Tạ Chỉ bị Thẩm Hoài đặt lên cửa xe không thể cử động được, trừng lớn mắt, dường như đôi mắt đó có thể bắn ra lửa, muốn thiêu đốt tên Thẩm Hoài đang khi dễ cô, nhào nặn cái mông yêu kiều của cô kia thành tro bụi. Cô cắn răng nói:
- Anh cho rằng hôm nay anh cưỡng gian tôi rồi, nhà họ Tống sẽ ngồi im để mặc, sẽ còn để cho tên bại hoại như anh vẫy vùng ở bên ngoài hay sao?
- Tôi cưỡng gian cô?
Thẩm Hoài cười lạnh. Tay hắn rất lớn, một bàn tay đủ để nắm chặt lấy hai cánh tay mảnh khảnh của Tạ Chỉ, một bàn tay khác ấn lên cái mông đàn hồi của cô, đem cô đang giãy dụa khống chế vào trong lòng hắn. Cô ta càng giãy dụa, phần ngực khá đầy đặn lại càng ép chặt hơn. Một nút áo bị bật ra, để lộ một khoảng da thịt trắng lóa đến chói mắt, hắn cúi đầu xuống, chóp mũi cọ xát vào khuôn mặt của Tạ Chỉ. Không thể không nói người phụ nữ này ngoài tính tình khiến người ta chán ghét ra, lại là người đẹp đến như thế. Trên khuôn mặt cũng có hương thơm mê người, không biết rốt cuộc cô ta dùng loại mỹ phẩm gì, hương thơm không nồng không nhạt, thậm chí còn có chút kích thích.
Hắn áp vào hai bên má Tạ Chỉ, cười nói:
- Cô nói tôi cưỡng gian cô, nhưng nếu nói ra ngoài thì có ai tin chứ? Hôm nay tôi có chủ động liên lạc với cô không? Là tôi đi theo cô đến nơi hoang vu này sao? Cô nói tôi cưỡng gian cô, tại sao lại không phải là cô cố ý câu dẫn tôi, đạt được bí mật mà cô không thể nói cho người khác biết được?
- Tôi có bí mật gì mà không thể nói cho người khác biết được?
Tạ Chỉ không chấp nhận yếu thế, liền cãi lại.
- Tôi làm sao biết được? Tôi nếu muốn lấy cớ, thì cũng không cần vội vàng mà tìm ngay bây giờ.
Thẩm Hoài cười nham hiểm, duỗi tay phải ra, trực tiếp kéo váy của Tạ Chỉ lên
Tạ Chỉ mặc tất chân, nhưng đoạn từ quần lót đến tất chân cũng để lộ ra một đoạn đùi. Lúc này váy bị dạt sang một bên, đùi trắng lộ ra bên ngoài. Tạ Chỉ tuy không thể cúi đầu xuống được, nhưng da thịt bị gió đêm thổi qua, khiến cả người cô như nổi da gà, cả thân người sững ở đó, giãy dụa ra khỏi vòng ôm này:
- Cái tên biến thái này, không cần biết anh lấy cái cớ gì, Hồng Kỳ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!
Ngón tay thon dài của Thẩm Hoài, khẽ chạm đến hai bên đùi non mềm của Tạ Chỉ. Không thể không nói da cô ở chỗ này rất mềm, mà Tạ Chỉ giãy dụa ở trong lòng hắn, khiến hắn bỗng dưng dao động. Hắn áp thân hình Tạ Chỉ lên cửa xe, đem hạ thân đã sưng lên của hắn áp tới, hung hăng hỏi:
- Nếu như bản thân cô muốn, thì Hồng Kỳ dựa vào cái gì mà không buông tha cho tôi?
Vóc dáng của Tạ Chỉ cũng không cao lắm, cho dù cố gắng kiễng chân cũng không tránh được vật lớn cứng rắn ngang ngược đó, dường như không thể không hình dung nó giống như một bình chữa cháy. Lúc này nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Hoài, Tạ Chỉ mới thực sự sợ hãi, mặt mày thất sắc, cố gắng giãy dụa.
Chỉ có điều Thẩm Hoài khí lực lớn như vậy, sự giãy dụa của cô đâu có ích gì? Há miệng định cắn Thẩm Hoài, cũng bị Thẩm Hoài nghiêng đầu tránh đi.
Thấy Tạ Chỉ nhắm mắt cắn chặt răng, đứng đó im lặng giãy dụa, Thẩm Hoài thầm nghĩ người đàn bà thối này cho dù bị cởi váy ra, cũng không mở miệng xin tha.
Thẩm Hoài buông tay ra, đẩy Tạ Chỉ qua một bên, bước vào trong xe.
Tạ Chỉ đại khái là bị dọa phát khiếp, ngồi rạp xuống đó cả nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi, thậm chí cũng không quan tâm đến sửa sang lại váy. Váy của cô bị kéo đến bên hông, lộ ra quần lót màu đỏ, cái mông tròn và khoảng đùi trắng như tuyết.
Thẩm Hoài xoay tay lái, rẽ xe sang một hướng khác. Quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Chỉ như một người điên, nhặt lên một vài thứ từ ven đường, xông ra ném vào xe hắn. Thẩm Hoài nhấn mạnh ga, khiến phía ống bô phun ra một luồng khói đen sì, xe như mũi tên rời đi, để Tạ Chỉ rớt lại phía sau.
Nhìn thấy Tạ Chỉ còn không kéo váy xuống, lộ ra một khoảng đùi trắng bị đèn xe chiếu vào. Thẩm Hoài nhấn cửa kính xe, nhoài đầu ra ngoài nói lớn:
- Cô xấu như vậy, lại không có đầu óc gì, còn tưởng là tôi có tình cảm với cô thật sao? Cô về mua hai cái gương mà tự soi lại bản thân mình đi. Nhưng tôi khuyên cô cũng nên về nhà sớm một chút, tuy tôi không có hứng thú gì với cô, nhưng không chắc chắn được trong đêm tối như thế này còn có tên lưu manh nào khác đi qua nữa, người ta chưa chắc đã khó tính chọn lựa như tôi.
- Tên đáng chết, cút ngay cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa.
Tạ Chỉ bị khói đen từ ống bô xe phun ra làm cho suýt nữa bị sặc, cầm viên gạch trong tay đập về phía Thẩm Hoài, chửi ầm ĩ lên. Nhưng nhìn Thẩm Hoài nhanh chóng lái xe đi, cô ta thật sự cũng không dám ở lại trên con đường hẻo lánh này lâu thêm nữa, liền nhanh chóng vòng về đường lớn. Cho xe dừng lại bên đường, cô vẫn còn sợ hãi, hận không thể đem đồ biến thái như Thẩm Hoài chém thành trăm mảnh.
…
Thẩm Hoài lái xe quay về nhà cũ, Tôn Á Lâm và Trần Đan ngồi trong phòng khách nói chuyện. Bình thường cũng chỉ có một mình Tôn Á Lâm ở trong nhà cũ, Trần Đan cũng là do sau khi Thẩm Hoài về thành phố, mới cùng dọn đến ở. Nếu không, cô chỉ có thể cùng Thẩm Hoài ở khách sạn, cũng không để hắn ở trong Chử Viên.
Thấy Thẩm Hoài bước vào, Trần Đan thấy quần áo một bên của hắn có nếp nhăn, liền hỏi:
- Quần áo sao lại nhăn như vậy? Quần áo gì mà mặc lên người anh, đều không thể chỉnh tề nổi trong hai ngày.
- Không phải cưỡng gian con nhà lành nào đó nên bộ dạng mới như vậy đấy chứ?
Tôn Á Lâm chống cằm quay lại, trêu chọc.
Thẩm Hoài bỏ chìa khóa xe lên bàn, không để ý đến Tôn Á Lâm, nói với Trần Đan:
- Tôi đi tắm trước đã.
Chỉ là lúc hắn quay người, trên người bỗng nhiên có một chiếc cúc áo rơi xuống, nhảy vài cái trên mặt đất, rồi lăn đến chân Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm xoay người nhặt lên, vui mừng khi người khác gặp nạn mà nói với Trần Đan:
- Cô hỏi hắn xem, cái cúc áo này là của con gái nhà lành nào mà hắn lại lấy làm vật kỷ niệm thế?
Da đầu Thẩm Hoài run lên, thầm nghĩ đây là cúc áo trên người Tạ Chỉ. Hẳn là Tạ Chỉ lúc giãy dụa đã làm rơi trên người hắn, hắn không chú ý nên mới mang theo về đây. Cái cúc là của quần áo phụ nữ, cho dù Thẩm Hoài muốn âm thầm bứt một cúc áo của mình, cũng không có cách nào để nói rằng cái cúc áo trong tay Tôn Á Lâm là của hắn.
- Hôm nay thật sự xui xẻo, bị Đàm Khải Bình kéo đi ăn cơm, đã khiến người ta buồn bực rồi.
Thẩm Hoài tức giận ngồi xuống, nói:
- Lúc chúng tôi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, con trai của Phan Thạch Quý – Phan Chí Cường liền kéo theo một đám người, chặn xe của Đàm Khải Bình lại, muốn lật lại vụ án cha y là Phan Thạch Quý nhảy hồ tự tử, tố giác Phan Thạch Hoa. Bị chặn lại ở cổng tòa nhà Thành ủy gần một tiếng đồng hồ, lúc bụng sôi ùng ục mới đến Nam Viên ăn cơm. Bữa cơm hôm nay mang không khí như thế nào, cô cũng có thể tưởng tượng được. Lúc cùng ăn cơm, người phụ nữ Tạ Chỉ kia cũng chẳng có gì bất thường, tôi tùy tiện ăn vài miếng cơm rồi cùng Hùng Văn Bân rời đi. Lúc tôi lái xe đưa Hùng Văn Bân về nhà, Tạ Chỉ liền lái xe đi theo tôi, chặn xe của tôi lại ở phía nam cầu Chử Khê, chất vấn tôi sự việc ngày hôm nay có phải tôi phá rối sau lưng không. Ngày hôm nay tâm tình của tôi đã không tốt rồi, thấy cô ta năm lần bảy lượt cứ tìm đến khiêu khích, hận không thể tát cô ta hai cái. Cúc áo này có thể là ở trên người cô ta rơi ra đấy.
- Anh sẽ không động thủ đánh cô ta thật chứ?
Trần Đan hỏi.
- Thiếu chút nữa.
Thẩm Hoài nói,
- Chỉ cầm áo cô ta rồi bảo cô ta cút xa một chút mà thôi.
Trần Đan và Tôn Á Lâm ngồi bên cạnh đều mang bộ mặt kinh ngạc, hỏi:
- Sao thế, mọi người không phải cho rằng tôi sẽ không ra tay đánh phụ nữ chứ?
- Nhìn bộ dạng đó của anh, dám động thủ đánh phụ nữ cũng đã rất giỏi rồi.
Tôn Á Lâm khinh thường nói.
- Có phải cô ta nói những lời rất khó nghe không?
Trần Đan hỏi. Cô biết từ trước đến nay Tạ Chỉ đều mang bộ dạng thâm cừu đại hận đối với Thẩm Hoài, cũng không ngờ tối hôm nay cô ta và Thẩm Hoài lại xung đột kịch liệt đến như vậy,
- Cô ta rốt cuộc vì sao lại nghi ngờ anh phá rối sau lưng?
Thẩm Hoài thấy chua ngoa như Tôn Á Lâm cũng bị lời nói dối của hắn lừa gạt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi trên sô pha, giải thích với Trần Đan:
- Phan Thạch Quý nhảy hồ tự tử cũng có một chút khó hiểu, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, lúc đó cũng không khám nghiệm tử thi đã trực tiếp cho hỏa tang, cho nên Phan Chí Cường mới lật lại vụ án thay cha y, cũng không có chứng cứ gì cụ thể. Hôm nay y chặn xe kêu oan, chủ yếu cũng là để tố giác vợ con Phan Thạch Hoa cướp gia sản và tham ô. Việc cướp gia sản ngoài hai nhà xưởng mà Phan Thạch Quý có trước đó, chủ yếu vẫn là những phòng ốc kinh doanh mà Phan Thạch Quý mua ở phía nam đường Hạ Mai. Những phòng ốc này mặc dù bên ngoài đứng tên nhiều người khác nhau, nhưng thực tế vẫn do vợ con Phan Thạch Hoa và những người có liên quan âm thầm khống chế. Sau đó lúc cải tạo đường Hạ Mai, ký hợp đồng giải phóng mặt bằng với công ty xây dựng thép thành phố, tiếp nhận công trình cải tạo đường Hạ Mai, nắm được mảnh đất thương nghiệp của hai bên đường Hạ Mai, cũng không hề sạch sẽ như vậy. Một khi việc Phan Thạch Hoa chiếm đoạt tài sản và hành vi tham ô bị lập án, việc khai thác thương nghiệp hai bên đường cùng với việc cải tạo đường Hạ Mai, cũng bị liên lụy. Lại theo những thương hộ trước đó bị cưỡng chế cũng đang vì việc bồi thường mà làm ầm ĩ lên, trong tình trạng xung đột khúc chiết như vậy, việc cải tạo đường Hạ Mai có lẽ được miễn cưỡng tiến hành, nhưng việc khai thác thương nghiệp hai bên đường thì không thể nào không ảnh hưởng được. Việc cải tạo đường Hạ Mai cùng với việc khai thác thương nghiệp hai bên đường, là hạng mục mà Tạ Chỉ phụ trách chủ yếu ở Đông Hoa. Có lẽ cô ta cũng tương đối hiếu thắng, không can tâm tình nguyện sau khi thất bại sẽ âm thầm lặng lẽ mà rời khỏi Đông Hoa, cho rằng tôi vì muốn đạt được mục đích nào đó không thể nói cho người khác biết được mà ở sau lưng làm trò quỷ, liền bực tức tìm đến gặp tôi, muốn tìm tôi nói chuyện lý lẽ. Cô nói thử xem, tôi phải xử lý cô ta như thế nào?
- …..
Nghe Thẩm Hoài tức giận nói một mạch như vậy, Trần Đan liền thở dài nói:
- Tạ Chỉ cũng thật là, thật sự suy bụng ta ra bụng người, thế gian này không có người tốt hay sao?
- Đúng như vậy đấy!
Thẩm Hoài oan ức nhìn Trần Đan, nói:
- Việc này tôi cũng đã biết trước khi sự việc xảy ra, nhưng cũng không muốn sự việc trở nên không thể khống chế được, nên muốn làm sáng tỏ trước khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa. Cũng không phải muốn để một xiềng xích nặng nề như vậy đẩy vào tay Trần Bảo Tề, còn không biết được tình thế sự việc lại trở nên như thế nào. Cách lý giải trong việc này cũng rất đơn giản, chỉ có con người xui xẻo Tạ Chỉ là cứ đâm đầu vào, nghĩ không thông được, cứ một mực cho rằng tôi có ý xấu gì với cô ta, có bí mật gì đó không thể nói cho người khác biết được. Hôm nay, thật sự chọc tức tôi rồi.
- Anh thật sự không có mục đích gì khác?
Tôn Á Lâm từ trước đến nay đều nửa tin nửa ngờ đối với nhân phẩm của Thẩm Hoài, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, hiển nhiên không tin rằng tối hôm nay Thẩm Hoài với Tạ Chỉ chỉ đơn gian là lôi kéo mà thôi.
- Tôi thật sự lo lắng công trình cải tạo đường Hạ Mai chịu ảnh hưởng, từ đó mà trì hoãn tiến trình xây dựng chỉnh thể Mai Khê.
Thẩm Hoài nói,
- Tuy Tạ Chỉ năm lần bảy lượt khiêu khích, đến cuối cùng, tôi vẫn phải nhờ người điều chỉnh một chút, để tránh cho sự việc lớn hơn. Đương nhiên, tôi cũng không hy vọng người đàn bà có chồng này có tình cảm gì với tôi.