Thấy hai cô bé Tiểu Lê và Khấu Huyên ngồi ở trên sàn nhà, Thẩm Hoài cũng hơi ngẩn ngơ, tỉnh rượu được một nửa, hỏi:
- Sao các em lại ở chỗ của anh vậy?
- Vậy anh nghĩ là ai chứ ?
Tiểu Lê bĩu môi, ngây thơ nói :
- Anh về nhà cũng không bật đèn, em với Tiểu Huyên còn cho rằng trộm vào nhà, sợ đến mức tóc dựng ngược hết cả rồi. Anh còn đạp em, đạp em đau hết cả người, em phải đạp lại mới được !
Khấu Huyên vừa mới ngủ ở bên ngoài, trán đập vào sàn nhà, Tiểu Lê đè lên trên người cô, không bị ngã, nhưng lại bị Thẩm Hoài đá một cái vào mông, lúc này xoa mông đứng dậy, giơ chân lên muốn trả thù lại.
- Tối nay Tôn Á Lâm đến lấy chìa khóa từ chỗ anh, anh vẫn cho rằng cô ấy chiếm giường của anh, hóa ra là hai người bọn em.
Thẩm Hoài cười đỡ lấy chân của Tiểu Lê, hỏi:
- Không phải là hai hôm nữa thi đại học sao, sao lại chạy đến Hà Phổ vậy?
- Hai ngày nay cũng không có ai có tâm trạng ôn thi nữa, ngày mai không phải đến trường, em cùng với Tiểu Huyên đến xem trường thi.
Tiểu Lê nói:
- Chìa khóa là do chúng em từ chị Tôn lấy đó.
Tuy thị trấn Mai Khê thuộc nội thành, nhưng rất nhiều mặt cũng vẫn không hoàn toàn bỏ mối liên hệ với huyện Hà Phổ, phải sau thời kỳ quá độ ba năm, mới hoàn toàn sát nhập vào nội thành. Học sinh cấp ba của trường trung học Mai Khê, trường thi đại học ở trong huyện, cũng không chuyển vào trong thành phố.
Ba ngày 7, 8, 9 tháng 7 là ngày thi đại học, Thẩm Hoài cũng không ngờ thời gian lại nhanh đến như vậy, dường như mới hôm trước Tiểu Lê vừa mới vào học trung học, không ngờ chớp mắt cái cô ấy đã sắp tham dự kỳ thi đại học rồi. Đợi sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô ấy lại phải rời xa Đông Hoa rồi.
Khuôn mặt của Tiểu Lê ghé sát lại ngửi thấy mùi rượu ở khắp người Thẩm Hoài, nhăn mày nói:
- Chị Trần Đan luôn kêu anh uống ít rượu thôi, sao mỗi lần anh trở về đều uống đến say khướt vậy?
- Vẫn chưa đến lượt cô bé như em quản anh đâu.
Thẩm Hoài cười đẩy đầu Tiểu Lê ra, hỏi:
- Đúng rồi, các em sống ở đây, sao không gọi điện thoại cho anh biết?
Tiểu Lê thè lưỡi, liếc mắt nhìn Khấu Huyên một cái, nói:
- Em muốn gọi điện thoại đến, Tiểu Huyên nói không cần, nói rằng có thể lấy được chứng cứ anh đến Hà Phổ ăn vụng, sau đó thì có thể cầm đến để uy hiếp anh...
Thẩm Hoài tức giận giơ tay ra gõ vào Tiểu Lê, Khấu Huyên mỗi người một cái.
Trán của Khấu Huyên vừa mới đập vào sàn nhà, vẫn chưa kịp khỏi, thấy Thẩm Hoài ngẩng đầu gõ một cái:
- Ui da.
Kêu đau rồi tránh ra.
- Đau chết mất, đừng có đánh em nữa.
Cười đẩy đánh Tiểu Lê.
- Sao chị lại đem em đi bán vậy, chị không muốn nắm lấy nhược điểm của Thẩm Hoài sao...
- Còn nhỏ tuổi, trong đầu xóa hết đi những thứ linh tinh đi.
Thẩm Hoài cười mắng.
- Không biết được trong đầu ai xóa đi những thứ linh tinh đâu?
Khấu Huyện ngang ngược phản bác. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn nhằm chằm vào mặt Thẩm Hoài, nhắc nhở hắn nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
- ...
Thẩm Hoài bị Khấu Huyên nắm được điểm yếu ở trong tay, không thể mạnh miệng được, đành chuyển chủ đề, hỏi hai cô gái:
- Các em đã ăn cơm tối chưa? Tôn Á Lâm đâu?
- Vốn dĩ muốn cùng với chị Tôn đi ăn cơm, song lúc đó chị Tôn có việc phải về thành phố, vì vậy, chúng em đợi anh về.
Tiểu Lê nói.
- Sao muộn như vậy anh mới về nhà? Anh mà về muộn thêm chút nữa, hai chúng em sẽ chết vì đói mất, đợi anh quay về nhặt xác đó...
- Bản thân các em không đi ngoài kiếm ăn sao, bị đói cũng đáng thôi.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, đã 11h30 rồi, đến lúc này, trừ khi đi Bắc Sơn Bằng Duyệt, các quầy hàng đều đóng cửa rồi, đừng nói đến thị trấn Thành Quan, ngay cả trong thành phố không có cửa hàng giá rẻ nào mở 24 giờ cả, nói:
- Không biết họ có giúp anh dự trữ chút đồ ăn trong tủ lạnh không, nếu như không có, các em nhịn đến trời sáng nhé, không có ai quản sự sống chết của các em đâu...
Thẩm Hoài bật đèn, mò đến phòng bếp.
Phòng bên này là vợ của Vương Vệ Thành Từ Huệ Lệ trang trí giúp. Từ Huệ Lệ khá cẩn thận, đồ ăn sống chuẩn bị khá đầy đủ, chủ yếu suy nghĩ đến việc để Thẩm Hoài sống thoải mái tiện lợi ở đây.
Thẩm Hoài mở tủ lạnh ra, Từ Huệ Lệ không giúp hắn chuẩn bị những cái khác, ngăn đựng trứng đặt đầy trứng gà ta, còn có hai cuộn mỳ sợi, trong tủ bếp, dầu muối tương dấm cũng chuẩn bị đầy đủ cả, có thể làm mì cho hai cô gái kia ăn rồi.
- Góc tường ở sân nhà phía trước hẳn là có trồng hành đấy, các em qua đó trộm một ít đi, cẩn thận đừng để bị bắt!
Thẩm Hoài bảo hai cô bé đến sân nhà người ta ở phía trước trộm hành.
- Chúng em đều mặc đồ ngủ cả rồi, sao đi ra ngoài được?
Khấu Huyên làm nũng nói:
- Chuyện trộm đồ này, hay là để anh đi làm đi?
Tuy rằng hai cô gái đều mặc đồ ngủ, nhưng kiểu dáng rất bảo thủ, áo cổ tròn dáng dài bằng bông, quần ống dài in hoa bằng bông.
Người Tiểu Lê gầy hơn một chút, Khấu Huyên thì dậy thì nhanh, ngực phát triển đầy đặn, nhìn ra được trong lớp áo dáng dài cổ tròn không có mặc thêm gì nữa, có cô gái nào dám mặc như vậy đi ra ngoài, các cô gái luôn cảm thấy trong nhà không mặc áo lót thì không sao, đi ra ngoài thì lại cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng nghĩ đến việc Khấu Huyên mặc chiếc váy siêu ngắn như muốn lộ cả mông ra vào tối qua, quả thực không biết sao lúc này cô bé lại ngại ngùng như vậy?
Đương nhiên, Thẩm Hoài không có mặt mũi nào nhắc đến chuyện Khấu Huyên mặc váy siêu ngắn vào tối qua, liền hỏi:
- Các em chỉ ngủ tạm thời có một đêm, sao còn mang đồ ngủ qua bên này vậy?
- Chỗ em ở, cả ngày có hai người lạ mặt luôn giữ ở bên ngoài, em không dám quay về.
Khấu Huyên cúi đầu, nhưng đảo con ngươi nhìn Thẩm Hoài, liền sợ hắn từ chối
- Em có thể sống ở nhà anh vài hôm được không?
Đối với Dư Vi mà nói, hành vi vứt bỏ con gái năm đó đã trực tiếp ảnh hưởng đến cô ta có thể đứng vững trên cái chân đau nhất ở nhà Cố gia hay không, là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến việc cô ta có thể thừa kế được số tài sản không lồ sau khi Cố Hưng Nguyên chết được hay không?
Tuy rằng Thẩm Hoài không có ý định, cũng biết Khấu Huyên không muốn liên quan gì thêm với người phụ nữ này nữa, nhưng họ không thể ép người phụ nữ kia cũng tin họ không còn ác ý.
Thẩm Hoài thầm nghĩ Dư Vi quả thực không thể dễ dàng vứt bỏ sự dây dưa với Khấu Huyện, nhưng Khấu Huyên muốn đến sống ở chỗ hắn, cũng khiến hắn đau đầu, nói:
- Trong nhà anh có chứa một người đẹp, người khác nhìn thấy thì anh làm sao giải thích được đây?
- Không phải là anh luôn muốn tìm một bảo mẫu hay sao? Chỉ cần anh giữ em lại, em sẽ làm bảo mẫu cho anh, thế nào?
Khấu Huyên khổ sở đáng thương nói.
Người phụ nữ bất luận lớn nhỏ, khả năng diễn kịch đều là hạng nhất, Thẩm Hoài đau đầu hỏi:
- Em không đến Vạn Tử Thiên Hồng làm việc hay sao?
- Chị Dương nói, bị vụ hôm qua làm ầm ĩ như vậy, Vạn Tử Thiên Hồng không liên quan, cũng phải dừng hoạt động để chỉnh đốn một thời gian. Khoảng thời gian này đổi lại bộ mặt sẽ lại kinh doanh, buôn bán mới có thể khôi phục lại được...
Khấu Huyên nói.
Tuy Vạn Tử Thiên Hồng đều không có hình thức kinh doanh quá đặc biệt, nhưng khách hành đến quan ăn đêm này tiêu phí, chỉ cần suy nghĩ không đơn thuần như thế, nhìn thấy tối qua có mấy xe cảnh sát vây quanh ở đấy, nhất định sẽ không dám đến Vạn Tử Thiên Hồng tiêu phí trong một khoảng thời gian tương đối dài.
Thẩm Hoài yêu cầu Dư Vi đăng lời xin lỗi thanh minh trên báo, chỉ cần nắm được chiếc chân đau của cô ta ở trong tay trước tiên, nhưng những ảnh hưởng tiêu cực mà chuyện tối hôm qua gây ra cho Vạn Tử Thiên Hồng, không phải là một lời thanh minh thì có thể xóa bỏ được.
Dương Lệ Lệ muốn đóng cửa chỉnh đốn một thời gian ngắn, qua trận này lại đổi diện mạo buôn bán lại hoặc là trực tiếp đem cửa hàng bán đi, cũng là chính xác
- Anh cho tiểu Huyên ở lại nơi này đi, ít nhất để cô ở đến khi em thi xong
Tiểu Lê cũng giúp Khấu Huyên cầu tình
- Kỳ thi kết thúc, các em dự định đi đâu chơi?
Thẩm Hoài hỏi.
- Đi Từ Thành chơi ạ.
Tiểu Lê nói.
- Chị Trần Đan đều giúp chúng em chuẩn bị phòng ở Từ Thành rồi.
Trước khi thi, Tiểu Lê luôn ở nội trú, khoảng thời gian này Trần Đan dều đang bận chuyện mở của hàng mới ở Từ Thành.
Thẩm Hoài cũng không rõ người phụ nữ tên Dư Vi này rốt cuộc có thủ đoạn gì để làm phiền Khấu Huyện, và không cho rằng chuyện tối qua có thể khiến người phụ nữ này trở nên trung thực, thầm nghĩ Khấu Huyện rời xa thành phố một khoảng thời gian, thoát ra khỉ tầm nhìn của Dư Vi cũng tốt, nhưng có để cô ấy ở lại chỗ mình hay không, hắn không có nói ra, hắn gõ vào đầu của Tiểu Lê, nói:
- Mấy hôm nữa thi rồi, trong lòng không muốn nghĩ đến trước mắt thì không được, đừng chỉ nghĩ đến chuyện chơi, đến lúc đó chẳng may không đủ điểm, sẽ phiền phức lắm, lại rưng rưng nước mắt, nhưng không có ai thông cảm cho em.
Hắn đổ nước vào chảo dầu, cởi tạp dề ra
- Các em trông nồi một chút, anh đi trộm hành, nếu hại anh để người ta bắt được, thì anh sẽ đưa hai đứa các em ra ngoài nhận tội đấy...
Thấy Thẩm Hoài đi ra ngoài, Tiểu Lê xoa cái đầu vừa bị gõ xong, thè lưỡi ra một cách đáng yêu, trách cứ Khấu Huyên:
- Anh ấy quản chuyện nhiều thật đấy, còn lải nhải nhiều hơn anh tôi...
Thấy Thẩm Hoài không có nói việc có để mình ở lại hay không, trong lòng Khấu Huyên ít nhiều có chút lạc lõng, nghiêng đầu, nhìn Tiểu Lê nói:
- Tôi thà rằng để anh ấy quản nhiều hơn một chút, nếu cô gặp phải chuyện gì, anh ấy chắc chắn sẽ để cô ở lại đây....
- Làm sao có thể được, anh ấy nể mặt chị Trần Đan mà chiếu cố tôi thôi.
Tiểu Lê có chút ngại ngùng nói.
…
Chỉ có đầu ngõ có một chiếc đèn đường sáng trơ trọi, Thẩm Hoài mò đến hai cái sân, đều không nhìn thấy ở chân tường có nhà ai trồng hành, đi qua ngõ nhỏ mới tìm thấy mấy cây hành, còn tiện tay trộm mấy cọng rau cải để mang về bỏ vào nấu mì, thầm nghĩ hai cô bé này vẫn thật phiền phức, nếu như hắn trộm rau để người ta phát hiện ra, thì cái mặt này không có chỗ nào giấu đi được rồi.
Thẩm Hoài từ đầu ngõ đi về, nhìn thấy có bóng người đang đứng ở bên ngoài sân nơi hắn ở rồi nhìn vào trong.
Thẩm Hoài im lạnh đi qua, đi đến gần thì nhìn thấy người này mặc váy dài, chính là Đới Ảnh, người mà mình đã gặp khi rời khỏi quán rượu.
- Khụ
Thẩm Hoài ho nhẹ một tiếng, lên tiếng hỏi:
- Cô Đới lại có nhã hứng đến đây lúc đêm hôm khuya khoắt nhỉ?
Đới Ảnh đang đưa lỗ tai để nghe động tĩnh từ bên trong sân, đâu có đề phòng đến việc Thẩm Hoài bất thình lình xuất hiện từ phía sau, bàn tay chống vào cửa sân cũng theo bản năng muốn bỏ ra, cũng không nghĩ đến việc cửa sân chỉ khép lại, khiến tay cô vừa chống vào liền đẩy ra, cả người cô ngã vào trong sân.
- Thẩm Hoài, không phải anh đi đường rồi bị ngã đấy chứ, vậy chúng tôi đều vui chết đi được?
Tiểu Lê ở trong nhà nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cùng Khấu Huyên vui sướng khi thấy có người gặp nạn chạy ra xem màn kịch hay của Thẩm Hoài, không ngờ lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngã ở trong sân với một tư thế khó coi.
Đới Ảnh vừa mới nghe cuộc nói chuyện của một cô gái ở trong phòng, cũng không ngờ sẽ có hai người con gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, đỏ mặt đứng đậy, nói với Thẩm Hoài với giọng khó chịu:
- Vừa nãy gặp ở khách sạn, quên mất chào hỏi Bí thư Thẩm, muốn qua đây chào hỏi chút, không ngờ Bí thư Thẩm anh lại có khách.
Nhưng khó chịu vẫn là khó chịu, ánh mắt Đới Ảnh vẫn không quên quan sát hai cô thiếu nữ xinh đẹp chạy ra từ trong phòng Thẩm Hoài, nhìn họ đều mặc đồ ngủ, nghĩ là đã ở lại đây, cười rồi tự giới thiệu bản thân:
- Tôi là Đới Ảnh, làm việc ở đài truyền hình huyện, sống ở cái sân phía trước, là hàng xóm với Bí thư Thẩm, nhưng không ngờ trong nhà Bí thư Thẩm lại giấy hai người đẹp yểu điệu như vậy. Vừa nãy tôi đi ngang qua nghe thấy, còn cho rằng nửa đêm Bí thư Thẩm gặp phải hai con hồ li tinh cơ.
Lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái
- Bí thư Thẩm, họ là gì của anh vậy, tối qua tôi không có thấy họ?
- Chị của tôi là bạn gái của Thẩm Hoài, hôm nay chúng tôi mới qua đây, hôm qua nếu như cô có thể nhìn thấy, vậy thật sự là hồ ly tinh rồi.
Khấu Huyện còn kinh nghiệm hơn Tiểu Lê, trước khi kéo Tiểu Lê vào trong phòng, lại nói với Thẩm Hoài:
- Anh vẫn còn nói với chị em là không quen biết với người phụ nữ đẹp nào ở Hà Phổ, đợi lát nữa em sẽ gọi điện thoại nói cho chị em biết...
Thẩm Hoài cười thầm trong lòng, bản lĩnh diễn kịch của Khấu Huyên không hề kém so với người khác, song như vậy có thể đuổi được người phụ nữ tên Đới Ảnh này đi trước cũng tốt.