Nhìn lên trên váy phun ra nhiều chất màu trắng sữa như vậy, Hùng Đại Ny khè lưỡi, khẽ gọi:
- Nhiều quá.
Lại cảm thấy nói như vậy quá lớn gan, ngước mặt lên nhìn Thẩm Hoài liếc mắt một cái, mặt đỏ như lửa, môi thì đỏ mộng như nhuộm, nét mặt kiều diễm, nước mắt lưng tròng dường như cũng nhanh trào ra, có một sức quyến rũ mê hồn, nên Thẩm Hoài thần sắc điên đảo.
Thẩm Hoài nghĩ khi nào mới có cơ hội thích hợp cùng cô ấy trò chuyện, cảm giác ẻo lả mềm mại sắc mặt ửng hồng đó không kém gì so với một thanh gươm sắc.
Hùng Đại Ny đến bên bồn tắm, mở nước phun lên đầu, vì muốn đem tang vật trên váy rửa cho sạch hết dấu vết, dáng mông và eo lộ rõ, mông tròn, thắt lưng nhỏ, làm mê mị cả người.
Thẩm Hoài đi qua, nhấc chiếc váy của Hùng Đại Ny lên, làm cho cái mông mượt mà của Hùng Đại Ny lộ ra, trắng như tuyết, tròn mộng như quả đào tươi, đôi chân còn hơn thế nữa dường như đang phảng phất một màu đỏ tươi của hoa hồng, còn lộ vẻ óng ánh trong suốt của làn nước chảy, mượt mà từ đùi chảy xuống, đẩy đà cân xứng, làn da mềm mại, làm cho người nhìn cũng nhịn không được mà nổi dậy phần dục vọng, muốn ở trên đấy mà hôn lấy cô.
Mông của Hùng Đại Ny như mời gọi Thẩm Hoài sờ mó thật giòn ngọt, nhẹ nhàng xoay tay, lại quay lại gắt giọng:
- Anh còn chưa xong hả?
Lại thấy má cô ấy ửng hồng, liền muốn hôn vào đó, sợ đến mức trốn đi, nhìn bên ngoài không có ai, Thẩm Hoài vội vàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài, để không để lại dấu vết.
Cũng may là chưa đến giờ tan ca, mà nhà của Hùng Văn Bân ở toà lầu phía đông, là nơi mà ở gần vị trí hướng nam nhất, Thẩm Hoài nhảy ra sân, không có bị ai phát hiện.
Thẩm Hoài trở lại ngồi trong xe, trở về chổ ngồi cũ với tư thế chỉnh tề, nghĩ đến việc gọi điện cho Hồ Đại Ny ra ngoài tìm một chổ để ân ái, nhưng nghĩ lại chuyện này không được, lá gan của Hùng Đại Ny nhỏ hơn so với hắn tưởng tượng, sợ người khác phát hiện.
Nguyên nhân là có tật giật mình, hắn cũng không dám gặp Hùng Văn Bân và Hùng Đại Linh tối nay, cũng sợ là Hùng Đại Ny để lộ ra điều gì đó, lúc đó Hùng Văn Bân gọi điện thoại, liền nói là ở huyện có việc, phải trở về gấp, dời lại vài ngày sau bàn lại vấn đề của hàng hải, liền lái xe về Hà Phổ trước.
Dừng lại ở nhà máy Tân Phổ mới, sau khi xây dựng nhà máy thép của tỉnh, sản lượng của nhà máy thép Đông Hoa sẽ lên đến bảy triệu tấn, cũng sẽ xứng đáng với cái tên thành phố thép lớn.
Sản lượng 7 triệu tấn thép, đại khái mỗi năm vì Đông Hoa mà sẽ cung cấp gần hai tỷ tiền thuế cho chính phủ, tính cả toàn bộ sự phát triển tài sản, con số này sẽ lên rất cao.
Sự phát triển ngành sắt thép, cũng là có giới hạn, sản lượng Mai cương cũng không có khả năng khuếch trương quá lớn, đồng thời sau khi nhà máy thép Tân Phổ xây xong, cũng phải hoãn lại một thời gian, mới có thể tiếp tục tiến hành khuếch trương, nhưng sự phát triển của Đông Hoa không thể dừng lại như vậy được.
Hơn nữa, tài chính của địa phương chỉ dựa vào một việc phát triển sản nghiệp, cũng không phải là một trạng thái lành mạnh; ngành thép đồng thời cũng cần một hướng phát triển rõ ràng, theo hướng chế tạo những thiết bị máy móc gia công sắt thép và phương hướng phát triển.
Bờ biển ven vùng sông Đông Hoa dài khoảng 2km, trong đó tài nguyên bờ sông chất lượng tốt cấp một cấp hai chiếm đến 2 thành 3 thành, ngoài ra, phía bên trong còn có mấy con kênh đào cùng với mấy con sông nối dài với biển, rất thích hợp để phát triển nguồn tài nguyên cảng.
Công trình Hải Dương, công nghiệp trang bị thuyền trọng tải nặng là một phần trọng yếu của ngành công nghiệp cảng, nhưng trong hơn mười năm trước đây, Đông Hoa trong sự phát triển này là thiếu hụt nghiêm trọng.
Trước đây sự phát triển chậm nghiêm trọng, cũng là một ý nghĩa có tiềm lực rất lớn, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân đều tán thành đây là sự phát triển đa nguyên hoá của công nghiệp Đông Hoa, hướng phát triển lâu dài của ngành công nghiệp thép là một hướng phát triển quan trọng.
Một phần công việc của Hùng Văn Bân trong khoảng thời gian này, là muốn phòng nghiên cứu chính sách và sở quy hoạch công nghiệp cùng nhau đồng thời vì công trình Hải Dương của Đông Hoa và công nghiệp thuyền tàu đưa ra một kế hoạch phát triển lâu dài trong vòng mười năm, thậm chi có thể dài hơn, vì ngoài ngành công nghiệp sắt thép, Đông Hoa sẽ tiếp tục lập nên một cơ sở chế tạo tiên tiến.
Căn cứ những tài liệu điều tra mà phòng nghiên cứu chính sách đã đưa ra, trước mắt quy mô của Đông Hoa tính trên các xí nghiệp chế tạo và sửa chửa gồm có 17nhà, năm 95 lượng hoàn công tàu thuyền chỉ có 560 ngàn tấn, tổng kim ngạch toàn bộ sản nghiệp thu vào chưa đến năm trăm triệu.
Công Nghiệp tàu thuyền Đông Hoa đừng nói là so sánh với các vùng có ngành chế tạo tàu thuyền phát triển, ngay cả so sánh với Từ Thành, cũng cách biệt một trời một vực.
Từ Thành trước đây quy mô công nghiệp chế tạo tàu phát triển đến mỗi năm hoàn công tổng sản lượng tải trọng lên đến mức 300 ngàn tấn, là một khoảng cách gấp 7 lần so với Đông Hoa. Tuy nhiên, do Từ Thành ở sông Chử Giang, đường sông cạn và hẹp, có ưu thế về tài nguyên, năng lực và kỹ thuật, chỉ có điều là không thể khuếch trương quy mô.
Mà trong tương lai, trung tâm vận tải đường thuỷ Hải Dương, phần lớn là từ mấy vạn tấn, hơn mười vạn tấn, thậm chí là một số lượng khoang thuyền khổng lồ hơn mười vạn tấn. Điều này nói với việc phát triển công nghiệp tàu thuyền ở khu bờ sông, được đặc biệt đề cao, càng nhấn mạnh sự nghiêm túc bức thiết.
Ở điểm này thì Đông Hoa ở gần biển so với Từ Thành thì có ưu thế hơn nhiều.
Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân phải cùng nhau thuyết phục ở tỉnh, đồng ý tập trung toàn lực phát triển công nghiệp tàu thuyền ở tỉnh, đồng thời phải chọn Đông Hoa mà bỏ Từ Thành, đồng thời cũng đẩy mạnh việc thu hút đầu tư công nghiệp tàu thuyền, tranh thủ tạo ra một đội hình công nghiệp tàu thuyền có khoảng 3 đến năm xí nghiệp có tàu thuyền ở một trăm nghìn tải trọng trở lên.
Lý tưởng rất vẹn toàn, kế hoạch hiện thực thì rõ ràng.
Toàn tỉnh, quy mô công nghiệp tàu có 4 xí nghiệp chế tạo và sửa chữa tàu thuyền lớn ở Hà Phổ.
Hơn nữa là do huyện Hà Phổ trước đây đến đỡ đầu cho các xưởng đóng tàu ở cửa sông, cũng không có tạo nên một đội hình thuyền tàu có tải trọng 2 ngàn tấn trở lên.
Trước mắt mà nói, trọng điểm nội bộ là đỡ đầu cho việc phát triển công nghiệp chế tạo tàu thuyền ở cửa sông, cũng không biết là phát triển đến khi nào mới có thể làm cho các xưởng chế tạo tàu thuyền có tầm tạo ra những con thuyền có tải trọng lên đến hàng vạn tấn, mà ở vùng biển của huyện cũng không thể mạo hiểm đầu tư một lượng tiền lớn, hướng chế tạo tàu thuyền ở cửa sông cung cấp một lượng tiền cho vay không giới hạn.
Tất nhiên, cho dù là Mai Cương hay là Hoài Năng, đều là những tập đoàn có thể duyệt, đều có mong muốn tạo nên một sự nghiệp tàu thuyền lâu dài.
Đồng thời tập đoàn Bảo Hoà của Cố Thị, đi chiêu bài đầu tư quy mô chế tạo và đóng tàu thuyền ở Quảng Nam, quy mô cũng khá lớn, trên sự phát triển ở Cảng Tây Pha Áp, cũng bàn về vấn đề đầu tư xưởng đóng tàu.
Rốt cuộc thành phố Đông Hoa đã chọn bước đi là kết hợp các quy mô thúc đẩy sự phát triển công nghiệp đóng tàu thuyền ở địa phương, Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân cùng với thành phố phải thảo luận lại.
Vấn đề sử dụng, điều chỉnh, chỉnh hợp cũng cần có một thời gian dài, không thể nói có một xí nghiệp đến đầu tư, thì liền kế hoạch một khúc bờ sông, bờ biển. Nguồn tài nguyên bờ sông dài hơn hai trăm km lại rất phong phú, cũng không thể trải qua nhiều tác động lãng phí được.
Thẩm Hoài vốn định tối nay cùng Hùng Văn Bân thảo luận vấn đề này, chỉ là do có tật giật mình, chỉ có thể để kéo đến vài ngày sau nữa mới cùng thảo luận vấn đề này.
Bạch Tố Mai mang Thất Thất đi ra ngoài dạo một vòng, lúc đến chợ mua một túi đồ rồi quay về thì không thấy Thẩm Hoài ở đó, hỏi Đại Ny:
- Thẩm Hoài hắn đâu rồi?
- Ah.
Hùng Đại Ny giả vờ hồ đồ nói:
- Hắn có đến đây hả? Lúc nãy con ở trong nhà tắm nên không thấy anh ấy.
Quay lại hỏi em gái Đại Linh:
- Thẩm Hoài có tới hả?
Hùng Đại Linh hôm qua cùng với bạn học đi xe khách về Đông Hoa, không có giấc ngủ ngon, hôm nay ở nhà phải ngủ bù, đầu óc mơ màng, cũng không biết chuyện Thẩm Hoài có đến hay không, hỏi mẹ:
- Thẩm Hoài có tới không mẹ? Con ngủ trong phòng nên con không biết gì hết.
Bạch Tố Mai nói:
- Lúc mẹ vừa dắt Thất Thất đi ra ngoài, thì nhìn thấy hắn chạy xe vào cư xá…
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, liền giao Thất Thất cho Đại Ny, rồi đi vào nhà bếp để nấu cơm chiều.
Hùng Đại Linh nhớ lại mới cảm thấy hình như đã nghe thấy tiếng gì đó, nghi ngờ liếc mắt nhìn chị của cô ta một cái, nhưng cô ta vẫn không hiểu rõ được là chị gái cô ta tại sao lại phải nói dối, cũng không rõ Thẩm Hoài vì sao đến rồi lại đi.
Hùng Đại Ny có tật giật mình, ôm chặt Thất Thất trở về phòng, về đến phòng tim còn đập mạnh, nghĩ thầm bản thân mình lại là kẻ trộm không lường trước, nhớ lại cái mùi vị mỹ cảm mò đến đám mây vừa nãy, cả người lại không được thoải mái, chịu không nổi, muốn để cho thứ đồ vật kia đến bên trong người, để xem là cảm giác tuyệt vời cỡ nào.
Nghĩ đến cả mặt và toàn thân nóng ran, Hùng Đại Ny bế Thất Thất đặt lên giường, ngồi vào bàn trang điểm, cầm lấy gương, cũng cảm thấy khuôn mặt trong gương xinh đẹp như hoa, nét đẹp độc đáo, giống như là vừa mới bị lửa đốt vậy…
Vốn có kế hoạch cùng với Hùng Văn Bân sẽ thảo luận thật lâu, gần đến lúc lại thay đổi ý, Thẩm Hoài liền trực tiếp trở về, muốn đến chợ để mua thức ăn về tự nấu cơm chiều.
Gần đến đầu ngõ, Thẩm Hoài liền nhìn thấy xe của Trần Đan đậu phía bên ngoài sân.
Đẩy cửa đi vào, liền thấy Trần Đan, Tiểu Lê, Khấu Huyên, còn có một cô gái không quen biết, hình như là bạn học trong huyện cùng với Tiểu Lê thi vào trường cao đẳng, ngồi đánh bài trong phòng khách.
- Về nhà mà tại sao không gọi điện thoại nói với anh một tiếng.
Thẩm Hoài hỏi Trần Đan:
- Nếu không phải là lão Hùng có chuyện, anh nói không chừng ở lại thành phố đêm nay rồi mới trở về
- Em cũng không ngờ là anh trở về mà?
Trần Đan cười nói:
- Anh về nhanh cũng tốt, tụi em mua thức ăn về rồi, để trong nhà bếp đó, anh qua chơi bài, hay là vào trong nhà làm cơm chiều?
- Lười thì nói đại ra đi, anh mới không có hứng thú đánh bài với con nít.
Thẩm Hoài rửa mặt, thắt tạp dề rồi vào trong nhà bếp nấu cơm.
Ngày mốt là thi vào trường cao đẳng rồi, có trường thi cao đẳng hôm đó thống nhất sắp xếp xe buýt đưa đón học sinh, có trường sắp xếp cho học sinh thi tại gần nơi ở, cũng cổ vũ là gần người thân bạn bè, ký túc ở nhà của bạn bè họ hàng, Trần Đan là nghĩ Tiểu Lê không thể qua loa thi vào trường cao đẳng được, sợ Thẩm Hoài có nhiều việc, mà Khấu Huyên lại ham chơi, không chiếu cố Tiểu Lê tốt, mới cố ý từ Từ Thành mà trở về.
Tiêủ Lê đến trước một ngày, cũng là muốn trước kì thi làm cho tâm trạng thoải mái.
Buổi tối vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Lê nên đã sắp xếp cho con bé ngủ ở phòng riêng, Trần Đan và Khấu Huyên ngủ ở phòng khách, Thẩm Hoài số khổ rồi, chỉ được ngủ ở ghế sofa phòng khách.
Trong đêm vắng người, Thẩm Hoài nằm ở ghế sofa cũng khó ngủ, cửa phòng mở ra, một cơ thể lửa nóng mềm mại từ trong bóng tối nhào đến ôm lấy, mời gọi Thẩm Hoài ân ái cuồng nhiệt, ôm giai nhân, đè lên người hôn thắm thiết.
- Anh không sợ ôm nhầm người hay sao?
Trần Đan nằm dưới người của Thẩm Hoài giọng yêu kiều thỏ thẻ, thở gấp hỏi.
- Em nói ngớ ngẩn cái gì vậy, ngoại trừ em đến đây thì còn có ai nữa chứ?
Thẩm Hoài cười nói.
- Nhưng mà hôm nay trên người anh có hương của một cô gái khác.
Trần Đan nói.
- ……
Thẩm Hoài không nói gì hết, chỉ thầm nghĩ mũi của phụ nữ rốt cuộc là làm từ cái gì vậy, chỉ có thể giả vờ hồ đồ không phản ứng với câu này:
- Em đợi một chút nữa là sẽ biết được trên người của anh có hương của phụ nữ hay không rồi…
Duỗi tay phải kéo chiếc váy ngủ của Trần Đan lên.
- Không nên ở chỗ này…
Trần Đan thì thầm vào tai của Thẩm Hoài, hai bên phòng khách là phòng ngủ, cách âm lại không tốt, ai biết được Tiểu Lê hay Khấu Huyên có nghe thấy hay không, nắm lấy tay của Thẩm Hoài kéo hắn vào trong phòng bếp.
- Bà nó, anh rốt cuộc hiểu được như thế nào gọi là tu hú chiếm tổ chim rồi, đây rõ ràng là nhà của anh, làm anh cảm thấy như là trộm đó.
Thẩm Hoài giận dỗi vừa nói vừa ôm cô đến bàn cơm, muốn ôm cô ta mà lột sạch.
Nhưng Trần Đan sợ Tiểu Lê và Khấu Huyên sẽ vô tình đi tới, cô cười chỉ cho Thẩm Hoài tung váy của cô lên, mông xoay chuyển từ từ hướng đến mép bàn ăn, một nửa bờ mông mềm mại trong hư không, hai chân bịu chặt vào eo của Thẩm Hoài, để cho hắn từ từ đi vào, thư thả nhưng lại hết sức nồng nhiệt…