Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 540 - Chương 538: Yêu Nữ.

Chưa xác định
Chương 538: Yêu nữ.

Nhìn thấy Đới Ảnh rời khỏi, Thẩm Hoài đóng cửa vào nhà.

- Người phụ nữ kia là ai vậy, sao hôm khuya lại lén lút bên ngoài?

Tiểu Lê ló đầu ra nhìn trong sân, đôi mắt nhìn Thẩm Hoài, có chút nghi ngờ, hoài nghi quan hệ giữa hắn và người đàn bà kia không bình thường.

- Có lén lút nữa, có thể sánh bằng với các em sao?

Thẩm Hoài không có hơi sức để nói lý, hắn lại không thể mang chuyện Đới Ảnh mê hoặc hắn nói với hai con nha đầu này biết, mang rau vào nhà bếp đưa cho hai cô bé bỏ vào hai tô mì, lại chiên thêm hai trứng ốp la.

Khấu Huyên chạy vào nhà bếp hỏi:

- Hiện tại chị tôi đã là bạn gái của anh rồi, anh không thể đuổi tôi đi nữa chứ?

- Sao tôi lại có một cô em vợ hời vậy chứ.

Thẩm Hoài dở khóc dở cười, vẫn nghĩ rằng lúc nãy Tiểu Lê nói chuyện với Đới Ảnh trong sân nghĩ rằng đang giúp hắn giải vây, không ngờ cô ta còn có chủ ý, khiến hắn không thể phản bác.

Thẩm Hoài mang bát cơm đặt trên bàn ăn, cho gọi Tiểu Lê cùng Khấu Huyên vào ăn mỳ, hắn vào phòng tắm

Bên này tuy có thừa phòng, nhưng vẫn chưa chuẩn bị chăn mền. Sau khi hầu hạ hai người, Thẩm Hoài mang gối nằm và khăn ra ngoài sô pha phía phòng khách, gọi điện cho Trần Đan nói về việc Tiểu Lê và Khấu Huyên đang ở chỗ hắn, tâm sự được vài câu, cơn buồn ngủ liền kéo đến.

Tiểu Lê và Khấu Huyên, cũng rất lâu không ở chung với nhau, có rất nhiều đề tài không nói hết, Thẩm Hoài chợt tỉnh vào đêm khuya, nghe được trong phòng ngủ còn có tiếng nói chuyện líu ríu, đến sớm tinh mơ khi hắn dậy, mang gối nằm và khăn đặt vào tủ áo trong phòng ngủ, nhìn thấy hai cô gái ngủ rất say.

Buổi trưa Thẩm Hoài không có thời gian để chiêu đãi Tiểu Lê và Khấu Huyên hai người họ ăn cơm, liền để lại hai trăm đồng trên bàn trà trong phòng khách.

Bận rộn trong Huyện cả một buổi, gần như cũng kéo dài đến mười giờ tối, Thẩm Hoài mới quay về nhà; trong sân rất yên tĩnh.

Thẩm Hoài bước đến phòng khách mở đèn, nhìn thấy mảnh giấy nhỏ của Tiểu Lê nhắn lại cho hắn được đặt trên bàn trà trong phòng khách.

Sau khi Tiểu Lê xem qua trường thi, buổi trưa đã quay về thành phố; cách ngày thi chưa đến mấy ngày, căn bản của cô ấy vẫn hơi kém, cũng chỉ dám thỉnh thoảng thư giãn một tí, đến tối còn phải quay về trường tự học.

Khăn trong phòng ngủ đều được sắp xếp gọn gàng, nghĩ đến đêm qua hai cô bé cứ chí chóe với nhau, tuy có chút ầm ĩ, nhưng không nghe được giọng nói của họ, lại cảm thấy nơi này quá yên lặng.

Thẩm Hoài tắm rửa xong, vào phòng bếp đun nước, lấy quyển sách ngồi một hồi trong phòng khách.

Tiếng vang ầm ĩ của ấm đun nước, nghe giống như âm điệu của chú chim báo điềm lành, tiếng huýt sáo của Thẩm Hoài hòa vào âm điệu, đứng dậy đi đến nhà bếp rót nước vào nước ấm.

Thình lình cánh cửa bên phòng mở ra, một bóng trắng với tóc tai bù xù đứng đấy, khiến cho Thẩm Hoài suýt chút ném quyển sách được cầm trên tay.

Khấu Huyên dụi vào đôi mắt còn đang ngủ, thì thầm nói:

- Sao đến nửa đêm khuya mới về vậy, còn gây ra hành động lớn tiếng như vậy, không cho người khác ngủ sao?

Lại mở to cái miệng bé xíu, ngơ ngác nhìn thấy phần trên của Thẩm Hoài đang trần.

Thẩm Hoài cứ ngỡ trong nhà không có người ngoài, sau khi tắm xong chỉ mặc chiếc quần ngắn ngồi đọc sách trong phòng khách,

Thẩm Hoài chỉ đành cho Khấu Huyên vào nhà bếp rót nước, quay về phòng mặc áo vào.

- Em không có cùng Tiểu Lê quay về thành phố sao.

Thẩm Hoài mặc áo xong bước ra phòng khách, nghi ngờ hỏi Khấu Huyên.

- Tôi cứ tưởng các cô đều về rồi chứ?

- Tôi làm bảo mẫu cho anh, tiền lương có thể thấp chút...

Khấu Huyên rót một tách trà —— cũng không biết cô ấy lấy đâu ra lá trà, Thẩm Hoài cũng không biết trong cái nhà này lại có lá trà —— cô ấy bước đến, đặt tách trà lên bàn, đôi mắt ra vẻ đáng thương nhìn Thẩm Hoài, chỉ có điều cô cúi người hơi thấp, lộ ra bầu ngực tuyết trắng bên trong, khá mê người, có sự mê hoặc cực hạn của thiếu nữ, bảo người ta không đành lòng nhìn thẳng lại chịu không nổi hấp dẫn muốn nhìn thêm chút

Tuy hai năm trước đã từng thấy qua thân hình này, nhưng lúc ấy còn chưa trưởng thành, Khấu Huyên lúc ấy tuy tuổi trẻ mê người, nhưng vẫn chưa bằng sức hút hiện nay —— tuy Thẩm Hoài cũng chưa xác nhận, phải chăng mình bị chịu ảnh hưởng từ phía chủ nhân, đối với sức chống cự nữ sắc không còn như trước.

Thẩm Hoài đứng lên, đẩy cánh cửa kế bên phòng, tối qua không có gì hết, lúc này trong phòng khách có đủ chăn mền, khăn trải giường không ngờ lại có hoa văn hình chú chuột Mickey màu xanh dương, nghĩ đến hai cô bé suốt ngày ở đây, bây giờ muốn đuổi đi đã không thành rồi.

- Tôi không lấy tiền phòng của cô xem như khách sáo rồi, còn tính tiền công thì miễn bàn.

Thẩm Hoài nói.

Nghe Thẩm Hoài thở phào nhẹ nhõm, Khấu Huyên liền cười tươi, khuôn mặt mềm mại lộ ra nụ cười mê người, tiếp cận đến nói:

- Tiểu Lê đã nói rồi, anh trông có vẻ hung hăng, nhưng lòng dạ là tốt nhất, ắt hẳn không nỡ đuổi em ra ngoài đường đâu.

- Khó nói, hiện tại cô đừng nên vội đưa ra kết luận, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.

Thẩm Hoài đôi khi cũng không có cách nào với Khấu Huyên,

- Anh cứ yên tâm, anh có việc gì, qua lại với ai, em trông thấy cũng không nói ra, trước mặt chị Trần Đan, càng biết cách giữ mồm mép...

Khấu Huyên cười tít mắt nói.

- Ý là cô đang uy hiếp tôi à?

Thẩm Hoài nhe răng hỏi.

- Nào có?

Khấu Huyên lại miết mặt, ra vẻ bộ mặt đáng thương, ngồi kề bên, đưa tay đặt lên vai Thẩm Hoài, dịu dàng nói:

- Anh vất vả một ngày rồi, em xoa bóp cho anh...

Trên người của cô bé truyền lại một mùi thơm dịu, cũng không biết do cô ta tự mang đến, hay đã dùng phải thứ xà phòng thơm phức nào.

Thẩm Hoài đến bên sô pha, đưa thẳng tách trà lên uống vài ngụm, lá trà cũng không tệ, hắn nằm xuống, cầm lấy gối đặt trên tay vịnh vừa đúng phần nằm xuống; Khấu Huyên cũng vừa đúng ngồi sau ghế sô pha tiếp tục xoa bóp cho hắn, điều này thật đáng hưởng thụ.

Thẩm Hoài đặt sách xuống, ngửa đầu nhìn gần khuôn mặt của Khấu Huyên, ngũ quan đoan chính, tuy mới mười tám tuổi, nhưng trong vẻ thuần khiết lại toát lên sự quyến rũ hiếm có của thiếu nữ.

Có lẽ do trong cái xã hội phức tạp đã lâu, Khấu Huyên chín chắc hơn so với Tiểu Lê.

- Tôi cho em ở đây vài ngày cũng không sao, tuy nhiên trải qua thêm hai tháng, Tiểu Lê sẽ phải ra nơi khác học tập, em thì sao, có dự định nào chưa?

Thẩm Hoài hỏi.

- Em cũng không biết nữa.

Nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt to tròn của Khấu Huyên cũng hơi mơ màn, nói:

- Nếu như mọi người không muốn quan tâm đến tôi, tôi nghĩ, đại khái tôi cũng chỉ còn cách rời khỏi Hoa Đông thôi...

Nhìn thấy Khấu Huyên không giả tạo ra vẻ đáng thương, cũng khiến người khác thấy đau lòng, Thẩm Hoài đang khống chế hành động an ủi gương mặt của cô ta, cong người cầm lấy tách trà uống.

- Tuy nhiên, trước khi em rời khỏi Hoa Đông, em muốn cho anh lần đầu tiên của em, em không muốn nợ người khác rồi ra đi.

Khấu Huyên lại nói dứt khoát.

Thẩm Hoài bị sặc một ngụm nước nóng ngay cổ họng, cả buổi vẫn thở gấp, suýt chút ho chết trên ghế sô pha.

- Anh nhìn anh kìa, uống nước cũng bị sặc, còn nói không cần người khác chăm sóc.

Khấu Huyên bước tới, ngồi kế bên Thẩm Hoài dùng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ vào lưng của hắn.

Thẩm Hoài trợn mắt nhìn Khấu Huyên, cô bé này được voi đòi tiên, không phải muốn hại hắn chăng? Chẳng qua cô bé ngồi vào lòng của hắn, cách nhau lớp áo mỏng cảm nhận được thân hình mềm mại của cô ta, hắn sợ lại chịu kích thích, đưa tay muốn đẩy cô ấy ra, nói:

- Em giúp anh xoa bóp vai cũng được, đừng nên ngồi sát quá…

- Phải chăng anh không tin em vì anh mà vẫn giữ lấy cái lần đầu tiên, có phải anh cảm thấy hai năm nay em trong hộp đêm không thể trong sạch nữa?

Khấu Huyên nhìn vào mắt Thẩm Hoài hỏi.

- Chúng ta có thể không nói đến vấn đề nhạy cảm này được không?

Thẩm Hoài khoan dung nói, hắn biết Khấu Huyên tuy có vẻ nhu mì, nhưng tính cách rất mãnh liệt, nếu không thì năm đó cũng không thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên không muốn nói những lời kích thích cô ta.

Hai năm trước, từng nói qua chuyện bán thân trả nợ, Thẩm Hoài cũng chưa từng nghĩ Khấu Huyên luôn nhớ kỹ chuyện này.

Khấu Huyên nắm lấy tay của Thẩm Hoài, Thẩm Hoài không biết cô ta muốn gì, đợi Khấu Huyên cởi quần ra, lộ ra thân hình trắng nõn bên dưới, nắm lấy tay hắn để sờ vào phần dưới, ngón tay Thẩm Hoài như chạm vào, giống như bị phỏng liền rút tay lại, kinh ngạc hỏi:

- Em muốn gì vậy?

- Đã nói nếu lần đầu tiên của người phụ nữ vẫn còn, ngón tay đưa vào có thể cảm nhận được, anh thử xem, thì sẽ biết em còn trong sạch không?

Khấu Huyên nói.

- Hôm nay anh cho em trả nợ, sau này em không làm phiền anh nữa…

Đầu Thẩm Hoài tê lại, đưa tay giúp cô ấy kéo quần lại, ngón tay chạm vào thân hình cô ta, phần mông trắng nõn, cũng khó lòng có ý nghĩ khác, điều này mới biết, hai ngày nay xem ta Khấu Huyên có vẻ yên lặng, trông như một người không có chuyện gì, thực tế trong lòng vẫn còn vì chuyện mẹ nhận mình sau mười năm mà bị đả kích lớn, trạng thái không được ổn định.

- Anh cũng không chê em, chẳng qua chúng ta đang sống trong thế giới hiện thực này, anh thì còn là đàn ông độc thân, trong nhà lại có người đẹp như thế, em cũng nên nghĩ cho cảm nhận của anh chứ.

Thẩm Hoài ngồi xuống, kéo Khấu Huyên vào lòng, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, anh không đuổi em đi, em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.

Hắn cũng sợ Khấu Huyên ra ngoài, thật sự cô ấy sẽ làm những chuyện không đúng, lại nghĩ đến chuyện quyến rũ hắn, nói:

- Em ở đây, nên giữ yên lặng, có thể khiến yêu ma quỷ quái khác ít lên đây. Tuy nhiên em đừng nói những lời ngốc nữa, em không sợ anh sẽ làm những chuyện tổn thương đến em sao?

- Không sợ.

Khấu Huyên vẫn nằm trong lòng Thẩm Hoài, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của hắn, tay cách bởi chiếc quần lót, liền đặt vào đáy quần của Thẩm Hoài, nói:

- Em đã nghĩ từ sớm rồi, lần đầu tiên nhất định phải cho anh, dù bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ cho anh; sau này anh có đuổi em đi chăng nữa, em cũng không làm phiền tới anh, càng không cần anh chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Thẩm Hoài liền nhảy lên, nhanh chóng bước về phòng ngủ, nói:

- Ngủ sớm đi…

Thân đứng dựa vào cánh cửa mà nhìn hạ thân không an phận, tự chửi rủa trong lòng:

- Đây không phải đưa một yêu nữ vào nhà sao? Tháng ngày sau này khó trải qua đây. Không được, ngày mai không thể thoát thân vào Từ Thành, làm thế nào cũng phải kéo Chu Dụ ra bàn công việc…

Khấu Huyên cắn nhẹ vào bờ môi hồng, cũng thấy bất an cho hành động quá can đảm của mình, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài chạy trốn như vậy, không kiềm chế liền bật cười.

Trong khoảnh khắc tỏa ra một màn đêm mờ ảo, chỉ tiếc Thẩm Hoài không can đảm quay đầu lại nhìn.

Khấu Huyên mở to lòng bàn tay, khoa tay múa chân một cái, tự lầm bầm nói:

- Đàn ông đều như vậy sao?

Nghĩ đến hành động chủ động hiến thân lúc nãy, cảm giác có chút sợ hãi, trong lòng nghĩ cứ để thứ đó vào trong, không phải đau chết hay sao?

Bình Luận (0)
Comment