Hùng Đại Ny thấy ánh mắt Thẩm Hoài nhìn mình có chút khác thường, bị Thẩm Hoài nhìn thấy có chút xấu hổ, Đại Ny lấy tay chỉnh lại cổ áo, nhưng khi cô vừa cởi áo vest ra, bên trong mặc chiếc áo lót màu trắng có viền ren, cúi người xuống thay bỉm cho Thất Thất.
- Được rồi, anh không nhìn nữa là được chứ gì, em thay bỉm cho Thất Thất đi...
Thấy Hùng Đại Ny có chút khó xử, Thẩm Hoài giả bộ nghiêm túc quay mặt ra chỗ khác, bế Thất Thất cẩn thận, để Đại Ny thay bỉm cho bé.
Hùng Đại Ny liếc nhìn Thẩm Hoài, hờn dỗi hỏi:
- Đàn ông các anh thật là, cũng chỉ là 2 khối thịt thôi, có gì đáng để nhìn chứ?
Rồi lại quay người lại, hình như hiểu ra điều gì, để Thẩm Hoài nhìn thêm một lát thì cũng không mất mát gì.
Thẩm Hoài nhìn vào đôi mắt to sáng long lanh của Hùng Đại Ny, đôi má hồng hào, mũi dọc dừa, da trắng, mái tóc dài bình thường được buộc lên rất gọn, bây giờ tóc thả xõa ra, mềm mại uốn lượn tung ra trước ngực, làm cho khuôn mặt càng thêm quyến rũ, xinh xắn, cười nói:
- Còn phải xem là người nào chứ, nếu như chỉ là hai thớ thịt bày ra ở chợ rau thì thật chẳng có cảm giác gì...
Rồi lại nghiêng mặt, nhìn xuống ngực Hùng Đại Ny, quả thật trắng nõn nà, rất quyến rũ.
Lúc này cô ngồi xuống, thân hình đẫy đà, gợi cảm, tất và giày cao gót màu nâu càng làm lộ rõ đôi chân dài thon thả.
Nếu như không phải lúc này Hùng Đại Ny đang thay bỉm cho Thất Thất thì chắc chắn đây chính là hình tượng hoàn mỹ của tầng lớp nữ nhân viên công sở trong lòng vô số đám đàn ông.
Đem Hùng Đại Ny và Hà Nguyệt Liên ra so sánh, Hùng Đại Ny có vẻ quyến rũ và duyên dáng của Hà Nguyệt Liên, cũng có tuổi trẻ và sức sống mà Hà Nguyện Liên không có, nhưng đàn ông nào mà chẳng như nhau, họ không muốn phải đưa ra lựa chọn mà muốn chiếm đoạt lấy tất cả.
Thẩm Hoài không rõ Chu Minh sau khi biết Hà Nguyện Liên và Đỗ Qúy xúi giục Phan Chí Cường chặn xe để kêu oan thì sẽ nghĩ như thế nào?
Hùng Đại Ny thay bỉm cho Thất Thất xong, lấy tay véo vào chân của Thẩm Hoài, sẵng giọng:
- Cho anh một bài học đấy, nếu không thì mắt không biết để đi đâu rồi.
Thẩm Hoài xoa nhẹ chỗ đau ban nãy bị Hùng Đại Ny véo, đang định véo lại Đại Ny để trả thù thì Bạch Tố Mai đẩy cửa bước vào.
Thẩm Hoài tiếp tục xoa đùi mình, nói:
- Để Thất Thất ngồi lên đùi một lát mà đã thấy tê hết cả, bác xem cháu đúng là không có duyên với việc trông trẻ con.
Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny ở trong phòng cũng làm lỡ mất chút ít thời gian, Bạch Tố Mai cũng không nghĩ gì nhiều, nói:
- Mấy đứa đều là những ông to bà lớn, quen được chiều chuộng rồi, chỉ bế một chút thôi cũng thấy tê chân, thế sau này mình có con rồi chẳng nhẽ lại không bế à, À, đúng rồi, lần trước cháu bảo bạn gái cháu về Đông Hoa rồi, 2 đứa định khi nào kết hôn thế?
- Cháu vẫn còn trẻ mà...
Thẩm Hoài nghe Bạch Tố Mai nói đến vấn đề kết hôn là cảm thấy đau đầu:
- Cháu mới có ngoài 20 tuổi, kết hôn sớm thế để làm gì ạ?
- Ừ, ừ... Cháu mới có ngoài hai mươi nhỉ..
Bạch Tố Mai cười nói, chỉ nghĩ là Thẩm Hoài không muốn nhắc nhiều đến chuyện hôn nhân của mình nên Bạch Tố Mai cũng không nói thêm gì nữa, bà bế Thất Thất cho Đại Ny, nói với Đại Ny:
- Hai món ăn còn lại con đi làm đi, đừng nghĩ là mẹ hầu hạ bốn người nhà họ Hùng cả đời này.
Rồi bế Thất Thất lên, đi đến bàn trang điểm lấy cao bôi tay, thì ra Bạch Tố Mai bị bỏng.
- Vẫn còn hai món nữa ạ, hay là để cháu làm cho?
Thẩm Hoài nóng lòng muốn thử xem sao.
Thấy Thẩm Hoài ra khỏi phòng khách, lại đi về phía bếp ăn, Hùng Đại Ny ngăn lại:
- Anh đến đây là để bàn công chuyện chứ không phải đến để làm việc, đừng có chạy đi chạy lại như thế.
- Anh sớm đã không có quan hệ gì với Mai Khê và Đường Áp rồi, tìm anh để nói chuyện gì chứ?
Thẩm Hoài lấy tạp dề trên giá, đứng ở cửa bếp xắn tay áo hỏi Hùng Đại Ny.
- Anh đã có ý xây dựng đường cao tốc ở khu vực ven sông, hơn nữa trong tỉnh lại đề nghị Đông Hoa xây dựng khu bến cảng đầu mối then chốt tổng hợp.
Hùng Đại Ny nói:
- Tân Phổ dựa dẫm vào dự án của nhà máy thép có khả năng để xây dựng, nhưng ngoài cảng Mai Khê, cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh mặc dù đều là bến cảng lâu năm, đều là những cơ sở nhất định được tích tụ từ nhiều năm, lại đúng là con đường cao tốc mà anh lúc trước nhắc đến. Em đang nghĩ, đường cao tốc giáp sông, cảng Mai Khê và cảng Tây Pha Áp, cảng Thiên Sinh kết hợp với nhau, cố gắng hết sức trong vòng hai ba năm, làm tăng sản lượng mỗi năm ở các cảng ven sông ở Đông Hoa lên đến 50 triệu tấn, như thế có thể thu hút được nguồn hậu cần ở Quán Vân, Nghi Thành đến, như thế sẽ có kết quả rất rõ rệt đối với việc thúc đẩy sự tăng trưởng kinh tế ở Đông Hoa. Hà Thanh Xã và Hoàng Tân Lương đều ở đây, anh có thể nói xem cách nghĩ của anh về việc này như thế nào.
Chử Giang mặc dù cũng được liệt vào hệ thống 7 sông lớn, nhưng nếu nói về quy mô vận chuyện liên vận đường sông ở đoạn Từ Thành thì cũng chỉ có thể cho tàu chở hàng loại một tấn qua, hơn nữa cũng không phải quanh năm có thể chở hàng được, chỉ có đoạn ở Đông Hoa.
Kinh tế ở tỉnh Hoài Hải phát triển chậm, nguồn hậu cần ở Đông Hoa vốn dĩ không nhiều có thể dựa vào các cảng bến đò lớn, nhưng Nghi Thành về phía Tây và phía Bắc, Quán Vân phải vận chuyển hàng hóa đường biển gì thì đều phải dựa vào các cảng lớn.
Con đường ở ven sông phải tiếp giáp với đường cao tốc Đông Từ, mở rộng việc đầu tư xây dựng cảng Mai Khê, cảng Tây Pha Áp, cảng Thiên Sinh, một mặt có thể tăng nhanh sự phát triển kinh tế ở cửa khảu Đông Hoa, một mặt có thể thu hút vật lưu ở bờ phía Bắc sông Chu Giang xuất khẩu đến Đông Hoa.
Nhưng nói cho cùng vấn đề quan trọng vẫn là tiền.
Sau khi công trình giai đoạn thứ hai ở cảng Mai Khê được xây dựng, lượng hàng hóa xuất nhập ở cảng tổ hợp Khu vực 3 vùng ven sông Đông Hoa cũng chỉ được 15, 16 triệu tấn, đặc biệt là hai cảng Thiên Sinh và cảng Tây Pha Áp, hai cảng này đã có từ lâu nhưng đẳng cấp còn thấp.
Nếu như muốn trong vòng hai ba năm có thể đưa tổng sản lượng xuất nhập cả năm lên của các cảng ven sông lên đến 30 đến 50 triệu tấn, hơn nữa phải tăng thêm 10.000, thậm chí là 30.000 tấn, tính cả vận chuyển bằng con đường cao tốc ven sông, số tiền đầu tư vào tương đối lớn, không được khoảng hơn một tỷ thì về cơ bản là không đủ dùng.
Thành phố Đông Hoa hai ba năm nay, ngoài thị trấn Mai Khê ra, các khu vực khác trên phương diện đầu tư kiến thiết cơ sở hạ tầng, một năm có lẽ không được 200 triệu, Hùng Văn Bân bây giờ nhắc đến chuyện này, Thẩm Hoài biết là hắn chẳng được ích lợi gì.
Thẩm Hoài đứng dựa vào cửa, vừa đánh trứng cho đều vừa nói với Hùng Văn Bân;
- Tôi biết ngay là chẳng có việc gì tốt lành cả, vấn đề mà quận Đường Áp áp dụng chính sách của chính quyền thành ủy, tôi là quan chức ở Hà Phổ, việc này tôi không nhúng tay vào được.
Thấy Thẩm Hoài đang tìm lý do để trốn tránh, Hùng Văn Bân nói;
- Việc này không phải cậu muốn trốn tránh là có thể thoát việc đâu nhé. Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều đối với cậu cả, chỉ cần việc xây dựng cảng Tân Phổ không lấy quá nhiều vốn đầu tư từ Mai Khê là được rồi, chúng ta cũng chỉ là mình trần ra trận, cũng không làm được việc gì nhiều.
- Bây giờ là muốn vạch rõ ranh giới đó à?
Thẩm Hoài hỏi, bước về phía Hùng Đại Ny đang bôi cao cho mẹ cô, nói với Hùng Đại Ny;
- Bây giờ bố em muốn vạch rõ ranh giới với anh đây này.
Hùng Đại Ny không có cái vẻ thân mật như ban nãy lúc ở trong phòng cùng với Thẩm Hoài, bảo Thẩm Hoài đưa tạp dề cho cô, nói;
- Cứ để em nấu ăn, mọi người bàn việc chính đi.
- Bọn anh làm gì có việc chính gì để bàn chứ?
Thẩm Hoài nói lảng sang chủ đề khác, không biết là Hùng Đại Ny cố tình ra vẻ lạnh nhạt với hắn trước mặt người khác hay là như thế nào, Thẩm Hoài đưa bát trứng đang đánh cho Đại Ny, rồi đưa tạp dề cho cô, kéo ghế vào, ngồi xuống, nói với Đại Ny;
- Nói đến việc chính, không phải là nhà em đang muốn chuyển nhà sang Bắc Các à, không thể để mỗi lần bọn anh đến đều ngay cả chỗ để chân cho thoải mái cũng không có chứ? Lúc có Thất Thất ở trong phòng, bọn anh ngay đến thuốc lá cũng không dám hút.
Hùng Văn Bân bây giờ là ủy viên thường vụ Thành phố, nên đương nhiên có tư cách chuyển đến khu biệt thự bên bờ Thúy Hồ, biệt thự dành cho các ủy viên thương vụ.
- Bí thư Đàm bị điều động đi chỗ khác, khu Bắc Các trống ra một phòng, đương nhiên là để cho bí thư Trần chuyển đến rồi, tôi chuyển đến đấy làm gì chứ?
Hùng Văn Bân không để ý lắm đến việc chuyển nhà ở.
Khu biệt thự cho ủy viên thường vụ, mặc dù nói trên danh nghĩa là nhà thuộc diện nhà nước được phân cho các thường vụ, nhưng trước đây lúc các thường vụ về hưu, nếu như Thành ủy không thúc giục thì chẳng có ai chủ động đem trả lại nhà cả. Hơn nữa, chỉ cần các nguyên thường vụ này không rời khỏi Đông Hoa thì đều là các lãnh đạo lão thành trong thành phố, nếu như họ không tự giác chuyển thì thành phố cũng không dám đuổi họ đi.
Khu biệt thự không còn phòng thì như tình hình của Hùng Văn Bân bây giờ, thường thì Thành ủy sẽ sắp xếp cho một căn phòng theo đúng quy định, hiện nay mặc dù nhà ở Đông Hoa chất lượng không được tốt lắm nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải sắp xếp được nhà cho một ủy viên thường vụ chứ.
Chỉ có Hùng Văn Bân không thấy vội vã gì, bây giờ ngay cả lái xe, thư ký của ông vẫn chưa được sắp xếp xong, Trần Bảo Tề vừa đến Đông Hoa, bây giờ tạm thời đang ở Nam Viên, bên Thành ủy cũng khó tránh khỏi chưa sắp xếp được chu đáo.
Thấy Thẩm Hoài đề cập đến vấn đề khác, Hùng Văn Bân chặn ngay lời của Thẩm Hoài;
- Được rồi, tôi vừa mới nhậm chức được mấy hôm, khuyên tôi nên đổi nhà ở đi cũng không phải chỉ có mình cậu, chúng ta có phải nên nói vào việc chính chứ?
- Việc chính gì chứ, không phải chúng ta nãy giờ vẫn nói về vấn đề nhà ở hay sao?
Thẩm Hoài giả bộ hỏi.
Hùng Văn Bân khóc dở mếu dở, nói;
- Được rồi, được rồi, tôi cũng không nói vòng vo với cậu nữa, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, việc xây dựng Tân Phổ cần phải có nguồn vốn đầu tư lớn, việc xây dựng quận mới Mai Khê cũng cần nguồn vốn lớn. Bây giờ quan trọng là phát triển đồng đều, vì thế không thể đưa hết vốn về Tân Phổ, mà bên Mai Khê lại dừng lại. Mai Khê mặc dù có xưởng thép Tỉnh, Nhà máy chế tạo thép Phú Sỹ, Tập đoàn Trường Thanh cùng tham gia vào nhưng mục tiêu lợi nhuận của họ cao, tạm thời không thể tham gia vào việc đầu tư kiến thiết cơ sở hạ tầng cho Mai Khê được mà nguồn tài chính lại có hạn, nên nguồn đầu tư mà Mai Khê có thể dựa vào một là Công Thầu Mai Khê, một là Thành Thầu Tân Mai Khê. Sau này, nguồn đầu tư mà Mai Khê tiếp nhận từ phía Thành phố cũng chủ yếu là hai công ty này. Vì thế, tôi vẫn hư vọng trọng điểm đầu tư của hai công ty này vẫn là ở khu Mai Khê mới. Ngoài ra, Tôi cũng dã nghĩ dến việc có thể tổ chức lại công ty Cảng Vụ Mai Khê, tập đoàn Cảng khẩu Thành phố để tiện lợi cho Cảng Mai Khê, Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh có thể cùng phát triển.
- Việc kiểm soát cổ phần ở cảng Mai Khê là 50/50, việc này có liên quan đến mặt lợi và mặt hại khi tập đoàn Trường Thanh, tập đoàn Hải Phong, xưởng thép Tỉnh đồng ý đầu tư cho các cảng khẩu ven biển.
Thẩm Hoài nói:
- Còn về việc ông nói về hai công ty kia thì thật sự là muốn đến ăn một bữa cơm ở nhà bác cũng khó. Hai công ty kia chủ yếu là tài sải của trị trấn Mai Khê, có thể đầu tư được bao nhiêu vốn vào thì đương nhiên cũng là cống hiến cho quận mới Mai Khê, tôi không nghĩ là ông lại tham lam như thế. Nhưng hiện nay, hai công ty này, về thực lực mà nói, vẫn chưa đủ mạnh, có thể phụ trách được việc mở rộng khu đường cao tốc ven sông, cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh hay không thì tôi không rõ....