? Cục công an quận kết luận cha tôi sợ tội nên tự tử nhưng tôi không biết cha tôi sợ tội gì chứ? Xúi giục các hộ kinh doanh tấn công Ủy ban nhân dân Mai Khê, chuyện này đúng là sai thật nhưng Đỗ Quý, người cùng cha tôi xúi giục các hộ kinh doanh cuối cùng cũng chỉ bị phán một năm giáo dục lao động. Tôi không cho rằng vì sợ bị đưa đi giáo dục lao động mà cha tôi nhất định phải nhảy xuống hồ tự tử. Cục công an huyện kiểm tra thi thể cũng không làm liền trực tiếp đưa đi hỏa táng, kết luận như vậy trước đây tôi không phản ánh với các ban ngành có liên quan là bởi vì tôi chỉ nghi ngờ nhưng trong tay không có chứng cứ xác đáng...

- Vậy bây giờ anh tìm thấy manh mối và chứng cứ rồi thì nên phản ánh với Cục công an thành phố.

Đàm Khải Bình trầm mặt nói:

- Mặc dù là Bí thư Thành ủy nhưng tôi cũng không thể thay thế cho ngành công an giúp anh phá án.

- Vụ án liên quan đến Bí thư Quận ủy Đường Áp là Phan Thạch Hoa, cũng là bác họ của tôi, tôi sợ Cục công an thành phố không thụ lý, lại càng sợ sau khi Cục công an thành phố thụ lý, tin tức bị lộ ra ngoài thì tôi sẽ giống như cha mình chết một cách không rõ ràng!

Phan Chí Cường nói:

- Tôi chỉ có thể xin Bí thư Đàm làm chủ giúp cho, nếu như ngài không làm chủ cho thì tôi sợ ngày mai mình sẽ phơi thây đầu đường...

- Nói hươu nói vượn, ban ngày ban mặt, anh thấy ai phơi thây đường phố rồi hả?

Đàm Khải Bình nhíu mày lớn tiếng khiển trách Phan Chí Cường nhưng cũng không nói nghiêm khắc quá mà con ngươi nhìn chằm chằm vào gã, hỏi:

- Anh nói Bí thư Quận ủy Đường Áp Phan Thạch Hoa có liên quan với cái chết của cha anh, anh có chứng cứ gì không?

Đàm Khải Bình không quay lại nhìn phản ứng của Thẩm Hoài hay Hùng Văn Bân, rất nhiều chuyện y có thể nhìn ra phần nào từ ánh mắt của người trước mặt là Phan Chí Cường.

Lưu Vĩ Lập đứng ngoài xe cũng luôn chú ý quan sát phản ứng của Phan Chí Cường, trong lòng thấy rất kỳ lạ, cái tên Phan Chí Cường này không biết Thẩm Hoài? Vở kịch này không phải do Thẩm Hoài một tay đạo diễn?

Trước đây Thẩm Hoài thật sự chưa từng gặp thẳng mặt Phan Chí Cường, hắn cũng không biết rốt cục Phan Chí Cường tìm được manh mối gì nên hắn cứ ngồi trong xe, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Hà Nguyệt Liên, Đỗ Quý cầm tài liệu có điểm đáng ngờ trong cái chết của Phan Thạch Quý đi tìm Đỗ Kiến, muốn lấy tài liệu này để lập công, lấy công chuộc tội, Thẩm Hoài đương nhiên không thèm để ý tới nhưng cũng đồng ý với cách xử trí của Đỗ Kiến.

Vấn đề của Phan Thạch Hoa không chỉ liên quan đến điểm đáng ngờ là Phan Thạch Quý nhảy xuống hồ tự sát mà còn có liên quan đến vấn đề quyền sở hữu mấy chục cửa hàng buôn bán đã bị giải phóng mặt bằng ở hai bên đường quốc lộ Hạ Mai --- Tranh chấp lợi ích lớn như vậy, mâu thuẫn ở bên trong, cho dù bây giờ không bộc phát ra thì đợi sau khi Đàm Khải Bình đi rồi, sau khi Trần Bảo Tề đến Đông Hoa thì bọn Phan Chí Cường, Đỗ Quý cũng sẽ chặn xe của Trần Bảo Tề để kêu oan, lôi chuyện này ra.

Đến lúc đó Thẩm Hoài càng không rửa được nghi ngờ hắn có ý đánh chó mù đường.

Cho nên vào lúc này lôi chuyện này ra giao quyền chủ động giải quyết chuyện này vào tay Đàm Khải Bình, đối với Đàm Khải Bình mà nói, ít nhất cả chuyện này sẽ không mất đi kiểm soát.

Đàm Khải Bình cách cửa kính xe tiếp nhận tài liệu mà Phan Chí Cường đưa cho, nói:

- Chúng ta có thể quay về tòa nhà của Thành ủy trước để đường thông đã rồi tôi mới từ từ xem tài liệu của anh được không?

Thấy Phan Chí Cường không phản đối, Lưu Vĩ Lập liền ra hiệu cho hai chiếc xe quay về tòa nhà của Thành ủy, lại dẫn người kéo hơn chục người đi cùng Phan Chí Cường chặn đường đón xe đến cửa lớn khiến giao thông lập tức thông suốt.

Đàm Khải Bình cũng không xuống xe, ngồi trong xe xem tài liệu Phan Chí Cường đưa cho, lật xem mấy trang mới hỏi Thẩm Hoài:

- Những chuyện này trước đây anh có từng tìm hiểu không?

Thẩm Hoài nhận lấy tài liệu, lật mấy trang xem qua loa, tài liệu có chất lượng, trực tiếp liên quan đến điểm đáng nghi trong cái chết của Phan Thạch Quý không nhiều, dù sao thì người chết, thi thể cũng đã hỏa táng, sau khi thời gian qua lâu như vậy, rất nhiều điểm đáng nghi cũng rất khó trở lại như ban đầu, chủ yếu là sau khi Phan Thạch Quý chết, tài sản của ông ta bao gồm hai nhà máy dệt nhuộm và ba mươi cửa hàng buôn bán ở phía Nam đường quốc lộ Hạ Mai bị vợ của Phan Thạch Hoa là Miêu Tú Anh cùng con trai là Phan Thành, Phan Kiện và những người khác liên kết cướp mất cùng tài liệu Phan Thạch Hoa nhiều năm qua nhận hối lộ, sắp xếp người thân vào trong cơ quan doanh nghiệp nhà nước --- đặc biệt là vấn đề cửa hàng buôn bán, trong tài liệu mà Phan Chí Cường đưa cho, ngoài rất nhiều nhân chứng, lời nói chứng nhận ra, phía sau đều có ấn dấu vân tay đỏ, chắc là những hộ kinh doanh chặn đường Phó chủ tịch thành phố La Thành Huy năm ngoái tập trung lại phía sau Phan Chí Cường, một lòng muốn chọc thủng chuyện này.

Thẩm Hoài đem tài liệu trả lại cho Đàm Khải Bình, nói:

- Khi tôi ở trấn Mai Khê, sau khi Phan Thạch Quý, Đỗ Quý xúi giục các hộ kinh doanh tấn công Ủy ban nhân dân trấn tôi liền thấy vấn đề đường quốc lộ Hạ Mai khá phức tạp, vì vậy sau đó cũng dừng lại việc cải tạo đường quốc lộ Hạ Mai, bất chấp khó khăn đi xây dựng sửa chữa con đường quốc lộ với giá cao hơn nhiều là đường Chử Khê, cũng vì vậy nên sau đó tôi cũng không đi điều tra quá sâu về vấn đề đường quốc lộ Hạ Mai, cũng coi như là chỗ tôi làm chưa tốt khi làm việc ở Mai Khê...

Lưu Vĩ Lập đứng ở ngoài cửa sổ xe, nghe Thẩm Hoài nói như vậy thì cũng biết Đàm Khải Bình không thể nói gì hắn --- đường quốc lộ Hạ Mai hoàn toàn do Tô Khải Văn dốc hết sức thúc đẩy sau khi đến Mai Khê tiếp nhận chức của Thẩm Hoài. Lúc đầu vì chuyện giải phóng mặt bằng mà thậm chí còn gây ra chuyện các hộ dân kinh doanh bao vây chặn đứng đoàn xe của Phó chủ tịch tỉnh La Thành Huy.

Mặc dù sau chuyện đó có 6 người bị tạm giam nhưng bọn người đứng phía sau xúi giục như Đỗ Quý thì vẫn không bị truy bắt kết án, mà sau khi được thả ra, 6 người thương nhân kia cũng đồng thời rời khỏi Đông Hoa, trốn ở nơi khác, thỉnh thoảng đưa tài liệu cho tỉnh và Trung ương.

Không ngờ sự việc qua lâu như vậy mà vẫn chưa kết thúc, lúc này lại diễn vở kịch này ra.

Đàm Khải Bình đưa tài liệu cho Lưu Vĩ Lập, nói:

- Anh đưa những tài liệu này cho Kỳ Bảo xem một chút, xem xem phương diện cửa hàng buôn bán ở trên đường quốc lộ Hạ Mai có vấn đề thật không?

Lưu Vĩ Lập có chút không xác định được mà nhìn Đàm Khải Bình một cái, thấy ánh mắt Đàm Khải Bình rất kiên định, anh ta nhận tài liệu xong liền đi về phía sau, Thẩm Hoài quay đầu nhìn một cái, lúc này mới thấy Chu Kỳ Bảo ngồi ngay ở trên chiếc xe Nissan màu đen ở đằng sau, chỉ là vừa nãy hắn và Hùng Văn Bân ngồi vào trong xe, bọn họ không lộ mặt --- hắn không biết ngoài Chu Kỳ Bảo ra còn có ai ngồi ở chiếc xe phía sau ấy nữa.

Chu Kỳ Bảo vừa nãy thấy hơn chục người xông lên chặn đường làm tắc xe, lôi tranh chữ ra, da đầu gã cũng nổ tung theo --- Mặc dù ngồn gốc gây mâu thuẫn khiến đám người Phan Chí Cường chặn đường chắn xe là người cướp đoạt gia sản của gã là Phan Thạch Hoa nhưng Chu Kỳ Bảo biết lúc này đánh đổ Phan Thạch Hoa thì chẳng có lợi gì cho anh ta.

Anh ta càng lo lắng có người nhân cơ hội trước khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa mà khuấy đục nước một lần nữa, ngoài việc khiến Đàm Khải Bình không thể rời Đông Hoa một cách yên lặng ra, còn khiến những cán bộ của Đàm hệ còn ở lại Đông Hoa như bọn họ càng lâm vào cảnh khó khăn.

Dù sao cũng là chuyện xảy ra ở tòa nhà của Thành ủy, tòa nhà của Thành ủy có đủ năng lực để khống chế hơn chục người này, vừa nãy Chu Kỳ Bảo cũng không xuống xe.

Bây giờ thấy Lưu Vĩ Lập mang tài liệu đến, anh ta cũng không thể ngồi bất động trong xe nên xuống xe đè thấp giọng hỏi:

- Có phải Thẩm Hoài vẫn không cho chúng ta sống yên ổn không?

Lưu Vĩ Lập lắc lắc đầu. Mặc dù Thẩm Hoài có động cơ để phá rối sau lưng nhưng vừa nãy gã đứng ở 1 bên quan sát rất lâu, xác nhận Phan Chí Cường và Thẩm Hoài chắc là không quen nhau.

Gã đưa tài liệu cho Chu Kỳ Bảo, nói:

- Bí thư Đàm bảo anh xem tài liệu, có phải là có chút căn cứ xác thực không?

- Lúc này Bí thư Đàm muốn điều tra Phan Thạch Hoa thật sao?

Chu Kỳ Bảo nghi ngờ hỏi.

- Xem tài liệu có đầy đủ không đã.

Lưu Vĩ Lập cũng vẻ mặt chua xót, tình hình trước mắt rất rõ ràng, nếu tài liệu Phan Chí Cường đưa cho đầy đủ mà Đàm Khải Bình không điều tra, đợi đến khi Trần Bảo Tề đến Đông Hoa thì làm sao có thể không điều tra chứ? Nếu như vậy thì đến lúc đó bọn họ càng bị động, còn không bằng bây giờ chủ động lôi vấn đề ra, ít nhiều còn có thể nắm được chút ít quyền chủ động để giải quyết vấn đề.

Chu Kỳ Bảo hiểu ý của Lưu Vĩ Lập, cũng biết Đàm Khải Bình sẽ không để lại quả bom lớn có hẹn giờ sau khi rời khỏi Đông Hoa --- anh ta nhận lấy tài liệu lật ra xem, càng xem lông mày càng nhăn, biết đám người Phan Chí Cường này muốn báo thù cho cha, muốn lật đổ Phan Thạch Hoa lâu rồi. Mặc dù tài liệu này không thể chứng minh Phan Thạch Hoa có liên quan đến cái chết của Phan Thạch Quý nhưng cũng tuyệt đối có thể chứng minh Phan Thạch Hoa không sạch sẽ.

Chu Kỳ Bảo và Lưu Vĩ Lập đi lên phía trước, tiến đến trước cửa kính xe, báo cáo với Đàm Khải Bình:

- Có mấy người có thật, không phải bịa ra nhưng quan hệ của bọn họ với Bí thư Phan Thạch Hoa thì cần phải kiểm tra đối chiếu thêm...

Đàm Khải Bình đầu hơi chìa ra ngoài cửa sổ xe, nói với Lưu Vĩ Lập:

- Anh mang tài liệu đi cùng bọn Phan Chí Cường tìm Bí thư Trịnh, xin Bí thư Trịnh giúp sức. Anh nói với Bí thư Trịnh là vụ án này cho dù liên quan đến ai thì cũng mong Ủy ban Kỷ luật xử lý nghiêm khắc --- bảo Ủy ban Kỷ luật nhanh chóng đưa ra lời giải thích về tình hình điều tra sơ bộ để đưa cho Thành ủy nghiên cứu.

Bình Luận (0)
Comment