Thẩm Hoài nói với Cao Dương vắn tắt một hồi về chuyện xảy ra ở cổng chính xưởng đóng tàu Chiêu Phổ chiều hôm nay, để cho gã báo cáo với Trần Bảo Tề, Thẩm Hoài lười gọi điện thoại cho Trần Bảo Tề.
Nhưng không thể thuyết phục Tần Bính Khuê, công tác tái cơ cấu xưởng đóng tàu Chiêu Phổ rất khó đẩy mạnh, cho dù công tác thu hút đầu tư của Hằng Dương không đề cập đến xưởng đóng tàu Chiêu Phổ, vấn đề của xưởng đóng tàu Chiêu Phổ cũng không thể kéo dài không giải quyết.
Nghĩ đến Tần Bính Khuê tính tình vừa thối vừa cứng như đá trong bồn cầu, Thẩm Hoài đau đầu vô cùng.
Lật giở ghi chép liên lạc cán bộ đảng chính toàn huyện, từ trong đó tìm thấy địa chỉ của Tần Bính Khuê, Thẩm Hoài thật không ngờ nhà họ Tần lại ở ngõ Khởi Phượng cách phía nam không xa, cách chỗ hắn ở hai ngõ.
Thấy thời gian cũng chưa muộn, Thẩm Hoài lấy một bao thuốc nhét vào túi quần, quyết định buổi tối đến nhà của Tần Bính Khuê.
Mấy ngõ nhỏ ở phía nam trường sư phạm là phố Thạch Bản, phố sớm nhất của Hà Phổ, trong sân hai bên tỏa ra mùi hương hoa quế ngào ngạt, làm cho người ta ý thức được mùa thu năm 96 đã âm thầm đến.
Sau khi lập thu, chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, thời tiết ban ngày rất nóng, đêm xuống liền trở lên mát mẻ.
Ánh trăng buông xuống, bóng đêm âm u, tường sân loang lổ dùng vôi quét lên, mang dấu vết mưa gió lâu ngày cọ rửa, thanh kèo mái hiên cũng có nhuốm màu mục nát đã lâu.
Cũng chưa phải là quá muộn, người ở trong sân hai bên phần lớn cũng chưa ngủ, bước chân mà đi, nghe những lời bàn tán và tiếng trẻ con huyên náo, tiếng chó sủa vọng đến.
Buổi tối đi trong ngõ như vậy, Thẩm Hoài cũng yên tĩnh có hứng thú nghĩ lại chuyện xưa dần dần hiện lên trong óc. Khi học trung học, hắn học ở huyện Hà Phổ, có thời gian rãnh rỗi, đều đi qua các ngõ này, đến trong am đường hoặc đọc sách hoặc chơi cờ, ngồi chơi cả nửa ngày.
Không lưu lại vết thương sâu như vậy trong lòng nhưng là những khoảnh khắc nhàn rỗi nhất trong đời hắn.
Nhiều năm qua đi, Thẩm Hoài cũng không xác định lão cư sĩ năm đó sách cờ đều thông đã chỉ giáo cho hắn rất nhiều có còn khỏe mạnh hay không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài liền bỏ ý định đi tìm Tần Bính Khuê, muốn đến am đường tìm người cũ.
Thẩm Hoài vừa định vòng qua ngõ Khởi Phượng, liền nghe thấy một hộ trong sân vọng đến tiếng cãi vã kịch liệt, một người đàn ông không khống chế được gào lên.
- - Tiếp khách, tiếp khách, suốt ngày tiếp khách, đầu cô có phải là bột không, hay là giả bộ hồ đồ, cô không biết trong đầu những người đó là thứ xấu xa gì, lúc này gọi cô đi là có lòng dạ tốt gì chứ…
- - Công tác, công tác gì, cần cô lúc này chạy đến khách sạn tiếp khách sao? Người ta bảo cô đi làm gái, cô rốt cuộc có còn liêm sỉ, có chút tri giác nào không?
- - Cô hôm nay đi ra ngoài, thì đừng có trở về nữa.
Nghe tiếng cãi vã hóa ra là nhà này, người vợ muộn rồi còn đi ra ngoài tiếp khách, người chồng khó chịu cãi vã —— Chỉ có điều tiếng cãi vã lớn như vậy, hàng xóm cũng không đi ra xem hoặc khuyên can, như vậy cãi nhau thế này không phải chỉ một lần.
“Choang!”
Ngay sau đó trong sân vọng đến tiếng đập phá.
Thẩm Hoài chép miệng chậc lưỡi, nghĩ thầm rằng người đàn ông không muốn vợ muộn thế này còn đi ra ngoài tiếp khách, cuối cùng không khống chế được đã phát tác ra rồi.
Nhưng điều làm Thẩm Hoài nghẹn họng là, giọng nói của người đàn ông không muốn vợ muộn như vậy còn đi ra ngoài lêu lổng lại tiếp tục vọng ra,
- - Cô nửa đêm đi ra ngoài lêu lổng, cô còn có đạo lý không, cô còn đập phá đồ đạc, tôi làm gì có lỗi với cô, tôi đổ oan gì cho cô, nếu như tối rồi cô còn đi tăng ca ở đài truyền hình, tôi có bao giờ ngăn cản cô …
Mặc dù giọng nói vẫn còn đầy bực dọc và bất mãn, nhưng khí thế rõ ràng đã giảm hơn rất nhiều.
Thẩm Hoài trố mắt hồi lâu, người đàn ông này chưa hẳn quá uất ức chứ?
Lúc này cửa cổng mở ra, một người phụ nữa mặc váy đỏ từ trong sân bước ra, mang theo tiếng “rầm” ở cửa, giọng nói của người đàn ông cũng chỉ ném theo mà thôi, thậm chí không dám thò đầu ra, càng không nói đến là nửa đêm giữ vợ ở nhà.
Nhìn Đới Ảnh mang đôi giày cao gót tạo lên âm thanh trong trẻo “cộc cộc cộc” trên đường đá, Thẩm Hoài nghĩ người phụ nữ này trước đó từng nói cô ta sống ở khu này, không ngờ cô ta lại sống ở chỗ này.
Đới Ảnh cũng không ngờ Thẩm Hoài lại đứng ở đầu ngõ, nghĩ vừa rồi mình cùng với chồng cãi nhau lại lọt vào tai hắn, tay chân có chút luống cuống.
Nhìn ánh mắt bối rối của Đới Ảnh, Thẩm Hoài thản nhiên hỏi một câu:
- - Muộn thế này rồi còn phải ra ngoài làm việc à?
- - Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Cao và người của Ban tuyên giáo Thành ủy đến Đài truyền hình tham quan, buổi tối bọn họ đến thành phố ăn cơm, cũng không biết là có chuyện gì, lúc này lại trở về Hà Phổ, nói là muốn tìm chỗ ăn đêm …
Đôi mắt Thẩm Hoài như nhìn thấu lòng người, Đới Ảnh giống như bị bắt tại trận trên giường, không dám giấu diếm, bèn nói ra chuyện cô muộn như vậy đi ra ngoài cùng với Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Dương.
Cao Dương ở Hà Phổ? Thẩm Hoài cũng có chút bất ngờ, hắn vừa rồi nhận được điện thoại của Cao Dương, còn cho rằng gã ở bên cạnh Trần Bảo Tề.
Thẩm Hoài không có ý phỏng đoán Cao Dương muộn như vậy còn gọi Đới Ảnh đi, là gã coi trọng người phụ nữ này, hay là gã muốn tặng người phụ nữ này cho ai —— Hắn nhìn căn nhà chỗ Đới Ảnh đi ra, cổng lúc này đã đóng, mà người đàn ông trong đó từ đầu đến cuối đều không ló đầu ra nhìn, hoặc kéo Đới Ảnh quay về, trong lòng nghĩ người phụ nữ đẹp như vậy, trong xã hội vật chất hóa này, quả là không phải người đàn ông bình thường có thể giữ được.
Thẩm Hoài không quan tâm đến Đới Ảnh nữa, người đàn ông kia cũng không dám thò đầu ra, hắn mới không quản Đới Ảnh đêm nay sẽ lên giường với ai, rên rỉ trên thân xác của ai, bèn quay người đi đến am đường.
Thẩm Hoài không nói lại một tiếng quay người đi về phía nam, Đới Ảnh cũng không dám đi trước.
Vài ngày trước cô chủ động dẫn dụ Thẩm Hoài, lúc này đêm khuya đi đến chỗ Cao Dương lại chạm mặt Thẩm Hoài, đắc chí trong lòng cô ta, giờ khắc này đã tiêu tan sạch, chỉ sót lại lo lắng không yên, thật ra cô cũng không rõ Thẩm Hoài đang âm thầm giấu diếm suy nghĩ gì.
Cửa am đường bị che một nửa, bên trong sáng đèn.
Thẩm Hoài đẩy cửa chính đã bị bong tróc sơn, nhìn thấy dưới hai gốc cây bạch quả bày một cái bàn, lão cư sĩ lông mi đã trắng, ngồi đối diện với Tần Bính Khuê, đang bày nước cờ.
Tần Bính Khuê nhìn thấy Thẩm Hoài đi tới, quay mặt đi không quan tâm đến hắn.
Thẩm Hoài nghĩ thầm tính tình của Tần Bính Khuê quả là vừa xấu vừa cứng, hắn cũng không nói gì, gật gật đầu với lão cư sĩ, xem như chào hỏi, đi tới xem bọn họ chơi cờ.
Thẩm Hoài xem số cờ đã đi, liền biết nước cờ của Tần Bính Khuê quá xấu, lúc này nhìn thấy mình đi vào rõ ràng là gây lên cảm xúc, căn bản không thể là đối thủ của lão cư sĩ, liền không xem cờ nữa, xem xét bố trí của am đường
Hắn sau khi tốt nghiệp trung học, cũng nhiều lần đến Hà Phổ, nhưng cách lần trước về thăm am đường cũng đến 6, 7 năm rồi. Mặc dù am đường được xếp vào công trình bảo vệ cấp huyện, nhưng đầu tư của Ủy ban nhân dân huyện có hạn, hơn nữa am đường bên này chỉ có vài cư sĩ chăm sóc, thi thoảng mới có tăng ni ở lại một thời gian, ngày thường cũng không có hương khói gì, so với 6, 7 năm trước cũ nát hơn một chút, nhưng trong sân này hai cây bạch quả có hơn một nghìn năm lịch sử rồi, có dáng dấp xum xuê.
Nghe “ây nha” phát ra dưới tàng cây bạch quả, Thẩm Hoài nhìn sang, một con đại long của Tần Bính Khuê quấn đánh bị lão cư sĩ khóa lại không giãy dụa được, chắc chắn là thua cuộc rồi, Thẩm Hoài đi qua nói:
- - Trình độ chơi cờ của anh Tần kém quá, để tôi chơi một ván…
- - Hóa ra là người quen của cậu Tần.
Lão cư sĩ nhìn Thẩm Hoài dò xét.
Tần Bính Khuê nghe câu nói đầy khẩu khí của Thẩm Hoài tức giận vô cùng, đẩy quân cờ đứng lên nhường chỗ, lúc này mới nhìn thấy Đới Ảnh đứng ở góc sân, thảo nào có một mùi hương là lạ.
Ánh mắt của Tần Bính Khuê quét qua trên người Thẩm Hoài và Đới Ảnh, dường như nhận định bọn họ có quan hệ không trong sáng, nghĩ bây giờ cán bộ lãnh đạo có quan hệ nam nữ bừa bãi, sắc mặt càng khó coi, ấn tượng với Thẩm Hoài càng xấu hơn.
- - Chú Tần, muộn vậy còn ở đây chơi cờ à?
Đới Ảnh bình thường không để ý đến lão già bảo thủ Tần Bính Khuê này, lúc này không thể không chào hỏi, giọng nói nhu mỳ có chút thay đổi.
- - Hừ,
Tần Bính Khuê hừ lạnh một tiếng, ra mặt giáo huấn Đới Ảnh,
- - Tiểu Đới, không phải tôi muốn nói cô, cô cả ngày cãi nhau với Tiểu Quách, cũng không có chuyện gì, cô không thể sống yên ổn với Tiểu Quách được hay sao?
Thẩm Hoài quay đầu nhìn một cái, trong lòng biết Tần Bính Khuê với Đới Ảnh là hàng xóm, chuyện nhà cô ta cãi nhau hẳn là biết rõ, hóa ra chồng của Đới Ảnh mang họ Quách.
Lại nhìn cái mặt xấu xa của Tần Bính Khuê, Thẩm Hoài cũng biết lão đã hiểu lầm cái gì, nhưng cũng chẳng muốn giải thích với lão, ngồi xuống nhặt quân cờ bỏ vào hộp.
Dù Thẩm Hoài thái độ lạnh nhạt thế nào, Đới Ảnh cũng không dám đi.
Cô mấy ngày nay tổng thể muốn làm rõ một số manh mối trong quan trường Đông Hoa, biết rằng nếu Thẩm Hoài nhận định cô là người đàn bà hai mặt, Cao Dương cho dù là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, cũng không thể che chở cho cô, hơn nữa nếu Cao Dương biết cô từng dụ dỗ Thẩm Hoài, nói không chừng cũng coi cô là người đàn bà dâm đãng ném qua một bên.
Tần Bính Khuê có lời muốn nói với Thẩm Hoài, đương nhiên cũng không vội vàng rời khỏi, vào trong phòng kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh xem Thẩm Hoài đấu cờ với lão cư sĩ, xem một hồi cũng không thể không thừa nhận nước cờ của Thẩm Hoài mặc dù cũng linh hoạt như vậy, nhưng trình độ còn cao hơn lão ta nhiều, hơn trăm quân cờ bày ra, lão cư sĩ cũng rất nhanh rơi vào thế hạ phong.
- - Thế cờ của vị thí chủ này, làm tôi nhớ đến một cố nhân.
Lão cư sĩ nói
- - Ồ…
Thẩm Hoài cười đáp.
- - Nhưng thế cờ của cậu linh hoạt, sắc bén một chút, đại khái là lúc chính trực tinh thần phấn chấn,
Lão cư sĩ nói,
- - Người bạn kia lúc đó cũng là lúc cuộc đời đi xuống, thế cờ có hơi dày đặc, tôi đấu với cậu ấy, đến lúc phải thu quan, mới bị bất lợi, nếu thế cờ của cậu ấy mạnh mẽ một chút, tôi chắc cũng không chống được hơn trăm quân của cậu ấy…
- - Ồ, thật sao, bạn cũ của lão cư sĩ là ai?
Thẩm Hoài cười hỏi,
- - Cháu cũng thích đánh cờ, có cơ hội gặp gỡ đấu một ván.
- - Người bạn đó của tôi, 3 năm trước đã qua đời rồi.
Lão cư sĩ nói:
- - Nhưng thế cờ của hai người cùng một kiểu, nếu như chỉ nhìn cờ không nhìn người, thì tôi không phân biệt được…
Thẩm Hoài cười cười, bạn cũ gặp lại không quen biết, cũng không có quá nhiều nuối tiếc, quay đầu nhìn Đới Ảnh nói:
- - Cô không phải đi gặp Phó trưởng ban thư ký sao?