Phan Chí Cường chặn đường kêu oan, lúc Thẩm Hoài đi cùng Đàm Khải Bình từ tòa nhà Thành ủy đi ra, chậm mất nửa tiếng, mới lên xe đi về phía Nam Viên.
Mấy người Hán Văn Đào, Tô Khải Văn, Tạ Chỉ sớm đã đến ở Nam Viên ngồi đợi. Thẩm Hoài cùng Đàm Khải Bình đi đến, thấy sắc mặt của mọi người ngồi trong phòng nghỉ đều có chút nặng nề, nụ cười cố tình nặn ra trên mặt cũng có vẻ miễn cưỡng. Trong lòng hắn nghĩ, có lẽ bọn họ cũng đều đã biết sự việc vừa xảy ra ở cổng lớn Thành ủy.
Thẩm Hoài không nhìn thấy Phan Thạch Hoa, không biết là vốn dĩ tiệc rượu ngày hôm nay đã không sắp xếp có mặt Phan Thạch Hoa, hay là Phan Thạch Hoa sau khi biết sự việc xảy ra ở cổng Thành ủy mới nhất thời không đến, hay là sự việc này đã không còn quan trọng nữa.
Cho dù không có sự việc xảy ra ở cổng Thành ủy, tiệc rượu hôm nay cũng không thể khiến người ta vui vẻ được. Ngoài Hán Văn Đào trong bữa ăn có nói một chút chuyện phiếm, cố gắng làm nóng bầu không khí, còn phần lớn mọi người chỉ lo ăn uống, trầm mặc không nói.
Tuy nhiên mọi người cũng chẳng ngon miệng gì, nhân viên phục vụ nhanh chóng bày món ăn lên bàn, nhưng cũng không thấy thức ăn trong đĩa vơi đi bao nhiêu. Thẩm Hoài nhìn thấy nhân viên phục vụ ngừng lên thức ăn, trong lòng thầm nghĩ cũng là lúc nên kết thúc bữa ăn rồi, liền cùng Hùng Văn Bân đứng lên cáo từ.
Thẩm Hoài lái xe đưa Hùng Văn Bân trở về. Hùng Đại Ny cũng không ở nhà, mà ở lại chỗ làm tăng ca. Hắn ở lại nhà Hùng Văn Bân nói chuyện một lát, rồi chào ra về.
Lúc xuống gần đến tầng trệt, liền nhìn thấy Hùng Đại Ny mang giày cao gót, gõ ‘cộc cộc cộc’ đi từ cầu thang ra.
Trong cầu thang không có đèn, bên trong tối mờ mờ.
Thẩm Hoài thích ứng với khoảng tối bên trong, liền có thể nhìn thấy Hùng Đại Ny từ trong đi ra. Hùng Đại Ny lại không nhìn thấy trong cầu thang có người, nhanh chóng bước đi, cầm lấy tay vịn cầu thang định đi lên.
Thẩm Hoài nhìn bộ dạng im lặng của Hùng Đại Ny, không ngờ lúc cô đi một mình lại vội vội vàng vàng như một cô gái nhỏ. Thấy Hùng Đại Ny nhảy từng hai ba bậc cầu thang, hắn định tránh ra cũng không kịp, chỉ có thể mở miệng chào hỏi:
- Tiểu Hùng!
Hùng Đại Ny đâu có ngờ trên cầu thang còn có người đang đi xuống, lại càng không nghĩ là Thẩm Hoài. Vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người vô ý thức tránh ra, suýt nữa ngã xuống.
Tuy Hùng Đại Ny mới bước được ba bậc cầu thang, nhưng nếu cứ ngã xuống như vậy, cũng rất đau, Thẩm Hoài liền đưa tay kéo Hùng Đại Ny lại.
Thẩm Hoài tuy đã nắm được tay Hùng Đại Ny, nhưng Thẩm Hoài cũng mất trọng tâm, để Hùng Đại Ny thụt lùi hai bậc cầu thang, mới đưa tay vịn vào lan can, không cùng té xuống.
Thân người Hùng Đại Ny đã nghiêng xuống dưới, chỉ là miễn cưỡng được Thẩm Hoài kéo giữ lại. Nhưng trọng tâm đứng còn chưa điều chỉnh lại, trong lúc bối rối liền nắm chặt tay Thẩm Hoài, cảm giác chân hơi nghiêng một chút, liền kêu lên:
- Ôi chao!
Thẩm Hoài lại đứng vững, trong lúc bối rối, trọng tâm của hắn cũng không vững, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy Hùng Đại Ny, để cả người cô áp vào lan can, miễn cưỡng khiến cả hai người đều đứng vững. Nhưng hắn cũng cảm thấy thân người Hùng Đại Ny rất mềm mại, đặc biệt là vùng ngực. Hai người áp sát vào nhau, lại khiến người ta tưởng tượng được rõ ràng nơi đó dao động mãnh liệt như thế nào.
Hùng Đại Ny còn chưa hoàn hồn, bàn tay cầm tay Thẩm Hoài còn chưa nới lỏng, cũng không vội vàng giãy dụa khỏi vòng ôm gắt gao của Thẩm Hoài. Ngẩng đầu nhìn hắn, tức giận hỏi:
- Tại sao lại là anh? Lao ra như quỷ, làm người ta sợ muốn chết.
- Là cô nhìn cũng không thèm nhìn đã xông lên, sao lại trách tôi được?
Thẩm Hoài cười nói, ôm lấy Hùng Đại Ny để cô đứng vững hơn.
Tuy hắn cũng không có nhiều suy nghĩ không an phận với Hùng Đại Ny, nhưng cảm giác tiếp xúc thân mật vừa rồi khiến hắn có cảm giác điện giật.
Hùng Đại Ny cảm giác mắt cá chân hơi đau, xoay người sờ sờ.
- Sao vậy, bị trật chân rồi hả?
Thẩm Hoài hỏi, bước lên thêm một bậc cầu thang.
- Không sao, hơi đau một chút.
Hùng Đại Ny khom người muốn quay đi, nhặt túi xách trên đất lên. Không ngờ Thẩm Hoài lại bước lên thêm một bậc cầu thang, cô cúi người khiến cho mông của cô, đụng trúng ngay vùng eo của Thẩm Hoài.
Đây vốn dĩ là sự tiếp xúc không cố ý, tránh ra là được. Chỉ là trong chốc lát Hùng Đại Ny như bị điện giật, đầu óc có chút bối rối, muốn đứng lên, nhưng thân người lại vô ý thức mà đụng vào phía sau.
Thẩm Hoài bị Hùng Đại Ny đụng như vậy cũng không kịp trở tay, hắn không muốn ngã, chỉ có thể thuận tay ôm lấy vòng eo của cô. Thân người hắn nghiêng về phía sau dựa vào tường, để cho mông Hùng Đại Ny dán chặt vào vùng bụng dưới của hắn.
Hùng Đại Ny mặc một bộ váy mỏng, lúc khom người, mông vừa chắc vừa tròn, chạm vào vùng bụng dưới của Thẩm Hoài, khiến Thẩm Hoài cảm thấy ở đó vừa to vừa tròn, vô cùng đàn hồi. Trong nhất thời khí huyết cuồn cuộn, hạ thân bỗng nhiên trướng lên.
Nhưng hai ba giây qua đi, thấy Hùng Đại Ny không có động tác gì. Đối mặt với sức hấp dẫn như vậy, Thẩm Hoài cũng không quan tâm đến hậu quả gì nữa, đầu óc mê muội mà ôm lấy thân thể mềm mại kia vào lòng.
Hùng Đại Ny sững người, cô cảm giác được vật lớn kia từ tĩnh đến động, nộ khí đằng đằng mà dồn lên ngực cô.
Sau khi cô mang thai và sinh Thất Thất, thân hình cũng không có thay đổi gì, chỉ có vùng mông trở nên vô cùng đầy đặn. Cô sững người, giống như phần mông cô khát vọng được vật lớn kia bao lấy; Cũng cảm giác vật lớn kia của Thẩm Hoài từ nhỏ đến lớn, từ mềm đến cứng, như muốn chui vào trong bộ mông đầy đặn của cô. Giống như thân thể bị một người khác khống chế, ý thức còn ở đó, có thể cảm giác được rõ ràng sự tiếp xúc thân mật lúc này mang lại sự run rẩy tinh thần cho cô, thân thể lại hoàn toàn bất động. Cho đến lúc Thẩm Hoài cách lớp áo nắm lấy bộ ngực của cô, cô mới hồi tỉnh lại, nắm lấy tay Thẩm Hoài, nhỏ giọng nói:
- Đừng.
Chỉ là ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy cự tuyệt như vậy cũng thật mềm yếu, thậm chí cơ thể của cô còn dán chặt vào lòng Thẩm Hoài, mông còn kề sát vào vật lớn kia, không nỡ tách ra, chỉ là im lặng thở phì phò.
Thẩm Hoài cách lớp quần áo bắt lấy bộ ngực mềm mại của Hùng Đại Ny. Rất lớn, rất mềm, xúc cảm không tệ. Nếu không phải tay bị Hùng Đại Ny nắm lấy không thể động đậy, hắn đã muốn nắm lấy rồi nhào nặn một chút.
Hùng Đại Ny thở hổn hển một chút, tim mới không còn đập mạnh nữa, mới mềm giọng nói:
- Buông tôi ra, được không?
Nắm lấy tay Thẩm Hoài, nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra khỏi ngực cô.
Mặc dù vùng thân dưới của Thẩm Hoài khó chịu, nhưng ý thức cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa, liền buông tay ra cho Hùng Đại Ny đứng lên. Nhìn từ phía sau hai má cô đỏ lên, trong ánh sáng mờ mờ lại càng động lòng người, lại còn hơi thở nhè nhẹ. Hắn lại không kìm lòng nổi mà ôm cô vào lòng, để cho thân hình mềm mại nóng bỏng của cô dựa vào người hắn, sờ sờ cánh mũi, nói sát vào lỗ tai cô:
- Vừa rồi là tôi không tỉnh táo…
- Vậy anh còn ôm chặt như vậy?
Hùng Đại Ny nói nhỏ, nhẹ nhàng giãy dụa ra khỏi lòng Thẩm Hoài, quay đầu nhìn vào ánh mắt Thẩm Hoài, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta không nên như thế này.
Lấy túi xách trên bậc cầu thang, lại ‘cộc cộc cộc’ bước lên cầu thang, để lại một mình Thẩm Hoài trên cầu thang tối tăm, cũng không dám quay đầu nhìn Thẩm Hoài một cái.
Hùng Đại Ny dừng lại trước cửa để lấy lại bình tĩnh, mới tìm chìa khóa mở cửa vào nhà. Thấy ba, mẹ cô đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, liền hỏi:
- Sao Thẩm Hoài lại đến nhà chúng ta?
Cũng không đợi ba, mẹ cô lên tiếng, cô liền chui vào phòng riêng, dựa lưng vào cửa thở gấp. Tay đặt trên ngực, hồi tưởng lại tư vị kích thích thân thể trong nháy mắt lúc nãy để lại…
Thẩm Hoài đứng yên thật lâu trên bậc cầu thang tối, mới xuống lầu ngồi vào xe, châm một điếu thuốc. Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, không nhịn nổi vỗ vỗ trán, để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Theo lý mà nói, hắn không nên cùng Hùng Đại Ny phát sinh cái gì hết.
Hắn vẫn luôn thích Hùng Đại Ny, thích sự dịu dàng, thích gương mặt xinh đẹp và thân hình thon thả của cô, nhưng cũng chỉ hạn chế ở thích mà thôi. Trước đó có thể khống chế mà không có tâm tư gì, tại sao bây giờ lại dễ dàng bị hấp dẫn như vậy? Lẽ nào bị ảnh hưởng của nguyên chủ của thân thể này càng ngày càng sâu sắc, hay là ý chí của hắn đã bắt đầu dao động rồi?
Thẩm Hoài hút thuốc xong, vứt đầu thuốc lá đi, khởi động xe rời khỏi tiểu khu, đi về phía thị trấn Mai Khê.
Trong đầu Thẩm Hoài lại hồi tưởng lại những giây triền miên ngắn ngủi vừa rồi cùng Hùng Đại Ny, cho đến khi đến khách sạn Quốc tế Bằng Duyệt, mới nhìn thấy Tạ Chỉ lái chiếc Mercedes-Benz màu đỏ của cô đi theo phía sau.
Thẩm Hoài nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tạ Chỉ chỉ ngồi một mình trong xe, trong lòng thầm cân nhắc: Lẽ nào hắn từ Nam Viên đưa Hùng Văn Bân về nhà, cô ta đã lái xe đi theo?
Thẩm Hoài xoay vô lăng rời khỏi đường Chử Khê, lái vào một đoạn đường không có đèn đường, đi vào một con đường đá. Nhưng Tạ Chỉ vẫn không bỏ qua, vẫn đi theo phía sau.
Thẩm Hoài chậm dần tốc độ, nhìn thấy Tạ Chỉ lái xe đến, liền xoay vô lăng, ép cô ta vào ven đường.
Thẩm Hoài lại châm một điếu thuốc lá, nhìn Tạ Chỉ hùng hùng hổ hổ xuống xe, liền hạ cửa kính xe xuống hỏi:
- Bà cô à, tôi lại chọc giận gì cô rồi, cứ đi theo tôi mãi thế?
- Có phải anh cho người lật lại món nợ cũ ở đường Hạ Mai không?
Trong ánh mắt Tạ Chỉ tràn đầy sự tức giận, nhìn Thẩm Hoài, đoán rằng sự việc ngày hôm nay ở cổng tòa nhà Thành ủy là hắn tìm người làm.
- Ruồi bọ cũng sẽ không quan tâm đến quả trứng không nứt. Phan Thạch Hoa có vấn đề hay không, điều này phải để Ủy ban Kỷ luật cho đáp án, cô chặn đường tôi cũng chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ nhìn hắn mãi, lại dùng xe để bức hắn phải dừng lại. Nhưng cứ quẩn quanh ở việc này mãi, trong lòng hắn cũng thấy buồn bực,
- Ngoài ra, doanh nghiệp có quan hệ buôn bán chặt chẽ với công trình cải tạo đường Hạ Mai cũng có dấu hiệu nguy hiểm, trước khi tiếp nhận các cô không điều tra rõ ràng, lúc này lại còn có mặt mũi mà đến trách tôi bố trí cạm bẫy hay sao?
Thấy gương mặt xinh đẹp của Tạ Chỉ chỉ biết đứng đó căng thẳng, Thẩm Hoài cũng thấy buồn bực, nói:
- Cho dù cô tin hay không tin, tôi làm việc gì, cũng đều không cố ý làm tổn hại lợi ích của Mai Khê. Mối nguy hiểm của các doanh nghiệp hai bên con đường Hạ Mai, nếu các cô chỉ có thể tích cực lấy một phương án để bàn bạc với doanh nghiệp, nhượng lại một phần lợi ích, thì có lẽ cũng không khó giải quyết, cũng không cần cô phải nửa đêm còn chặn xe tôi chứ?
- Đầu óc tôi có bệnh mới tin vào nhân phẩm của anh!
Tạ Chỉ hừ lạnh, nói.
- …
Thẩm Hoài đẩy cửa xuống xe, nắm mạnh lấy tay Tạ Chỉ, dùng đầu gối để đỡ lấy phần hông cô, ép cô ta dựa vào xe. Hắn dí sát mặt vào, lạnh lùng hỏi:
- Nếu cô đã biết tôi là một người không ra gì, cô lại còn dám theo tôi rẽ vào con hẻm này. Là đầu óc tôi có bệnh hay đầu óc cô có bệnh?
Đưa tay nắm lấy cái mông đẫy đà của Tạ Chỉ, dùng lực nhào nặn hai cái, nhìn vào mắt cô ta nói:
- Bây giờ cô tin rằng tôi có nhân phẩm, hay là tin tôi không có nhân phẩm?