Vào mùa mưa dầm, mấy ngày liên tiếp mưa dầm không dứt.
Trên con đường lầy lội, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân leo lên đỉnh núi Tây Sơn của đảo Phượng Hoàng từng bước một.
Bắc Sơn cách mặt biển cũng khoảng 50 – 60m, nhưng cả người Tống Hồng Quân quả thực thiếu đi sự rèn luyện, hơn nữa đường trơn khó đi. Đến đỉnh núi, bộ dạng của anh ta khó nhọc như muốn đứt hơi, ngồi ở bên một gốc cây nghỉ ngơi trước, hận là không có cái giường cho anh ta nằm.
Thẩm Hoài không để ý tới Tống Hồng Quân, đi đến chỗ cao, nhìn xuống xung quanh.
Cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên trống trải, Hoàng Hải đục ngầu giống như biển bùn đất vô cùng tận, mở ra ở đáy mắt.
Phá nam là cảng cá Tân Phổ đã có từ nhiều năm nay. Một vài thuyền cá ngừng lại ở trên bến tàu, thị trấn Tân Phổ ở phía Tây cảng cá, cũng là một kiến trúc xây dựng cũ kỹ, ước chừng diện tích khoảng nghìn mét, khu thị trấn hướng Bắc, chính là khu kinh tế mới Tân Phổ, có vô số nhà xưởng, và một bến tàu 5000 tấn được xây dựng từ năm kia nằm ngang ở trên biển.
Tuy nhiên vì nhà máy thép Tân Phổ làm công tác chuẩn bị xây dựng giai đoạn trước, tập đoàn xây dựng Tứ Dã đã nhập vào hơn mười loại máy móc để bắt đầu vận hành trên mảnh đất được san bằng kia.
Do khu kinh tế mới Tân Phổ vẫn chưa giành được khai thác quy mô lớn, xem ra vẫn là một làng chài, bao gồm cả đảo Tây Phượng mà đám người Thẩm Hoài đặt chân đến cũng là một làng chài nhỏ, phạm vi 8 -9 km2, có 200 – 300 hộ gia đình, trên một nửa đều là ngư dân lấy việc ra biển đánh bắt cá làm nghề chủ yếu, trên đảo đất có thể cung cấp canh tác có hạn, không có đập chứa nước lớn, chỉ có rải rác vài ao nước được cho là nguồn nước ngọt.
Đảo Tây Phượng ở phía bắc vùng duyên hải, những nơi quanh co khúc khuỷu đều là những bãi bùn gần biển, chỗ biển cạn có một vài hồ cá do các nhà nuôi trồng tạo ra. Trên bãi bùn tuy những hộ nuôi trồng lấy cọc gỗ cùng thanh sắt vây quanh khu nuôi trồng, trên bờ có lượng lớn cây cỏ, xanh đến đẹp mắt.
- Không đủ xanh thẳm à, hơn nữa bờ biển này đều là bùn lầy không có cách gì để phát triển nguồn tài nguyên du lịch.
Tống Hồng Quân nghỉ ngơi đủ, đi đến chỗ Thẩm Hoài, nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thán nói:
- Mấy hôm trước tôi đưa Diêu Oánh đến Maldives nghỉ phép. Nước biển ở đó mới gọi là xanh thẳm, mới trong suốt làm sao! Lúc nào anh dẫn theo Thành Di đi đâu đó chơi. Ở nơi đó, người phụ nữ dễ động lòng...
Câu nói cuối cùng, anh ta giảm âm thanh xuống nói với Thẩm Hoài, tránh những nhân viên đi cùng ở bên cạnh cũng nghe thấy lời đáng khinh của anh ta.
- Anh chính là ăn nhiều thịt nên ngại mập.
Thẩm Hoài nói với giọng không khách sáo.
- Nước biển của Maldives đúng là trong suốt, nước nhạt đến mức có thể nhìn thấy đáy biển, nhưng đừng nói trong nước, ngay cả các nước Âu Mỹ, lại có thể có bao nhiêu người sẽ động một cái là chạy đến Maldives nghỉ phép đây? Nói đến nguồn tài nguyên du lịch, vẫn là xung quanh mình, nhấc chân lên thì có thể đi đến được là thực tế nhất.
Thẩm Hoài còn nói thêm:
- Song hiện nay nói đến việc xây dựng nguồn tài nguyên du lịch gì đó vẫn còn sớm, ngay cả vấn đề ăn cơm còn chưa được giải quyết, đảo mà chúng ta đang đứng gọi là đảo Tây Phượng. Đảo Tây Phượng thẳng hướng nam đến thị trấn cũ, mất chưa đến 2 km đường bờ biển, đều sẽ dùng để xây dựng nhà máy thép Tân Phổ. Đảo Tây Phượng cách bờ chưa đến 1 km, cách đảo Đông Phượng gần nhất cũng phải hơn 300m. Điều kiện tự nhiên tốt như vậy, có thể phát triển chế tạo thuyền và ngành biển với quy mô lớn, còn hướng bắc đến núi Tiểu Tháp, bờ biển dài 8 km, thì có thể phát triển ngành luyện kim và công nghiệp cảng khẩu. Khu vực khởi công của khu kinh tế mới Tân Phổ, quy hoạch phải đến 20 km2, sau đó sẽ suy nghĩ đến việc mở rộng ra hướng bắc...
Thẩm Hoài hứng thú tràn đầy giới thiệu cho Tống Hồng Quân biết kế hoạch của hắn dành cho khu kinh tế mới Tân Phổ.
Tống Hồng Quân đếm trên đầu ngón tay tính một lúc, không lâu sau hỏi:
- Không đúng, công trình giai đoạn một của nhà máy thép Tân Phổ cần dùng đến 3000 mẫu đấy, tương đương phải dùng chưa đến 2km đường bờ biển này, còn bờ Tây anh lại kế hoạch xây dựng khu dân cư thứ nhất của Tân Phổ, anh ở bên ngoài không để lại đất dự phòng cho nhà máy thép Tân Phổ sao, tương lai nhà máy thép Tân Phổ phải xây dựng công trình giai đoạn hai thì làm thế nào? Đất lấy ở đâu ra đây?
- Lấy từ biển.
Thẩm Hoài nói.
- Vùng duyên hải đều là bãi bùn, từ bãi bùn đi xuống, lại là nước cạn, lấy từ đường bờ biển về phía đông, để phía Tây đảo Tây Phương nối liền với lục địa, gần như có thể thêm vào 3 – 4 vạn mẫu đất công nghiệp. Không phải là tôi vừa nói hay sao, chỉ có eo biển nhỏ hẹp giữa đảo Tây Phượng và đảo Đông Phượng thích hợp để phát triển ngành biển...
Sau khi xây dựng giai đoạn một nhà máy thép Tân Phổ, liền suy nghĩ đến vấn đề giai đoạn hai, vậy thì đất dùng để xây dựng thì phải đồng thời chuẩn bị, cũng có nghĩa là, khu kinh tế mới Tân Phổ có thể sau hai năm phải lập tức dùng phương thức lấn biển lấy đất để tăng sự dự phòng cho đất dùng công nghiệp.
Nghe kế hoạch như vậy của Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân vẫn có chút kinh ngạc:
- Chỗ đất bên Hongkong cũng khẩn trương tiến hành lấn biển lấy đất, nhưng anh biết giá để lấn biển lấy đất cao bao nhiêu không?
- Hong Kong là Hong Kong, khu vực nước cạn bên đó để lấy một mẫu đất lấn biển cần phải trả 30 - 40 vạn đô la Hong Kong, nhưng ở Đông Hoa, nếu như được tôi tổ chức thi công, thì bình quân không cần dùng đến một nửa của họ.
- Cho dù không đến một nửa, hơn nữa tam thông, phải chuẩn bị tốt thiết bị cung cấp nước, cung cấp điện và giao thông, giá của mỗi mẫu đất cũng không thể thấp hơn 200 ngàn được.
Tống Hồng Quân hỏi:
- Anh định bán bao nhiêu tiền một mẫu cho những doanh nghiệp được mời đến đây?
- Đó đương nhiên không thấp hơn 200 ngàn một mẫu, thấp hơn, thì không phải lỗ vốn rồi sao?
Thẩm Hoài cười nói, thấy Tống Hồng Quân muốn nói lại thôi, cười nói:
- Tôi biết anh muốn nói cái gì, tuy rất nhiều nơi, vì thu hút đầu tư, liền đem đất chuyển nhượng với giá rẻ, thậm chí tặng không vẫn không đủ, nhưng những nơi doanh nghiệp đầu tư, điều quan trọng nhất lẽ nào chính là những mảnh đất có mức thuế ưu đãi và giá rẻ hay sao? Hay là nói giữa mảnh đất với mức thuế ưu đãi và giá rẻ và sự đồng bộ sản phẩm công nghiệp cứu vớt lấy một sự cân bằng? Cho dù công trình giai đoạn một nhà máy Tân Phổ, đẩy giá đất lên cao đến 200 ngàn mỗi mẫu, tất cả đất xây dựng cũng không chiếm đến 15% trong tổng giá thành xây dựng. Hạn sử dụng 50 năm, bình quân mỗi năm tỉ lệ trong giá thành hoạt động, đó càng thấp đến mức có thể xem nhẹ. Vì vậy, dưới mức tiêu chuẩn cơ bản nhất định, đất dùng có rẻ hay không, không phải là yếu tố chủ yếu để các nhà đầu tư phải suy nghĩ, chỉ cần môi trường đồng bộ sản phẩm công nghiệp của Tân Phổ có thể thành thục, tôi cũng không lo lắng không bán được đất dùng trong công nghiệp với giá 200 ngàn/mẫu. Tuy trong nước có rất nhiều nơi bán đất xây dựng với giá rất rẻ, thậm chí là tặng không, nhưng nguồn tài nguyên đất ở Trung Quốc không dư dả một chút nào. Anh đừng nói hiện nay tôi suy nghĩ lấy biển vượt mức quy định, kỳ thực không cần đến 3 hay 5 năm nữa, thành phố ở Đông Nam phát triển trước, ví dụ lấy biển để tăng đất xây dựng thì có thể sau đó chỗ nào cũng có.
Tống Hồng Quân hỏi Thẩm Hoài với giọng hơn thua:
- Tiền lấy ở đâu ra đây. Cho dù giá thành đất lấn biển mỗi mẫu không đến 200 ngàn, nhưng anh phải lấy ra 3- 4 vạn xây dựng, tổng số vốn đầu tư phải đến 600 – 700 triệu. Hiện nay trong tay tập đoàn phát triển Tân Phổ có 20 – 30 triệu tiền mặt hay không? Anh cũng không thể nói với những doanh nghiệp được mời về đây rằng các anh hãy giao tiền mua đất trước cho tôi, sau hai năm tôi lấy được đất lấn biển sẽ để cho các anh đất xây dựng?
- Trong tay tập đoàn phát triển Tân Phổ phải có 20 – 30 triệu tiền mặt là tốt rồi.
Thẩm Hoài cười nói.
- Tuy giai đoạn đầu đưa 600 mẫu đất công nghiệp của khu kinh tế mới Tân Phổ vào tập đoàn phát triển, cả tập đoàn nhìn qua có khối lượng tài sản khoảng 60 -70 triệu. Trên thực tế, số tiền mặt trong tay vẫn không đến năm triệu, tuy chỉ có năm triệu, đây vẫn là vỗ bàn cùng Cát Vĩnh Thu, trừ mạnh từ tài chính ra.
- Không phải là anh nói giai đoạn này Cát Vĩnh Thu rất thành thật hay sao? Anh muốn lấy năm triệu từ phòng tài chính, thì phải đập bàn à?
Tống Hồng Quân kì lạ hỏi.
- Cái này không thể trách Cát Vĩnh Thu được.
Thẩm Hoài lặng lẽ cười, nói:
- Anh không làm quan ở nơi bày, không biết được nổi khổ ở nơi này. Hôm nay tài chính ở Tân Phổ dự toán là 120 triệu, xem ra không ít, nhưng huyện Hà Phổ, việc biên chế của sự nghiệp hành chính, và giáo viên công nhân viên chức trường trung, tiểu học, thì có hơn 12000 người cần bồi dưỡng tài chính. Anh dẫn Diêu Oánh đi chơi, hoặc dẫn người con gái khác đi chơi, tiêu hết 50 – 60 vạn trong nháy mắt, nhưng ở huyện Hà Phổ, 50 – 60 vạn chính là lương của hơn 100 giáo viên trong vòng một năm đó...
- ...
Tống Hồng Quân vỗ trán, hỏi:
- Đúng là rất thấp.
- Chắc là anh không có cách gì lĩnh hội được.
Thẩm Hoài cười nói.
- Nói vậy đi, không cần anh nuôi gia đình, chỉ đưa cho anh 4000 để anh sống trong một năm. Anh tưởng tượng một chút xem sẽ có bao nhiêu cực khổ? Nhưng đối với cái này, ở huyện Hà Phổ đã là thu nhập tương đối tốt rồi.
Nghe Thẩm Hoài so sánh như vậy, Tống Hồng Quân thở dài, thật là không có cách nào tưởng tượng ra được 4000 để sống trong một năm là tình cảnh như thế nào?
- Với tình hình này, tôi cũng không muốn trách Cát Vĩnh Thu quản chặt túi tiền. Anh ta hiện nay là Chủ tịch huyện, nếu có chuyện gấp gì, không có tiền dùng, mọi người đều sẽ mắng anh ta. Trong huyện lấy năm triệu ra lần này, rót vào việc dùng để bắt đầu tập đoàn phát triển Tân Phổ, cũng coi như là đã nể mặt cái chức Phó bí thư tôi rồi. Đổi lại là người khác, Cát Vĩnh Thu có thể lấy ra năm triệu là đã khá lắm rồi...
- Vậy thì thật là xua đuổi kẻ ăn mày rồi.
Tống Hồng Quân cười ha ha, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Trong tay tập đoàn khai thác Tân Phổ nắm năm triệu, vậy số tiền còn lại, anh lấy ở đâu ra?
Nhà máy thép Tân Phổ đầu tư 4 tỉ, nhưng 4 tỉ này chỉ phụ trách việc xây dựng nhà máy thép Tân Phổ và đồng bộ bến tàu và khu dân cư, còn Thẩm Hoài đồng thời lấy danh nghĩa của tập đoàn phát triển Tân Phổ, đồng thời tiến hành khai thác vùng đấy hơn 10km2 ở hướng Bắc mà nhà máy thép Tân Phổ chọn và đảo Tây Phượng, phát triển ngành công nghiệp cảng khẩu. Trước khi mời các doanh nghiệp đến đầu tư, đa số việc sắp xếp giải phóng mặt bằng và xây dựng cơ sở thiết bị phải để tập đoàn phát triển Tân Phổ gánh vác.
- Tiền muốn thì chắc chắn sẽ có. Tôi đến Mai Khê vẫn không phải là một nghèo hai tay trắng hay sao. Mọi người cùng nhau chịu khổ.
Thẩm Hoài buông tay, nói:
- Song nói thực là, anh dám cho tôi mượn 100 triệu, tôi cũng sẽ không từ chối.
Hiện nay chính quyền địa phương không có quyền lực trực tiếp đầu tư bỏ vốn, nhưng Thẩm Hoài thành lập chính quyền huyện Hà Phổ, tập đoàn phát triển Tân Phổ trực thuộc đảng công ủy khu kinh tế mới Tân Phổ, đem lượng lớn đất công nghiệp trở thành tài sản của tập đoàn khai thác Tân Phổ, tập đoàn khai thác Tân Phổ có khả năng và quyền lực tài chính.
Vay vốn cho tập đoàn khai thác Tân Phổ, một năm lợi tức nhiều lắm là 6 -7%, hiện nay trong tay có 100 triệu, làm chút gì đó không tốt, ai lại nghĩ ra được là mượn tiền cho chính quyền chứ?
Tống Hồng Quân quay đầu nhìn về phía nơi khác, huýt sao, tỏ vẻ đề tài này không bàn nữa, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Trương Lực Thăng vốn có cơ hội đến ngân hàng tỉnh làm phó chủ tịch ngân hàng. Anh ta không đi, có phải là anh lừa anh ta đi theo đến Hà Phổ không?
- Sao lại bảo tôi lừa anh ta?
Thẩm Hoài nói.
- Việc xây dựng nhà máy thép Tân Phổ, ngân hàng Nghiệp Tín vốn có kế hoạch cung cấp cho vay từ 400 – 600 triệu. Khoản vay lớn như vậy, ngân hàng Nghiệp Tín không phái đại tướng trấn thủ đắc lực hay sao? Thị trấn cũ Tân Phổ phải giải phóng toàn bộ mặt bằng, còn trước khi văn phòng khu kinh tế mới Tân Phổ lại quá đơn sơn, tôi nói với Trương Lực Thăng, để ngân hàng Nghiệp Tín xây dựng một toà nhà văn phòng ở phía đông khu dân cư thuộc quy hoạch nhà máy thép Tân Phổ. Ngoại trừ họ mở thêm chi nhánh ngân hàng, văn phòng còn lại thuê cho khu kinh tế mới dùng. Ngoài ra, chính ngân hàng Nghiệp Tín thêm vào cho tập đoàn phát triển Tân Phổ một khoản tiền ứng 200 triệu nữa.